Hai tên binh sĩ tuần tra đường phố kia nhận ra Mai Trục Vũ, lúc trước trong phường xảy ra án mạng, chính là vị Mai lang trung này dẫn người tới phá án.
Bất kể là nhìn thấy thi thể đáng sợ hay là nhìn thấy lão phụ đau đớn khóc lóc thảm thiết vì mất con, hắn từ đầu tới cuối đều là bộ dạng lãnh đạm hờ hững này, dứt khoát lưu loát kết án, không nói thêm lời nào, khiến người ta nhìn thấy liền cảm thấy vô tình.
Cho nên bọn họ tuy nhìn thiếu nữ yếu đuối đáng thương, nhưng dưới ánh mắt của Mai lang trung, không dám nói gì, thành thật áp giải người đi.
Vũ Trinh nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Hộc Châu bị binh lính mang đi, trong lòng thầm nghĩ cực khổ, chính mình nhân cơ hội lẻn vào phòng của Mai gia Đại Lang, lấy được y phục cùng với bộ Bất Hóa Cốt mà mình đã để lại ban ngày ở chỗ này.
Nhưng vẫn còn một thứ ở trên giường tìm khắp không thấy, chắc là vẫn ở trên người Mai gia Đại Lang.
Mai Trục Vũ trở về quá nhanh, Vũ Trinh vẫn còn đang suy nghĩ xem nên trốn ở trong phòng hay chờ cơ hội, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Lúc này Vũ Trinh không cần do dự nữa, liền cúi người chui xuống gầm giường.
Nàng vô cùng có lòng tin mình có thể che giấu khí tức không bị phát hiện, chỉ chờ tiểu lang quân ngủ say là có thể lấy đi Bất Hóa Cốt trên người hắn.
Nhưng nàng không ngờ tới, vị Mai gia Đại Lang này vừa bước đến bên giường, liền quát lạnh một tiếng: "Kẻ nào ẩn nấp ở đây!" Sau đó nhanh chóng duỗi tay ra nắm lấy cánh tay của nàng kéo nàng từ dưới gầm giường ra.
Vũ Trinh bị chế trụ một tay, nằm ngửa trên mặt đất nghĩ thầm: Không ổn rồi, lật thuyền trong cống rãnh mất rồi.
Trong phòng yên tĩnh lạ thường, bất kể là chủ nhân nơi đây là Mai gia Đại Lang, hay là Vũ Trinh không mời mà đến khả nghi như kẻ trộm, đều không nói gì.
Qua một lát, Vũ Trinh động trước, nàng không chút hoảng loạn từ dưới đất bò dậy, hướng về phía Mai Trục Vũ đang đứng sững tại chỗ mà mỉm cười, tay ngược lại nắm lấy bàn tay đang giữ chặt mình của hắn, Mai Trục Vũ lúc này mới như vừa tỉnh mộng, phản ứng cực kỳ lớn, vội vàng rụt tay lại nhanh chóng lùi về phía sau, còn vô tình đụng đổ một tấm bình phong nhỏ ở bên cạnh.
Vũ Trinh không ngờ hắn phản ứng lại lớn đến vậy, cũng sửng sốt hai giây, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi ta sơ ý lộ ra dung mạo mèo, cho nên mới doa vị tiểu lang quân sắc mặt lạnh lùng này đến như vậy?
Trong lòng thầm trách Hộc Châu không đáng tin cậy, không biết tranh thủ thêm chút thời gian cho mình, Vũ Trinh mặt ngoài vẫn bình tĩnh, phủi phủi bụi bặm dính trên người, ngẩng mắt nhìn Mai Trục Vũ cười nói: "Thật ngại quá, doạ ngươi rồi." Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng nhu hoà, nếu để hai vị phó tướng nghe thấy, chỉ e nhãn cầu cũng muốn rơi ra mất.
Biết làm sao được, Vũ Trinh nghĩ ngợi, nam tử bình thường nửa đêm ở dưới giường lôi ra một người sống, bị kinh hãi là lẽ đương nhiên, nếu thái độ của nàng không tốt hơn một chút, doạ người ta sợ hãi thì biết làm sao.
Loại tiểu lang quân suốt ngày tiếp xúc với công văn lại có tính cách hướng nội này, trong mắt nàng đều quá mức yếu ớt.
Nhớ lại hôn sự đầu tiên của nàng năm đó, vị Phạm lang quân kia, chỉ tình cờ thấy nàng hạ sát một con yêu quỷ khi đi săn đã sợ đến độ bệnh liệt giường rất lâu, suýt chút nữa thì không qua khỏi.
Khi Vũ Trinh đang suy nghĩ làm sao để mang chuyện này qua, Mai Trục Vũ bình tĩnh lại, đỡ bình phong bên cạnh dậy.
Vũ Trinh còn tưởng rằng hắn đang nghỉ ngờ thân phận của mình, bèn giải thích: "Ta là Vũ Trinh, người của phủ Dự Quốc Công, không phải là kẻ xấu gì cả, nếu ngươi không tin, ngày mai có thể theo ta đi chứng minh một phen." Nàng thật sự lo lắng tiểu lang quân không nhận ra nàng, cũng giống như đối với Hộc Châu, đem nàng áp giải ra ngoài giao cho binh sĩ tuần thành.
Nàng không thể để mất người này, nếu thật sự bước ra khỏi cánh cửa lớn này bị binh sĩ mang đi, chờ ngày mai người nàng ném đi có thể truyền vào trong cung.
"Ta biết ngươi là Vũ Trinh." Mai Trục Vũ nói, giọng điệu lãnh đạm.
Tai người nói lời này hơi ửng hồng.
Vũ Trinh nhìn vẻ mặt bình tĩnh và đôi tai đỏ ửng của hắn, nhạy cảm nhận ra điều gì đó.
Tiểu lang quân này, chẳng lẽ có ý với nàng?
"Đêm khuya đến thăm, không biết có việc gì?" Mai Trục Vũ vẫn dùng ngữ khí lạnh nhạt hỏi.
Vũ Trinh quan sát thần sắc của hắn một hồi, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, ngồi xuống giường hắn, chuyển giọng hỏi: "Hôm nay ta ở nhà trông thấy con nhạn kia, nghe nói là do chính tay ngươi bắn?"
Mai Trục Vũ thấy nàng ngồi trên giường mình, mắt thường cũng có thể thấy được sự mất tự nhiên, tuy hắn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng Vũ Trinh đã nhận ra cử chỉ theo bản năng muốn kéo vạt áo của hắn.
Bởi vì chuẩn bị nghỉ ngơi, hắn chỉ mặc một lớp áo trong, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng, mái tóc cũng hơi rối bời, hắn tựa hồ muốn chỉnh đốn lại bản mình, rồi lại đột ngột buông ra, tuy đang nói chuyện với nàng, nhưng ánh mắt lại lơ đãng nhìn xuống chân nàng, không hề ngước lên nhìn.