Mai Phu Nhân Sủng Phu Hằng Ngày

Chương 61



"Ta... sẽ không phung phí rượu của nàng nữa, ta chỉ là còn chưa quen loại hương vị này... Chi bằng những rượu kia để dành cho nàng, ta sẽ tự chuẩn bị một ít, uống nhiều ta sẽ thích, thật đấy."

Vũ Trinh dừng ngựa, trấn an lang quân đang vội vàng giải thích: "Ta không nói chàng phung phí rượu của ta, chỉ là không muốn chàng miễn cưỡng bản thân mà thôi.

Dù sao ta chính là một chàng như vậy, việc ta không thích làm, cũng sẽ không ép mình phải làm.

Lang quân cũng không cần cưỡng ép chính mình, sống tùy tâm một chút chẳng phải tốt hơn sao?"

Mai Trục Vũ liếc nhìn nàng,"Ta làm vậy là tùy tâm mà." Trong lòng để một người, việc gì cũng muốn theo nàng.

Vũ Trinh không biết làm sao với hắn,"Thôi được, vậy chàng đừng vội uống, uống ít thôi, sau này ta sẽ cùng chàng uống, biết đâu hai người cùng nhau uống rượu sẽ có mùi vị."

"Được." Mai Trục Vũ đáp ứng, trong lòng bắt đầu trông mong.

Ngựa của hai người đi chậm rãi, đến cửa cung đã là lúc các quan viên tan giá về nhà, lục tục có người đi ra.

Hai người vừa định cáo biệt, trong cửa cung bước ra một người.

Vị nam tử trung niên này thân hình thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mày vểnh lên, chỉ vào mấy sợi tóc mai điểm bạc, khóe miệng hơi nhếch xuống, trông qua thật khó ở chung.

Vũ Trinh nhận ra người này, hắn chính là bạn cũ Xà Công, cũng là phụ thân của Liễu Thái Chân.

Vị Liễu Ngự sử này công chính liêm khiết, cổ hủ nghiêm nghị, bình sinh ghét nhất chính là hạng công tử phong lưu phóng đãng như Vũ Trinh, còn hay dẫn dụ bọn công tử bột khác đi vào con đường sai trái.

Cho nên, mỗi lần gặp Vũ Trinh, vị Liễu Ngự sử này đều nổi cơn thịnh nộ, trừng mắt quát mắng - y như lão Thái Sơn nhìn thấy con rể mà mình chẳng ưa gì.

Đương nhiên, Vũ Trinh nghi ngờ Liễu Ngự sử nhìn mình không vừa mắt, là do hiểu lầm giữa nàng và Liễu Thái Chân.

Mấy chuyện hiểu lầm hồi còn trẻ, giờ nhắc lại khiến Vũ Trinh vừa buồn cười vừa bực mình.

Nếu như một ngày nào đó Liễu Ngự sử biết được nàng và tiểu thư yêu quý của ông ta thực chất là bạn thân, e rằng ông ta sẽ ngạc nhiên đến ngất xỉu mất.

Nhắc đến chuyện này, còn một việc khá thú vị.

Hai năm trước, trong thành Trường An chưa có nhiều nương tử ưa chuộng mặc áo bào nam tử như bây giờ, mà "phong trào bất chính" này chính là do Vũ Trinh khởi xướng.

Từ khi nàng diện áo bào nam tử xuất hiện khắp nơi, ngày càng có nhiều nương tử bắt chước theo.

Về sau, ngay cả phi tần công chúa trong cung đình thỉnh thoảng cũng mặc áo bào nam tử đi lại, khiến Liễu Ngự sử vô cùng bất mãn, lên án gay gắt trước triều đình, làm cho Hoàng thượng cũng phải đau đầu.

Thực ra Hoàng thượng rất thích các phi tần của mình thay đổi cách ăn mặc, trông có vẻ thú vị hơn, nhưng đương nhiên ngài không dám nói ra, vì nếu để lộ tâm tư này, Liễu Ngự sử nhất định sẽ làm phiền ngài mãi thôi.

Khi Vũ Trinh vào cung nghe khúc nhạc mới, Hoàng thượng đã than thở với nàng về chuyện này.

Vũ Trinh nảy ra ý đồ tinh quái, ngay hôm đó tặng cho bạn thân Liễu Thái Chân một bộ áo bào nam tử đẹp mắt.

Hai người là bạn tốt bao năm, Liễu Thái Chân hiểu rõ tâm tư của nàng, liền mặc ngay bộ áo ấy.

Khi Liễu Ngự sử trở về nhà, nàng cười hỏi: "Mọi người đều khen ta mặc bộ này đẹp lắm, phụ thân thấy thế nào?"

Liễu Ngự sử cảm thấy như thế nào? Ông ta há có thể nói rằng nữ nhi bảo bối của mình mặc y phục nam tử là không tốt sao? Đương nhiên là không, nguyên tắc lớn nhất của vị Liễu Ngự sử có nguyên tắc này chính là trước mặt nữ nhi thì không có nguyên tắc.

Tổng kết lại, sau khi thấy nữ nhi cũng bắt đầu học Vũ Trinh mặc áo bào nam tử, Liễu Ngự sử yên tĩnh lại, không còn nói nữ tử không nên mặc quần áo lung tung, chỉ sợ một câu nói của mình nói không đúng, ngay cả ngọc quý trên tay cũng mắng vào.

Sau đó, đối với loại hành vi hoang đường mặc quần áo lộn xộn này, Liễu Ngự sử cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.

Vũ Trinh đã quen với việc Liễu Ngự sử nhìn mình không vừa mắt, nàng vẫn hỏi thăm hắn thật tốt như trước đây, cười tủm tỉm.

Nhưng nàng càng như vậy, Liễu Ngự sử càng không muốn gặp nàng, cũng không biết vì sao.

Tuy nhiên, thái độ của Liễu Ngự sử đối xử với Mai Trục Vũ lại cực kỳ tốt, Vũ Trinh chưa từng thấy Liễu Ngự sử lộ ra vẻ mặt hòa ái như vậy với mình.

Sau khi chào hỏi Mai Trục Vũ, hỏi thăm vài câu, Liễu Ngự sử cũng không thèm liếc nhìn Vũ Trinh mà bỏ đi thằng.

Mai Trục Vũ nhìn bóng lưng hắn, tò mò quan sát Vũ Trinh.

"Thì ra lang quân quen biết Liễu Ngự sử sao?"

Mai Trục Vũ nói: "Trước đây Liễu Ngự sử muốn tiến cử ta vào Ngự Sử đài, nhưng ta cảm thấy Hình bộ cũng rất tốt, nên từ chối hảo ý của ông ấy, nhưng Liễu Ngự sử học thức uyên bác, kinh nghiệm phong phú, ta thỉnh thoảng cũng hỏi ông ấy một vài vấn đề, qua lại vài lần, cũng coi như có chút giao tình. Liễu Ngự sử tính tình tốt, luôn kiên nhẫn chỉ dạy các hậu bối."