Mai Phu Nhân Sủng Phu Hằng Ngày

Chương 41



Hai người còn đang nói cái gì đó, Vũ Trinh không muốn nghe, lật qua lật lại chính là mấy câu này, đều không có chút gì mới mẻ, nhàm chán.

Nàng duỗi lưng một cái trên hòn giả sơn, nhảy lên tường rào rời khỏi quan thự Hình bộ.

Ngay buổi chiều ngày hôm đó, khi chúng quan lại Hình bộ chuẩn bị hạ giá về nhà, phát hiện ở cửa quan thự có một nữ tử ăn mặc diễm lệ.

Nàng mặc áo choàng màu son, đeo chuỗi ngọc, eo thắt tám món vàng, chân đi giày Đăng Vân, trong tay còn cầm một cây roi ngựa khảm vàng nạm ngọc.

Vẻ mặt nhàn nhã, nàng dựa vào một con ngựa màu đỏ thẫm, vuốt ve cây roi trong tay, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cửa lớn của quan bộ Hình bộ.

Các quan lại qua lại đều không nhịn được mà liếc nhìn nàng thêm vài lần, xì xào bàn tán.

"Đây là ai vậy? Nữ tử nhà ai lại đứng chờ ở cửa Hình bộ của chúng ta, nữ tử bình thường nào có thể đến chốn này?"

"Ngươi ngốc rồi, nhìn trang phục của nàng chẳng giống ai này, ngoại trừ Nhị nương tử Vũ gia, vị muội muội của Hoàng hậu nương nương kia thì còn có thể là ai nữa, ai dám ăn mặc như vậy chứ."

Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vị Vũ nhị nương tử trong truyền thuyết này, quả nhiên xinh đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.

Đẹp thì đẹp thật, nhưng ngươi có thể chịu nổi loại nữ nhân này không đây.

Trước đây ta có nghe nói Mai lang trung của Hình bộ chúng ta muốn cưới nàng, chẳng lẽ nàng đến tìm Mai lang trung sao?

Chắc chắn là như vậy rồi, chỉ không biết nàng tìm Mai lang trung có việc gì, biết đâu là tự mình đến xem mặt phu quân cũng nên.

Thôi, lát nữa chúng ta lại qua đây xem thử, xem nàng có hài lòng hay không, nếu như không hài lòng, chưa biết chừng chúng ta còn được chứng kiến cảnh nàng dùng roi quất người đấy.

Xung quanh xì xào bàn tán, Vũ Trinh nghe rõ mồn một, tùy ý liếc mắt vài lần, chỉ thấy bọn quan viên tiểu lại kia thần sắc khác thường, hoặc tò mò hoặc khinh bỉ hoặc sợ hãi hoặc chờ mong nhìn về phía nàng.

Chẳng bao lâu sau, Vũ Trinh trông thấy Từ Thị Lang cùng tên tiểu lại áo xanh nói xấu sau lưng các nàng lúc trước bước ra, nhưng trùng hợp thay, Mai Trục Vũ ở phía sau bọn họ cũng đi ra không lâu sau đó.

Vũ Trinh cười một tiếng, đột nhiên thúc ngựa tiến lên phía trước, rồi một bên, mà phát hiện Vũ Trinh đang thẳng hướng về phía hai người Từ Thị Lang, lại càng kinh hãi, cũng chẳng kịp phản ứng, ngựa của Vũ Trinh đã đến trước mặt bọn họ.

Từ Thị Lang cùng tên tiểu lại áo xanh chân mềm nhữn, trực tiếp ngã nhào về phía sau, đồng thời, con ngựa dưới thân Vũ Trinh nhảy vọt lên, từ đỉnh đầu bọn họ phóng qua, vừa khéo rơi xuống vững vàng ngay trước mặt Mai Trục Vũ.

Mai Trục Vũ ngược lại ổn định được, sắc mặt bình thường ngẩng đầu nhìn nàng.

Rõ ràng hắn không nói gì, Vũ Trinh lại như hiểu được hắn muốn nói cái gì, cười không để ý nói: "Trước cửa quan phủ phóng ngựa, phạt vàng mười lượng, ta không nhớ lầm chứ?" Nói xong từ trong lòng lấy ra một cái túi gấm nặng trịch ném vào trong tay Mai Trục Vũ.

Mai Trục Vũ: "... Không thương tổn người, phạt năm lượng là được."

Vũ Trinh trên lưng ngựa ngữ khí thân mật nói: "Vậy một nửa còn lại cho ngươi.

Sao ta thấy mấy ngày nay không gặp ngươi dường như lại gầy đi, cơm trưa Hình bộ khó ăn như vậy sao, lần sau ngươi tự xuất cung đi ăn đi."

Mai Trục Vũ cân nhắc rồi trả lời: "Thật ra, vẫn ổn."

Hai người bọn họ đứng ở nơi này nói chuyện như không có ai, trong lúc nói chuyện còn tự nhiên, khiến các đồng nghiệp vây xem xung quanh ngây người.

Phần lớn bọn họ đều cho rằng hai người này chưa từng gặp nhau mấy lần, căn bản là không quen biết, kết quả nhìn bộ dạng hôm nay, hình như hai người thường xuyên gặp mặt?

Từ thị lang vừa rồi bị ngựa của Vũ Trinh hù dọa ngã nhào được tiểu lại bên cạnh đỡ dậy, nhìn thấy bộ dạng Mai Trục Vũ và Vũ Trinh nói chuyện với nhau, sắc mặt chợt đỏ bừng rồi tái nhợt, vô cùng đặc sắc.

Lúc này Vũ Trinh lại cười nói với Mai Trục Vũ: "Lang quân, lần sau đến ngày ngươi được nghỉ cùng ta du ngoạn dưới chân núi Nam Sơn được chăng?"

Trong mắt Mai Trục Vũ xuất hiện vẻ chờ mong, hắn gật gật đầu, không chút do dự đáp ứng: "Được, ba ngày sau ta có thể nghỉ ngơi."

Vũ Trinh lúc trước cũng không xác định Mai Trục Vũ có đáp ứng hay không, kỳ thật hắn có đáp ứng hay không cũng chẳng sao, dù sao nàng chỉ tỏ thái độ mà thôi.

Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ hắn tựa hồ rất cao hứng, Vũ Trinh cũng không khỏi vui vẻ lên, nụ cười càng thêm sáng ngời, "Được, đến lúc đó ta sẽ tới tìm ngươi." 

Mai Trục Vũ nhìn nụ cười sáng ngời quá đáng của nàng, bỗng nhiên ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn nàng.

Quần chúng vây xem vào giờ khắc này, đều nhịn không được cảm thấy dường như mình không nên tồn tại trong trường hợp này, có vẻ quá dư thừa.

Đương nhiên còn có người lặng lẽ dụi dụi mắt, cảm thấy mình thấy được một Mai lang trung giả.

Người co quắp đứng đó, ngây ngốc nhìn lên ngựa cô nương là ai? Tuyệt không phải Mai lang trung bình thường lãnh đạm ít lời kia, nhất định là hoa mắt, Mai lang trung làm sao có thể lộ ra loại thần tình này.