Vũ Trinh lúc này mới đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Nàng uống một ngụm nước, xua tay đuổi Mai Tứ,"Chúng ta ở riêng một chỗ bồi dưỡng tình cảm, mang các ngươi đi làm gì, quấy rối sao?"
Mai Tứ:... Tâm tình thật phức tạp, cũng chẳng biết rốt cuộc cảm giác chua xót này là vì điều gì.
Nhớ tới mình có hẹn hò, Vũ Trinh dứt khoát ném gậy đánh cầu đi,"Ta về trước đây." Đi được nửa đường nàng quay đầu nhìn về phía các tiểu đệ, dùng ánh mắt nhìn thấu hết thảy nhìn chằm chằm vào bọn họ,"Ngày mai tùy các ngươi đi đâu chơi, chỉ là không được tới Đỗ Quyên Sơn quấy rầy ta, hiểu chưa?" Tiểu lang quân kia da mặt hình như rất mỏng, nếu thật sự bị bọn họ vây xem, e rằng sẽ cảm thấy vô cùng không tự nhiên.
Các tiểu đệ: "... Vâng thưa Trinh tỷ." Vốn định đuổi theo rình trộm, giờ bị nói toạc ra thì không thể đi nữa, quả thực quá đáng tiếc! Biết vậy lúc nãy đừng nói gì, ngày mai lén đi cho rồi!
Vũ Trinh nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai tỉnh thần phấn chấn cùng Mai Trục Vũ cưỡi ngựa ra khỏi thành.
Buổi sáng chợ Đông Tây chưa mở cửa, nhưng trong các phố phường bình thường cũng có một cảnh tượng náo nhiệt.
Rất nhiều người bán hàng rong gánh hàng đi khắp hang cùng ngõ hẻm rao bán, các sạp bán điểm tâm đã chuẩn bị kết thúc, tiếng rao hàng vang lên khắp bốn phía.
Phụ nhân giặt quần áo rửa rau ở kênh mương phường thị, tán gẫu về chuyện gia đình.
Đám nam nhân ra ngoài làm việc vội vàng, bọn nhàn rỗi không có việc gì thì tụ tập dưới gốc cây, hoặc chơi cờ hoặc nghe sách, nói chuyện phiếm, nước miếng bắn tung tóe.
Vũ Trinh nghe lỏm được một chút, nghe thấy bọn họ đang bàn về trận đua thuyền rồng vào dịp Đoan Ngọ năm ngoái.
Đoan Ngọ năm nay, còn hơn một tháng nữa, sau Đoan Ngọ, chính là hôn lễ của Vũ Trinh và Mai Trục Vũ.
Trên đường chính có xe ngựa sang trọng của các thương nhân người Hồ, người đi trên con đường này phần lớn đều đi về phía Tây Thị.
Còn những người đánh xe bò, đa số là từ các trang trại ngoài thành vào thành bán các loại dưa quả rau củ và sản vật núi rừng, giá cả đều rất rẻ, chính là để sớm nếm thử hương vị tươi ngon đầu mùa, đi về phía Đông Thị.
Lúc ra khỏi thành, Vũ Trinh còn trông thấy mấy cỗ xe lớn, nhìn qua thì đó là mấy thương hội lớn trong thành, từ nơi khác mua hàng về.
Đoàn xe ngựa chở hàng kéo dài liên miên không dứt, chỉ riêng việc vào thành đã mất một khoảng thời gian.
Trong đoàn xe có một nam nhân trông như quản e trâna thấv Vũ Trinh.
lớn tiếna chàn hỏi nàng: "Vũ nhỉ nưởng từ trona tiệm vừa nhập về không ít loại vải vóc thời thượng, không biết khi nào nương tử đến may mấy bộ áo hè?"
Vũ Trinh cũng không dừng ngựa, chỉ nói: "Được, các ngươi tự mình xem xét chọn lựa một ít đưa đến phủ Dự Quốc công."
"Dạ! Được rồi! Nhất định sẽ chọn loại tốt nhất cho Nhị nương tử!"
Đi ngang qua mấy chiếc xe lớn kia, Vũ Trinh cùng Mai Trục Vũ ở bên cạnh giải thích: "Đó là mấy cửa hàng vải quen biết, y phục của ta thường đều do bọn họ may."
Nói đến đây, nàng chợt nhớ ra chiếc áo cổ tròn màu đỏ của mình vẫn còn nhét dưới giường tiểu lang quân, chính là may ở cửa hàng này.
Hôm nay nói là đi du ngoạn, hai người đều cưỡi ngựa thong dong, không vội vã lên đường.
Trên đường đi về phía Đỗ Quyên sơn có đủ loại cây cối và hoa cỏ, Mai Trục Vũ cưỡi ngựa đi qua tàng cây, ngửi thấy một mùi hương thanh khiết.
Hắn ngẩng đầu tìm kiếm một hồi, giơ tay bẻ một đóa hoa nhỏ màu xanh nhạt ở giữa cành lá, đưa lên mũi ngửi ngửi.
Không biết là hoa gì, nhưng mùi hương này rất dễ chịu.
Mai Trục Vũ do dự một chút, thúc ngựa tiến lại gần Vũ Trinh, đem cành hoa trong tay đưa cho nàng.
Nàng bình thường cưỡi ngựa cũng rất nhanh, hiện giờ con ngựa đi chậm rì rì, khiến nàng hầu như sắp ngủ gật.
Đột nhiên một mùi hương thanh nhã lọt vào mũi, nàng giật mình tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn, thấy trước mặt mình có một nhánh hoa nhỏ không đáng chú ý.
Ngồi thằng người trên lưng ngựa, Vũ Trinh đưa tay nhận lấy bông hoa, ngửi một cái rồi nói: "Ừm, thơm quá, con đường bên này, năm nào vào thời điểm này cũng thơm ngát, ta vẫn không biết rốt cuộc là mùi hương của loài hoa gì, bây giờ mới hay, hóa ra là thứ này." Nàng ngắm nghía cành hoa trong tay một hồi,"Trông tầm thường như vậy, vì sao lại thơm đến thế nhỉ?"
Lại ngửi một hồi, nàng tiện tay bẻ một đóa nhỏ cắm vào trong khăn lụa đen của mình, còn lại cũng cài trên dây da đầu ngựa.
Thấy nàng thích như vậy, Mai Trục Vũ thả lỏng hơn nhiều, dọc đường hai người đều không nói chuyện, hắn sợ Vũ Trinh mất hứng, chưa đi tới chân núi Đỗ Quyên đã đổi ý muốn quay về.
Hậu quả của việc Vũ Trinh biểu đạt sự yêu thích là khi tới chân núi Đỗ Quyên, dây da đầu ngựa của nàng đã cắm đầy hơn mười loại hoa Mai Trục Vũ hái dọc đường.
Khi nàng cưỡi ngựa tiến lên phía trước, gió thổi tới, liền đưa hương thơm của những bông hoa này vào mũi nàng.