Mai Phu Nhân Sủng Phu Hằng Ngày

Chương 211



Đó là một đứa bé, nhìn qua nhiều lắm không quá bốn tuổi, mặc một thân y phục thật dày, quấn như một quả cầu tròn - chỉ cần đá nhẹ một cái là có thể lăn ra ngoài cả con phố.

Trên đầu đứa bé có buộc hai cái đuôi tóc nhỏ, quanh cổ có một vòng lông xù, trên gương mặt có nét béo múp đặc trưng của trẻ con, trông rất đáng yêu khi phồng má lên.

Mặt mũi đứa nhỏ nhìn qua có chút quen thuộc.

Vũ Trinh vuốt cằm nghĩ, không lẽ nào, lang quân khi còn bé trông như vậy sao? Mặc xiêm y đỏ thẫm buộc đuôi tóc nhỏ, quả thực giống như một tiểu nữ nhi vậy.

Càng nhìn càng cảm thấy đây chính là lang quân, Vũ Trinh cất bước đi về phía đứa bé.

Trong đêm như vậy, một đứa trẻ nhỏ đơn độc đứng dưới ánh đèn đầu đường, cau đôi lông mày nhỏ, vẻ mặt mê mang nhìn quanh bốn phía, vừa thấy đã biết là bị lạc mất người lớn trong nhà rồi.

Vũ Trinh tiến đến trước mặt đứa bé nhìn kỹ gương mặt nó, đứa bé không nhìn thấy nàng, ánh mắt xuyên qua thân ảnh nàng, chăm chú nhìn con đường người qua kẻ lại phía trước, hàng mi dài chớp chớp không ngừng.

Vũ Trinh không nhịn được bật cười, giả vờ nhéo nhéo khuôn mặt béo phị của đứa bé."Khi còn bé rõ ràng là mập mạp, nhưng khi trưởng thành lại trở nên cao gầy."

Tiểu hài tử nhìn một hồi, hình như hạ quyết tâm gì đó, chọn một phương hướng đi về phía trước.

Vũ Trinh hiện tại cũng không có biện pháp làm gì, liền chắp tay sau lưng đi theo tiểu hài tử đi về phía trước.

Tiểu hài tử chân ngắn, Vũ Trinh chỉ có thể chiều theo hắn, đi chậm rì nì.

Không bao lâu, Vũ Trinh đã nhìn thấy đứa bé đột nhiên dừng bước, giống như là bị thứ gì đó phía trước làm cho sợ hãi.

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy giữa đường phố phía trước có một cái bóng đen sì, cái bóng này dài ra một cái miệng rộng, đầu lưỡi đỏ tươi liếm tới liếm lui trên đường phía trước, đám người chung quanh coi như không thấy, lại dọa cho tiểu hài tử tròn vo sợ không nhẹ.

Vũ Trinh cố ý ngồi xổm người xuống nhìn biểu lộ của đứa bé, nhìn hắn mở to mắt, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt lại, bàn tay mập mạp nắm lấy vạt áo, Vũ Trinh cười to rất không tử tế.

Thì ra khi còn bé lang quân cũng sẽ sợ những thứ này.

Đứa trẻ nắm góc áo của mình, vẻ mặt cố gắng nén không khóc, từ bên đường dán sát vào tường lướt qua, tránh xa món đồ chơi ở giữa đường.

Sau một đoạn đường, bọn họ lại thấy được rất nhiều yêu quái tinh quái trà trộn trong đám đông, thể tích khổng lồ chắn ngang đường đi, đứa nhỏ đành phải quay đầu tìm lối khác, cứ thế vòng tới vòng lui, vẻ mặt mờ mịt của nó càng nặng nề, xem ra là hoàn toàn không tìm thấy đường rồi.

Hai người đi qua tường cung, trên khoảng đất trống trước chân bức tường cao có hơn mười sân khấu lớn dựng liền nhau thành hàng, xung quanh tụ tập đám người đông nghịt, trong ba tầng ngoài ba tầng, người phía sau chỉ có thể nhìn thấy những chiếc mũ lớn và tay áo dài thỉnh thoảng lộ ra trên sân khấu.

Đứa nhỏ dường như cũng bị cảnh náo nhiệt này hấp dẫn, dừng bước, ngẩng đầu nhỏ tò mò nhìn sang, nhưng nó quá lùn, người lại quá đông, chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nghe thấy từng tràng tiếng hoan hô trầm trồ khen ngợi.

Vì vậy nó đứng ở phía sau đám đông một lúc, bĩu môi, dụi dụi mắt, rồi tiếp tục bước đi về phía trước.

Bộ dạng tò mò lại thất vọng kia thật sự là đáng thương lại đáng yêu, Vũ Trinh ngồi xổm bên cạnh hắn, nếu có thể chạm được vào người, lúc này nàng nhất định phải ôm tiểu lang quân nho nhỏ này lên, để cho hắn đứng trên vai mình mà nhìn.

Đáng tiếc là không thể, Vũ Trinh tiếc nuối thở dài một hơi.

Đứa nhỏ không biết vì sao mà đi đến bên bờ sông, tháng giêng còn rất lạnh, gió ở bờ sông lớn, thổi vào mặt người đau rát, cho nên bên này người rất ít, ngay cả ánh đèn cũng thưa thớt, tiếng ồn ào và tiếng cười vui vẻ ở phía xa, đứng ở bên này, chỉ có thể nghe thấy âm thanh mơ hồ cùng với ánh sáng mờ ảo.

Đứa bé lạc đường hít hít mũi, hai gò má bị lạnh đến đỏ bừng.

Vào lúc này, trên trời bắt đầu rơi tuyết.

Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên đầu đứa bé, nó ngẩng mặt lên nhìn một lúc, rồi lại cúi đầu xuống.

Vũ Trinh nhìn thấy trong mắt nó có nước mắt đang xoay vòng, nhưng nó lại cố tình nhịn không khóc.

Trẻ con nhỏ như vậy một mình đi lạc, không nhìn thấy người lớn, còn bị những quái vật kia dọa sợ không nhẹ, lại không khóc, có thể thấy được tính tình trầm ổn của lang quân là từ nhỏ đã dưỡng thành.

Vũ Trinh đang tâm tình khá tốt quan sát tiểu lang quân, đúng lúc này, biến cố đột nhiên nảy sinh.

Mặt sông bỗng nhiên toát ra một cây rong ướt đẫm, như có sinh mệnh nhanh chóng trói lại một chân của tiểu hài tử, kéo hắn vào trong sông.

Phù phù một tiếng, đứa bé ngay cả kêu cứu cũng không kịp, liền rơi xuống nước.

Vũ Trinh nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia biểu tình ngạc nhiên, theo bản năng nhào tới bắt lấy tay của hắn, nhưng bắt hụt, tay của nàng xuyên qua bàn tay nhỏ bé kia, trơ mắt nhìn đứa bé bị một con thủy quái bắt đi