Mai Phu Nhân Sủng Phu Hằng Ngày

Chương 207



Trên những cái gai xương đó đều tỏa ra hắc khí mịt mù, hiển nhiên nếu bị đâm trúng, cho dù chỉ là một chút, cũng sẽ không dễ chịu chút nào.

Vũ Trinh vốn dĩ tay đen lòng ác, thấy tình hình liền cười lạnh một tiếng không lùi mà tiến tới, một tay lôi xác mèo trong tay ra nghênh đón dịch thi có thể ăn mòn vật thể.

Anh không ngờ nàng lại ra tay như vậy, giật mình, vội vàng thu tay lại, sợ hủy mất "dược" cuối cùng của mình.

Mà Vũ Trinh thì nắm lấy cơ hội này, một roi quất xuống gần như đánh gãy thân thể của hắn.

Anh vội vàng lùi lại, phát ra một tiếng hí dài.

Nhưng hắn cũng không phải hạng tầm thường, bị Vũ Trinh nắm lấy cơ hội làm bị thương một phen, lại còn có thể phản kích, một nhánh xương trắng nhọn góc độ xảo quyệt từ dưới lên trên, gần như cắt đứt cổ họng của Vũ Trinh, Vũ Trinh không thể không chật vật lùi lại một bước, dùng tay ngăn cản.

Một chuỗi giọt máu bắn ra từ cánh tay, Vũ Trinh rơi xuống một bên, đưa tay sờ, đầy tay đỏ rực, không nhịn được thấp giọng chửi thề một câu.

Bọn họ vừa giao thủ chỉ trong chớp mắt, Mai Trục Vũ liếc nhìn cánh tay của nàng, cau mày nói: "Không cần nhúng tay, để ta."

Biết hắn quan tâm đến mình, lo lắng nàng bị thương, nhưng Vũ Trinh không đồng ý với ý kiến của hắn, có thể hai người liên thủ, vậy phải lấy nhiều thắng ít, bằng không chẳng phải rất thiệt thòi rất ngu ngốc sao.

"Lúc này không cần phải nói chàng một lần ta một lần, cũng không phải thi bắn tên, còn có cả luật lệ, ta không tin không xử được thứ này." Vũ Trinh vung vẩy máu trên cánh tay.

Mai Trục Vũ nhìn máu đầy tay nàng, sắc mặt lạnh đến mức sắp kết băng: "Không được, một mình ta có thể lo liệu, nàng không thể cử động mạnh như vậy."

Vũ Trinh lại chẳng nói nhảm: "Ta nói có thể là có thể." Dứt lời liền cầm roi xông về phía Anh.

Anh bị thương nặng hơn, nhưng hắn hồi phục rất nhanh.

Hoặc có thể nói thân thể hắn rất kỳ quái, vốn đã rách nát, thủng thêm một lỗ lớn nữa cũng chẳng bất tiện là bao.

Ngược lại từ vết thủng lại mọc ra mấy chiếc gai xương hình thù quái dị, trông càng thêm khó tả.

Mai Trục Vũ chỉ có thể phi thân tiến lên phía trước, vượt qua Vũ Trinh, tự mình đối mặt ngăn chặn phần lớn đòn tấn công của Anh.

Ai ngờ vào lúc này, biến cố đột ngột nảy sinh.

Vết thương trên cánh tay Vũ Trinh tuôn ra máu tươi, chảy đến trên thi thể an mèo.

thi thể mèo nhát ra môêt trân ánh eána mãnh liêt lai biến thành một đoàn ánh sáng, bay thẳng vào thân thể Vũ Trinh, hai mắt nàng mở to, bỗng nhiên vô lực ngã về phía sau.

Sự tình phát sinh đột ngột, ba người đang chiến đấu kịch liệt, một cây gai xương đâm về phía ngực Vũ Trinh, nếu nàng còn tỉnh táo tự nhiên có thể ngăn cản, nhưng nàng lại đột nhiên không hề có sức chống cự, mắt thấy máu tươi sắp phun ra ba thước, Mai Trục Vũ không chút do dự trường kiếm trong tay lệch khỏi quỹ tích nguyên bản, đâm về phía phải thay Vũ Trinh đỡ một kích này, chính hắn cũng bị gai xương đâm xuyên qua bụng.

Hồi kiếm chém đứt gai xương cắm vào bụng mình, Mai Trục Vũ một tay ôm lấy Vũ Trinh lùi lại mấy bước.

Anh đã phát hiện thi thể mèo vô cớ biến mất, tiến vào thân thể của Vũ Trinh, mắt thấy đồ vật mình muốn bị người khác cướp đi, hắn giận không kìm được, rít gào một tiếng, gai xương cả người trong nháy mắt đều dựng đứng lên.

Mai Trục Vũ một tay ôm Vũ Trinh đang nhắm nghiền hai mắt, vết thương trên bụng không ngừng chảy máu, tay cầm kiếm của y không hề run rẩy, cảm nhận được hô hấp của Vũ Trinh đã vững vàng, y thở ra một hơi, đặt Vũ Trinh xuống dưới gốc cây khô bên cạnh, một tay rút cây xương gai trên bụng ra, đột nhiên cầm kiếm hướng lên trời, giơ tay viết linh phù, dẫn lôi đánh xuống.

Anh điên cuồng muốn giết Vũ Trinh cướp lấy thi thể mèo, nhưng Mai Trục Vũ che trước người hắn, không cho hắn tới gần nửa bước.

Hai người đều lấy mạng ra đánh cược, máu đỏ và chất lỏng màu đen gần như rải đầy đất đai chung quanh.

Tiếng sấm ầm ầm, căn phòng đổ nát xung quanh đều bị gió lớn thổi qua, trở nên hỗn loạn.

Vũ Trinh đột nhiên mở mắt, nàng đứng lên, nhìn tay và thân thể của mình.

Mai Trục Vũ phát hiện Vũ Trinh đã tỉnh lại trước tiên, y còn chưa nói gì đã thấy Vũ Trinh không chút do dự nhào về phía Anh.

Nàng cười nói với Anh: "Thời gian trôi qua đã lâu mới gặp lại ngươi, không ngờ ngươi lại biến thành như vậy."

"Lúc trước ta muốn ngươi sống mãi, sau này mới biết mình sai lầm quá đỗi.

Anh, so với cái chết, cuộc sống của ngươi càng làm ta đau lòng.

Hiện giờ, ta phải sửa chữa sai lầm này."

Mai Trục Vũ lập tức ý thức được, đây không phải là Vũ Trinh.

Còn Anh, khi "Vũ Trinh" thốt ra câu đầu tiên, hắn đã trở nên yên lặng.

Dường như nhận ra đây là ai, hắn dùng một ánh mắt rất kỳ lạ nhìn "Vũ Trinh" lúc này, tựa hồ ẩn chứa hận thù và sợ hãi, lại như chất chứa hoài niệm và cảm xúc