Mai Trục Vũ đi chưa bao lâu, Vũ Trinh nhíu mày từ trên ghế đứng dậy phân phó: "Chuẩn bị một chút, ta sắp sinh rồi." Nói xong có lẽ vì đau đớn, thấp giọng mắng một tiếng.
Cho nên khi Mai Trục Vũ tan ca về nhà như thường lệ, đứa bé đã chào đời.
"Chúc mừng lang quân, phu nhân sinh được một tiểu lang quân!" Các nha hoàn cười tươi chúc mừng, Mai đạo trưởng ngẩn người giây lát, rồi vội vã xông vào phòng.
Nào ngờ mở cửa bước qua bình phong, hắn liếc mắt đã thấy Vũ Trinh tóc tai rối bù ngồi tựa trên giường, uống từng ngụm rượu ừng ực, toàn thân hoàn toàn không có vẻ suy nhược như vừa sinh con xong, thậm chí còn có thể nói là hồng quang đầy mặt.
Vẻ lo lắng và bồn chồn trên gương mặt Mai Trục Vũ cứ như vậy bị cảnh tượng trước mắt đánh tan, mà Vũ Trinh ngửa đầu uống cạn một vò rượu, tựa như đã giải tỏa cơn nghiện rượu nhiều năm, tâm tình vui sướng thỏa mãn mà lên tiếng khen ngợi: "Rượu ngon!"
Quay đầu nhìn thấy Mai Trục Vũ ngây ngốc ở cửa, nàng có chút chột dạ, nhưng rất nhanh liền ngẩng cao đầu, cười nói: "Sinh nhi tử xong, rốt cuộc cũng giải được cơn nghiện rượu, chàng yên tâm, ta không uống nhiều, chỉ uống một vò thôi."
Trên bầu rượu kia có vẽ một đóa mai nhỏ, Mai Trục Vũ nhớ rõ lúc trước mang về từ Mai Viên, Vũ Trinh luôn miệng nói muốn giữ lại làm rượu mãn nguyệt, vậy mà rốt cuộc là lúc nào nàng giấu rượu này dưới gầm giường?
Thấy ánh mắt hắn dán chặt trên vò rượu, Vũ Trinh ném đứa nhỏ ra để dời sự chú ý của hắn: "Chàng mau đến xem đứa nhỏ này, cũng chẳng biết nó trưởng thành ra sao nữa, trồng khó coi quá."
Mai Trục Vũ quả nhiên đã tỉnh táo lại, không truy cứu chuyện rượu nữa, bước nhanh đến bên giường, thăm dò nhìn đứa bé được đặt ở phía trong giường của Vũ Trinh, đứa bé được quấn tã rất kỹ, miệng mấp máy, ngủ ngon lành, nhỏ xíu còn chưa bằng nửa cánh tay của hắn.
Đúng như lời Vũ Trinh nói, đứa bé này toàn thân nhăn nheo đỏ hồng, quả thật... trông chẳng đẹp chút nào.
Nhưng Mai đạo trưởng hoàn toàn không hề ghét bỏ, cúi người chạm nhẹ vào gò má mềm mại của đứa bé, vừa chạm đã rụt tay lại, như là sợ chạm vỡ, ngay lập tức hắn quay sang Vũ Trinh, giật lấy vò rượu trên tay nàng đặt qua một bên, hôn lên trán nàng một cái, rồi tiếp tục hôn lên môi nàng, vẻ mặt có phần hung dữ.
"Nói chuyện không giữ lời, trước đây nàng đã lừa ta sao?" Mai đạo trưởng nghiêm mặt chất vấn.
Vũ Trinh không hề sợ hãi, thậm chí còn vô cùng không nghiêm túc sờ mặt hắn cười tủm tỉm đáp: "Đó không gọi là lừa chàng, mà là dỗ dành chàng đấy."
Mai Trục Vũ nhìn nàng không hề phản ứng lại, nửa ngày không phản bác được, cuối cùng chỉ có thể xoa xoa gương mặt nàng,"Nàng quá cực khổ rồi."
Vũ Trinh nắm chặt tay của hắn,"Chàng cũng mệt nhọc lo lắng."
Đứa nhỏ không có chút cảm giác tồn tại đột nhiên phát ra một trận tiếng khóc, phá vỡ tình cảm ấm áp giữa cha mẹ.
Vũ Trinh một giây mặt không biểu tình, ôm đứa nhỏ nhét vào trong ngực Mai đạo trưởng,"Trước đó chúng ta đã nói rồi, ta phụ trách sinh, chàng phụ trách mang theo đứa nhỏ, giao cho chàng, lang quân."
Mai Trục Vũ: "...?" Đã nói trước lúc nào?
Đứa nhỏ sinh ra vào lúc thời tiết sắp ấm áp, hoa lê hoa đào bên hồ Ngọc Đới nở rộ, nó đã trổ mã thành một búp bê ngọc, mẹ ruột cuối cùng cũng không ghét bỏ nó như lúc đầu, thường ôm nó ra ngoài gặp mọi người.
Hồ phục nam trang mỹ nhân đã từng eo thon tiêu sái, lại lần nữa cưỡi ngựa xuất hiện ở các con phố lớn nhỏ trong thành Trường An, cũng lại xuất hiện ở các lâu xá trong thành Trường An.
Chỉ có điều, lần này còn mang theo một đứa bé.
Các nương tử lâu xá quen biết với Vũ Trinh nhìn thấy Vũ Trinh đã lâu không gặp, còn chưa kịp hàn huyên với nàng, đã bị đứa bé mà nàng ôm trong tay đoạt đi toàn bộ sự chú ý.
"AI Hài tử thật đáng yêu! Đây chính là con của ngươi sao?"
"Tiểu lang quân mới nhỏ như vậy đã tỉnh xảo động lòng người, đủ thấy sau khi lớn lên nhất định cũng là một lang quân tuấn lãng!"
"Nhị nương, hắn thật sự đáng yêu, cho ta ôm một cái được không?"
"Ta cũng muốn!"
"Ta đến!"
"Các ngươi cẩn thận một chút, đừng làm đứa nhỏ này ngã!"
Một đám cô nương nhạc phường tranh nhau nhìn đứa nhỏ, ngay cả nhạc khí trong lòng mình cũng đánh rơi, choàng lụa đều bị xé mất hai cái cũng không ai quản.
Vũ Trinh ở phía sau đám người khoanh tay chờ đợi, nghĩ thầm đứa nhỏ trông có vẻ đáng yêu, nhưng tất cả trẻ con khóc lóc đều trong đám người bộc phát ra một trận tiếng khóc lớn, làm các vị nương tử giật nảy mình.
"Ôi! Sao hắn lại khóc vậy? Nhụy nương, có phải là nàng ôm quá chặt không?"