Vũ Trinh lắc đầu: "Không cần, ta có tính toán, ngươi không cần nhúng tay." Trực tiếp dẫn người đi thu thập Lữ Chí tất nhiên đơn giản, nhưng nghĩ lại nếu cứ tiếp tục dây dưa với hắn như vậy sẽ không có hồi kết, nói không chừng tên kia lúc cùng đường sẽ lại đi tìm tiểu lang quân gây phiền toái, vẫn phải đổi biện pháp giải quyết khác.
Vũ Trinh nói một không hai, Triệu Tung Nham cũng không dám tự chủ trương, hơn nữa hắn biết tính tình của Trinh tỷ, nàng đã thực sự nổi giận, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua Lữ Chí, tuy rằng không thể tự tay tham dự có chút đáng tiếc, nhưng luôn có trò hay để xem.
Vũ Trinh chào hỏi mọi người trên sân tập, vội vàng rời khỏi trường võ.
Màn đêm buông xuống, chợ yêu quái vắng lặng suốt cả ngày lại rực rỡ ánh đèn.
Vũ Trinh bước vào chợ yêu, đi thằng đến quảng trường trước Nhạn Môn, gõ vào một cái trống nhỏ, rất nhanh đã có không ít yêu quái tụ tập lại.
"Miêu Công, không biết ngài có điều gì phân phó." Người mặc trường bào xanh thêu hoa đứng ở hàng đầu cúi mình hỏi.
Vũ Trinh nói: "Không phải việc lớn gì, chỉ là muốn tìm vài tiểu yêu, giúp ta làm chút chuyện nhỏ thôi."
Lời này vừa nói ra, chúng yêu phía dưới không ai không hưởng ứng, một mảnh đầu người nhốn nháo, nhao nhao hô: "Miêu công có việc cứ việc phân phó, chúng ta nhất định không nhục mệnh!" "Làm việc cho Miêu công, chúng ta tuyệt không nói hai lời!"
Vũ Trinh vén một lọn tóc rủ xuống trước mặt: "Ta muốn tìm mấy kẻ có tướng mạo dọa người, đi dạy dỗ tên kia một trận, đừng hù chết hắn, chỉ cần dọa cho sợ chết khiếp là được."
"Ta! Ta đi!" Một lão đầu thấp bé nhảy cẵng lên nói.
Vũ Trinh cười đáp: "Thử lão tướng mạo hiền lành hòa ái như thế này, e là dọa chẳng được ai đâu."
Đám yêu quái cười ầm ï, cuối cùng Vũ Trinh chọn vài tiểu yêu có dung mạo tương đối tùy tiện, hài lòng gật đầu phân phó nhiệm vụ.
Từ ngày này trở đi, cuộc sống khổ ải của Lữ Chí bắt đầu.
Lữ lang quân ban ngày muốn giáo huấn Mai gia đại lang không thành công, hai tên đả thủ bên dưới còn bị bắt, trong lòng bất mãn, hơn nửa đêm không ngủ được, ở trong phòng mắng chửi Vũ Trinh.
Hắn tức giận, cởi áo ngoài, phe phẩy quạt, đang mắng Vũ Trinh tuổi già sống cả đời không có đàn ông, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu lạ lùng vang lên từ phía trên Hắn ngập tràn bực bội ngẩng đầu nhìn lên, lập tức sắc mặt tái nhợt, trên xà nhà kia có một bóng đen dài mềm nhữn tay chân, mái tóc đen nhánh vặn vẹo như rắn quấn trên các giá đỡ của xà nhà, ở giữa mái tóc lộ ra một gương mặt quỷ dẹt như cười như không, còn hướng về phía hắn há to miệng, rủ xuống một cái lưỡi dài đỏ tươi đang nhỏ máu.
"Aaaaaaall"
Tiếng kêu thảm thiết của Lữ lang quân vang vọng bầu trời đêm.
Chợ yêu ban ngày vắng lặng, sinh hoạt của chợ yêu và nhân gian trái ngược nhau, đây là lúc bọn yêu quái nghỉ ngơi.
Vũ Trinh vào thời điểm này tới Nhạn Lâu tìm đồ, bất ngờ phát hiện tiểu đồng bọn Liễu Thái Chân mấy ngày không gặp cũng đang ở đây.
"Tiểu Xà!" Vũ Trinh đi tới sau lưng Liễu Thái Chân, đột ngột vỗ mạnh vai nàng.
Nàng bước đi lặng lẽ không một tiếng động, Liễu Thái Chân đang xuất thần, quả thật bị nàng doạ cho giật mình, nhưng Liễu Thái Chân vốn là người tính tình ổn trọng bất động như núi, dù có bị doạ cũng không lộ ra nét mặt, vẫn ngồi đó ngước nhìn mái nhà màu xám xanh mênh mông vô bờ bến dưới Nhạn lâu.
Vũ Trinh nhấc chân ngồi lên lan can, nghiêng đầu nhìn nàng: "Sao vậy? Bình thường giờ này ngươi chẳng phải đều ở nhà sao, sao lại một mình chạy đến Nhạn lâu, lại chẳng có việc gì."
Liễu Thái Chân rốt cuộc cũng quay đầu liếc nhìn nàng một cái, không đáp lại câu hỏi này, ngược lại nói: "Hai ngày nay ngươi gây ra động tĩnh không nhỏ đâu."
Vũ Trinh đương nhiên biết nàng đang nói đến chuyện gì, trước đó nàng đã tìm mấy tiểu yêu ở chợ Yêu để đi doạ Lữ Chí, mấy ngày nay bọn tiểu yêu thay phiên nhau đi, sau khi trở về còn miêu tả tỉ mỉ cho mọi người nghe đã doạ Lữ Chí như thế nào, thao thao bất tuyệt đầy hào hứng phấn khởi.
Mấy tên có trách nhiệm hơn, còn thu thập ý kiến của các yêu khác, cố gắng mỗi ngày đều khiến Lữ Chí bị doạ ra kiểu mới, cho nên mấy ngày nay, lũ tiểu yêu rảnh rỗi buồn chán tự động tụ tập ở quảng trường Nhạn Môn, chờ đợi mấy tiểu yêu đi doạ người về để tán gẫu, náo nhiệt lắm.
Việc này không trách được bọn họ, kỳ thực những tiểu yêu này ngày tháng cũng nhàm chán giống như người thường, hễ xảy ra chuyện gì đó liền dễ dàng hưng phấn quá độ, huống chỉ loại chuyện này có thể gặp nhưng không thể cầu - dù sao nếu không phải Miêu Công yêu cầu, bọn họ không thể vô duyên vô cớ đi hù dọa người bình thường, bằng không sẽ bị thu thập rất thảm hại.