Mai Phu Nhân Sủng Phu Hằng Ngày

Chương 26



Liễu Thái Chân cũng đứng lên: "Ta đi cùng với ngươi."

"Được rồi." Vũ Trinh lại một tay ấn nàng trở về chỗ cũ "Ngươi chẳng phải vẫn chưa khỏi hẳn sao, cứ ở đây nghỉ ngơi, chút chuyện nhỏ này một mình ta là đủ rồi."

Liễu Thái Chân còn muốn nói điều gì đó, nhưng Vũ Trinh đã đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, thân ảnh lóe lên rồi biến mất trong màn đêm.

Liễu Thái Chân đứng dậy bước đến bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra phố xá náo nhiệt của Yêu thị, cùng thế giới của người phàm tục đang chìm trong bóng tối nơi xa xăm.

Gió đêm thời điểm này còn mang theo vài phần thanh lương, Vũ Trinh đứng ở nơi cao, mặc cho gió đêm phất qua mặt, rất nhanh, nàng từ trong gió ngửi thấy một tia mùi tanh hôi.

Đó là mùi người bình thường không ngửi được, bất quá đối với nàng mà nói, thật sự quá rõ ràng.

"Chậc, thối quá." Vũ Trinh ghét bỏ lấy tay áo che mũi, đứng ở cửa ngõ tối tăm, nhìn bức tường và mặt đất lộn xộn bên trong.

Chỉ cần nhìn cảnh tượng này thôi, nàng cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra ở đây không lâu trước, tên Bất Hóa Thi xui xẻo kia chắc hẳn đã gặp phải một người trong đạo môn, hơn nữa còn là loại có tu vi không tầm thường.

Trong không khí, ngoài mùi tanh hôi của Bất Hóa Thi còn sót lại, còn có một tia mùi máu tanh cực nhạt, pha lẫn mùi hương gỗ đào đặc biệt.

Đây không phải là mùi gỗ đào tầm thường, mà là mùi thơm của Ô Cốt đào mộc, một linh vật quý báu trong đạo môn.

Người có thể sở hữu thứ này, đương nhiên không phải hạng người bình thường trong đạo môn.

Vũ Trinh cũng không ngạc nhiên trong thành Trường An còn ẩn giấu nhân vật bất hiển sơn lộ thủy như vậy, trên thực tế nàng đã quen biết được vài vị trong đạo môn.

Tuy nhiên, nàng khẳng định lần này ra tay không phải bất kỳ ai nàng quen biết, bởi vì cái chết của Bất Hóa Thi này quá thảm khốc, có thể thấy được kẻ xuất thủ lần này cực kỳ lãnh khốc hung tàn, không giống với những thủ đoạn quen dùng của những người nàng quen biết.

Hộc Châu và Thần Côn cũng bị mùi thối này hấp dẫn tới, Hộc Châu chán ghét che mũi của mình, khinh bỉ đánh giá đám bùn nhão,"Mấy thứ này mỗi lần chết đều khiến người ta buồn nôn như vậy."

Thần Côn thì vuốt râu bạc nói: "Xem ra lần này là một vị đạo nhân hảo tâm nào đó đã giúp chúng ta giải quyết vấn đề."

Nếu đã xác nhận không có biến cố, Vũ Trinh cũng không tìm tòi nghiên cứu xem rốt cuộc là ai làm, trong tay nàng khẽ động, trong lòng bàn tay dâng lên một đoàn hỏa diễm màu tím sậm.

Nàng ném hỏa diễm về phía trước, để hỏa diễm lan tràn theo bùn nhão, không đến một khắc đã đem toàn bộ bùn nhão đốt sạch sẽ.

Hỏa diễm này chỉ đốt sạch uế vật, chờ nó dập tắt, trong ngõ ngầm không có bất kỳ biến hóa nào, duy chỉ không thấy bùn nhão văng khắp nơi.

Mùi tanh hôi trong không khí tiêu tán sạch sẽ, Vũ Trinh buông tay áo,"Được rồi, trở về thôi."

Giải quyết xong việc này, tâm trạng Vũ Trinh rất tốt, liên tiếp mấy ngày nay cũng không gây ra chuyện gì.

Dự Quốc Công mấy ngày gần đây bởi vì hôn sự của nàng, không trở về chùa, vẫn ở trong phủ, ông ta còn chưa quen trạng thái ngoan ngoãn không gây chuyện như vậy của nhị nữ nhi.

Từ ngày thông báo hôn sự cho Vũ Trinh, Dự Quốc Công đã chuẩn bị đối mặt với tin tức Vũ Trinh lại gây chuyện, ai ngờ lần lục lễ này đã qua ba lễ, Vũ Trinh vẫn chưa kịp làm ra chuyện gì khác người.

Nàng vừa không đi tìm vị lang quân nhà Mai kia gây phiền phức, cũng không tỏ vẻ kiên định cự tuyệt hôn sự này, mà giống như đã cam chịu.

"Không phải miễn cưỡng, ta chỉ thật sự đồng ý, chẳng lẽ ta chưa từng nói qua?" Vũ Trinh hướng về phía lão phụ thân giơ tay,"Vị tiểu lang quân kia ta thấy rất tốt, vì sao không đồng ý?"

Lần này bất luận như thế nào cũng phải thúc thành hôn sự này, Dự quốc công quả thực muốn khóc, hắn không nghĩ tới sinh thời lại có thể đợi đến một ngày nữ nhi ngoan ngoãn như vậy, dưới sự cảm động, hắn trực tiếp rút ngắn thời điểm diễn ra hôn lễ một quãng dài.

Không thừa dịp nữ nhỉ hiện tại còn dễ nói chuyện, sớm ngày đẩy nhanh hôn sự, còn chờ cái gì nữa!

Hôn sự của Vũ Trinh và Mai Trục Vũ, dưới sự ủng hộ hết mình của Dự quốc công và Vũ Hoàng hậu, tiến hành vô cùng thuận lợi.

Sau khi ngày cưới được định, trước hết là những bằng hữu bên cạnh Vũ Trinh, sau đó gần như cả Trường An đều hay tin, vị Vũ nhị nương tử thường lưu luyến trong kỹ quán nhạc phường, thường ăn mặc nam trang, hành sự phóng đãng không chút lễ nghi cuối cùng cũng phải gả chồng.

Lại muốn lập gia đình!

Hai mươi sáu tuổi xuất giá, nàng cũng tính là người duy nhất trong giới quý tộc thành Trường An.

Vũ Trinh vốn bằng hữu đông đảo, tin tức này vừa truyền ra, mỗi ngày nàng đều chẳng được thanh tịnh, một đám hồ bằng cẩu hữu quen biết lẫn xa lạ đều tìm đến nàng, nói là chúc mừng, nhưng phần lớn bọn họ đều tràn ngập hiếu kỳ với hôn sự này của nàng, đến dò hỏi tin tức.

Đối mặt với đủ loại câu hỏi và ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, Vũ Trinh đều coi như không thấy, nên sống ra sao vẫn cứ sống như thế.