Vũ Trinh bỗng thúc vào bụng ngựa, giục ngựa chạy nhanh vài bước, đuổi kịp Mai Trục Vũ.
Đến gần, nàng nhìn thấy trong gánh hàng kia chứa một ít quả đào sớm, quả nhỏ, màu xanh nhiều hơn màu đỏ, trông đã thấy chua.
Tiểu lang quân một tay dắt ngựa, một tay bọc một gói lá sen, bên trong là hơn mười quả đào xanh.
Nghe thấy tiếng vó ngựa sau lưng, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn đối mắt với Vũ Trinh trên ngựa.
Thân hình hắn rõ ràng khựng lại, vẻ mặt lạnh như sương tuyết lập tức tan đi một tầng.
Vũ Trinh giật dây cương, mắt liếc nhìn quả đào nhỏ trong tay Mai Trục Vũ, rất tự nhiên hỏi: "Quả đào này có ngọt không?"
Mai Trục Vũ nhìn nàng đang ngồi trên ngựa, ngẩn người một chút rồi mở miệng nói: "Ngươi muốn ăn sao?"
Hắn cúi đầu chọn lựa một quả có màu đỏ nhiều nhất, giơ lên muốn đưa cho Vũ Trinh, nhưng ngay khi Vũ Trinh đưa tay nhận lấy thì hắn lại bỗng nhiên rụt tay về.
Vũ Trinh bắt hụt, tựa ở trên ngựa nhướng mày nhìn hắn, lại thấy tiểu lang quân cúi đầu nghiêm túc lau sạch quả đào, mới đưa cho Vũ Trinh lần nữa.
Vũ Trinh tiếp nhận, cắn một miếng, quả nhiên chua chát, chua đến nỗi nàng che má hít sâu.
Mai Trục Vũ nhìn thấy phản ứng của nàng, cũng cầm một quả đào cắn một miếng, vẻ mặt bình tĩnh, dường như cũng không cảm thấy chua xót.
Vũ Trinh nhìn thế nào cũng cảm thấy quả đào trong tay hắn chỉ có thể chua hơn.
"Không chua sao?"
Mai Trục Vũ trả lời rất chân thành: "Cũng tạm được." Hắn lớn lên trong đạo quan có một cây đào, kết quả vừa nhỏ vừa chua chát, nhưng mọi người hằng năm vẫn mong đợi cây đào kết trái, so với quả này thì chua hơn nhiều, ăn quen rồi cũng chẳng có gì không chịu nổi.
Vũ Trinh cầm quả chua, có chút thương cảm nhìn tiểu lang quân gặm quả chua.
Đáng thương thay, chẳng lẽ tiểu lang quân chưa từng được ăn quả ngọt ngon lành gì sao? Giá mà sớm biết lúc nãy ở Hạnh Viên trong cung đã gói mang về mấy quả đặc cung dâng lên hoàng đế Hoàng hậu.
Mùa này, trái cây còn chưa lớn, chỉ có nơi như hoàng cung mới ăn được quả tươi ngọt, chỗ khác muốn mua cũng chẳng có chỗ mua.
Mai Trục Vũ không biết nàng định làm gì, đoán chừng có lẽ là có việc khác, đành sững sờ đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng nàng khuất hẳn sau góc phố, lúc này mới thu hồi ánh mắt, hơi cô đơn cúi mắt xuống, nắm chặt quả chua bị Vũ Trinh cắn một miếng.
Khoảng thời gian ở bên nhau ngắn ngủi khó có được khiến hắn bối rối không biết làm sao, lại thấy buồn bã mất mát.
Sau đó, không bao lâu sau khi hắn về đến nhà, lão nô mang tới một giỏ trái cây đỏ hồng.
"A Lang, vừa rồi Vũ nhị nương tử tới, mang giỏ trái cây này cho ngài."
Mai Trục Vũ hiểu vì sao lúc đó nàng đột nhiên xoay người rời đi, ngực phập một cái, không khỏi đỡ bàn đứng lên.
"Nàng đi rồi?"
"Đúng vậy, buông đồ xuống liền đi."
Mai Trục Vũ lại ngồi xuống cầm lấy một trái cây đỏ au cắn một cái, ngọt.
Không biết có phải vì quá ngọt hay không, Mai Trục Vũ sinh ra một loại cảm giác kỳ dị, hắn cảm thấy trong cơ thể mình như mọc ra một gốc dây leo mềm mại, cành lá sinh trưởng khiến làn da cùng tứ chỉ của hắn đều có cảm giác ngứa ngáy nhè nhẹ, lại đồng thời trói buộc trái tim hắn, có chút cảm giác nghẹt thở khó nói thành lời.
Thật lâu sau, Mai Trục Vũ thở dài một hơi thật dài, ngồi ngay ngắn trước án, lấy giấy bút ra, chuẩn bị chép mấy quyển Thanh Tĩnh Kinh, bình tâm tĩnh khí.
"Khiến kỳ dục nhỉ tâm tự tĩnh, trừng kỳ tâm nhỉ thần tự thanh..."
Quả nhiên, tâm chưa trong, thần chưa thanh, nên dục vọng chưa thể khiển trừ.
...
"Mai Tứ, ngươi còn dây dưa gì nữa, mau đi đi!"
"Đúng vậy, ngươi mau đi, bọn ta đều đang chờ đấy, hôm nay ngươi nhất định phải mời vị đại đường huynh ấy ra!"
Nhanh lên, ngươi còn không phải là người trong phe chúng ta sao? Chúng ta đây là vì Trinh tỷ, muốn tạo mối quan hệ tốt với hắn, ngươi cũng không thể kéo chân chúng ta được.
Mai Tứ bất đắc dĩ bị đám bạn bè đẩy ra, nửa người không muốn di chuyển về phía cửa nhà đại đường huynh của mình.
Từ sau khi tin hôn sự của Trinh tỷ và đại đường huynh truyền ra, đám người bọn họ thường hay đi theo Trinh tỷ chơi đùa này liền muốn tìm cơ hội gặp "tỷ phu" tương lai.
Thế nhưng vị "tỷ phu" này thật sự khiêm tốn, bọn họ lần lượt đưa hơn mười tấm thiếp mời, đều không có một cái hồi âm, không còn cách nào khác, cuối Dù sao thì cũng là thân thích, để Mai Tứ tự mình xuất mã đi mời, ít nhiều gì cũng phải nể mặt chứ.
Nhưng Mai Tứ gánh vác kỳ vọng của tất cả mọi người, trong lòng lại từ chối, hắn là người có tâm trạng phức tạp nhất trong đám người này, đó chính là Trinh tỷ! Đại đường huynh nhà mình lại muốn cưới Trinh tỷ!