Mai Phu Nhân Sủng Phu Hằng Ngày

Chương 249: Hoàn chính văn



Nghe Mai Tứ nói như vậy, vị lang quân trẻ tuổi vốn đang uống trà buông chén xuống nói: "Không, đương nhiên là hoa trà đỏ tốt nhất."

Vũ Trinh nhận ra lang quân trẻ tuổi này là ai, hắn tên là Bùi Tĩnh Huyền, là ứng cử viên phò mã mà trước đây Hoàng hậu đã chọn cho Nguyên Chân công chúa.

Nhưng sau đó vì Nguyên Chân công chúa từ chối, vị trạng nguyên trẻ tuổi này cũng không sợ chết mà trước mặt Hoàng hậu từ chối hôn sự này, cho nên cũng thôi.

Vũ Trinh cũng vì vậy mà có chút ấn tượng với người này.

Dám thẳng thắn từ chối Hoàng hậu, từ bỏ công chúa, tiểu tử này cũng không phải nhân vật đơn giản.

Nghe nói hắn trước đây nhà nghèo, lại không có thân thích nào khác, sau khi đến Trường An vẫn ở trong ngôi chùa này, không biết vì sao cho đến bây giờ làm quan rồi vẫn chưa dọn ra ngoài tìm một tòa nhà khác.

Nghe hai người trong phòng tranh luận về trà trắng trà đỏ, Vũ Trinh liếc nhìn gốc sơn trà sum suê trước khách thất, lá hồng sơn trà bị nàng nhìn run rẩy, Vũ Trinh lúc này mới cười nhẹ nói: "Sợ gì chứ, ngươi ở đây nhiều năm như vậy, lại không làm chuyện xấu gì, chẳng lẽ ta còn nhổ ngươi sao."

Xong rồi nàng lại cảm thán "Một người yêu trà Bạch Sơn, một người yêu hồng sơn trà, cũng là duyên phận."

Tiểu Bảo Nguyên lấy làm lạ: "Nương, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?"

Vũ Trinh: "Nương đang tự nói với chính mình."

Nói xong, nàng liền bước vào trong phòng.

"Mai Tứ."

Mai Tứ vừa nghe thấy thanh âm của nàng, lập tức biến thành một quả mướp đắng, buông thư tịch trong tay xuống.

"Trinh tỷ, sao tỷ lại tới đây."

Sau thời gian uống cạn một chén trà nhỏ, Mai Tứ ngoan ngoãn theo sau Vũ Trinh ra khỏi sơn môn Trầm Hương tự.

"Ta trở về sẽ đưa cho ngươi một tờ độ điệp, lần sau ngươi xuất gia nhớ mang theo, nếu không người ta sẽ không cạo đầu cho ngươi." Vũ Trinh cười như không cười nói.

Mai Tứ: "Trinh tỷ, tỷ đừng trêu chọc ta nữa, tỷ biết ta chỉ nói vậy thôi, chứ không thật sự đi tu đâu, cạo đầu rồi lại mọc ra phải lâu lắm.

Ta bị Liễu Na s17 đánh ra khỏi cửa: đã rất thảm rầ¡" Vũ Trinh cười vang,"Bị đánh ra ba lần rồi, ngươi vẫn còn muốn đến Liễu gia cầu hôn sao?"

Mai Tứ nói đến đây, thần sắc liền sục sôi kiên định: "Đương nhiên phải đi! Từ khi phát hiện phu nhân Liễu gia chính là Bạch Xà Lang, ta đã quyết định nhất định phải cưới nàng!"

Vũ Trinh vội hỏi: "Sao vậy, ngươi không sợ rắn à?"

Mai Tứ gãi đầu,"Kỳ thực, ta nuôi một con rắn ở nhà, mỗi ngày ép mình phải sờ một cái, quen thuộc rồi thì tốt rồi."

Vũ Trinh nhịn cười, cảm thấy nếu tiểu xà biết được, có lẽ sẽ càng tức giận, nói không chừng trực tiếp nửa đêm đến nhà hắn đem con rắn hắn nuôi cất đi hầm ăn.

"Được, vậy ngươi tiếp tục cố gắng đi." Vũ Trinh cũng không nhiều lời, chỉ dặn dò cuối cùng một câu: "Lần sau ngươi còn nói muốn xuất gia, ta cũng chẳng quản ngươi."

Mai Tứ đỏ mặt, cam đoan: "Sẽ không đâu!" Nghĩ lại, nàng lại khổ sở thêm một câu: "Chỉ cần Liễu Ngự sử đừng đánh ta ra cửa nữa."

Giải quyết xong việc này, Vũ Trinh tiếp tục dẫn con trai đi xem tiểu tỷ tỷ Ba Tư tóc vàng mắt xanh, tiểu Bảo Nguyên ngó ngó tiểu đường thúc rời đi, hỏi: "Tiểu đường thúc khi nào thì có thể cưới được người hắn thích đây?"

Vũ Trinh yêu thương vuốt ve đầu nhi tử,"Nói không chừng sau này con cưới cả phu nhân, hắn còn chưa cưới được đâu."

Tiểu Bảo Nguyên: "Nghe qua thật đáng thương."

Vũ Trinh: "Cho nên lần sau ta dẫn con đi chơi với tiểu xà, con nói tốt cho tiểu đường thúc một chút."

Tiểu Bảo Nguyên: "Điều này là không thể được, chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, phụ thân nói vậy."

Vũ Trinh không hề có gánh nặng mà sửa lời: "Được rồi, phụ thân con nói đều đúng cả, vậy thì không nói nữa."

Mẫu tử hai người vừa nói chuyện, vừa đi về phía Tây thị.

Ven đường hoa hải đường nở rất đẹp, thỉnh thoảng có cánh hoa rơi trên người hai người.

Tiểu Bảo Nguyên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của mẫu thân, cùng với hoa hải đường như ráng đỏ kia, cảm thấy đầu mát lạnh.

Vũ Trinh cúi đầu, thổi bay một cánh hoa màu hồng trên trán con trai.

"Năm nay Hoa Triều Tiết lại sắp đến, cha con nói lần đầu tiên hắn gặp ta chính là ở Hoa Triều Tiết..." Vũ Trinh chợt nhớ tới điều gì, giục con trai: "Lần sau con hỏi cha con xem, hắn nhìn thấy ta ở đâu." "Nếu con hỏi ra được, nương sẽ dẫn con đi xem trận cầu mã."

"Được, không được gạt ta!"

Hai mẹ con đạt thành nhận thức chung lần nữa, lộ ra một nụ cười tương tự, thân ảnh biến mất ở cuối con phố dài.

Xa xa bên hồ Ngọc Đới lại là một năm hoa cỏ đầy, thuyền hoa thuyền nhỏ đầu đuôi liên kết, chở đầy người ngắm hoa, các phường thị rộn ràng náo nhiệt vô cùng, xe ngựa người đi đường nối liền không dứt, tửu quán cờ phấp phới, còn có tiếng nhạc không ngừng vang khắp cả Trường An.

Mai Lang quân chăm chỉ làm việc không hay biết, phu nhân và nhỉ tử của hắn đang vừa nhìn mỹ nhân tóc vàng khiêu vũ, vừa tính toán muốn dò hỏi từ trong miệng hắn.

(Chính văn xong)