Mai Phu Nhân Sủng Phu Hằng Ngày

Chương 87



Một đám thiếu niên phía sau hắn thở hồng hộc đuổi theo, chỉ thấy vị lang quân mặt lạnh sát khí này đang ngây người nhìn cửa sổ phòng của Trinh tỷ bọn họ.

"Ách, có phải hắn đỏ mặt rồi không?" Không biết là ai bỗng nhiên nhỏ giọng nói.

Sau đó tiếng xì xào nổi lên bốn phía, các thiếu niên cười thành một đám.

Cửa sổ bỗng nhiên bị người từ bên trong mở ra, tiếng động kia làm cho đám người ở bên ngoài giật mình.

Chỉ thấy trong cửa sổ xuất hiện một bóng người, đợi khi thấy rõ bộ dáng người nọ, tất cả mọi người đều nghẹn lời.

Mai Trục Vũ sửng sốt, đôi mắt cũng hơi mở to.

Đứng bên cửa sổ là Vũ Trinh, nàng nâng cái đầu nặng hơn núi Thái Sơn của mình, cười lên tiếng: "Hoảng sợ rồi chứ, hay là không nhận ra?"

Không đợi Mai Trục Vũ nói chuyện, trong phòng đã có người kéo Vũ Trinh trở vào, cửa sổ đóng sầm lại, giọng nói của Tạ nương tử ở bên trong vang lên: "Trinh tỷ, còn chưa đọc bài thơ trang điểm, sao tỷ lại mở cửa sổ như vậy!"

"Đúng vậy, phải để hắn chờ thêm nửa canh giờ nữa, nào có dễ dàng như thế!"

Bên ngoài một đám thiếu niên cũng tụ tập lại một chỗ thì thầm bàn tán,"Vừa rồi đó là Trinh tỷ ư?" "Thoáng cái không nhận ra, trời ơi sao cảm giác như thay đổi cả khuôn mặt vậy." "Cái gì mà gọi là thay đổi khuôn mặt, trên mặt loạn thất bát tao cũng chẳng thấy rõ mặt mũi gì cả." "Các ngươi biết gì chứ, tân nương phải trang điểm như vậy mới đúng." "Ôi chao, sau này ta thành thân, cũng chẳng muốn nhìn thấy đối phương hóa trang thành ra như vậy đâu, trông thật là đáng sợ."

Mai Trục Vũ quay đầu lại, nói với bọn họ: "Không đáng sợ đâu, trông rất đẹp đấy chứ."

Đám thiếu niên: "..." Xem ra là thật lòng yêu thương Trinh tỷ rồi.

Cửa sổ lại bị đẩy ra, Vũ Trinh hiển nhiên nghe thấy thanh âm bên ngoài, nói với Mai Trục Vũ: "Lang quân, chẳng lẽ không kinh hãi sao?"

Mai Trục Vũ: "Kinh hãi rồi, nhưng bởi vì là nàng, cho nên vẫn là mỹ lệ."

Chúng thiếu niên: Không nhìn ra được, một khuôn mặt nghiêm túc lãnh đạm, không nghĩ tới nói chuyện lại chán ngán như vậy! Quả thật là không thể dựa vào bề ngoài mà đoán người.

Trong phòng, Tạ nương tử Tôn nương tử lại muốn đóng cửa sổ lại, lại bị Vũ Trinh ngăn cản, chỉ thấy nàng nhấc tà váy lên, một chân giẫm lên song cửa sổ, sau đó nhảy ra ngoài.

Nô bộc trong phòng kinh hô không thôi: "Nhị nương tử, việc này không hợp lễ nghỉ! Người phải đi cửa chính, còn phải giẫm lên thảm mà đi qua!"

Vũ Trinh trực tiếp nắm lấy Mai Trục Vũ rồi chạy,"Đi thôi, trực tiếp đến hôn yến phía sau." Lại huýt một tiếng sáo,"Mai Tứ các ngươi theo ta, hôm nay ta đặc biệt đặt rượu ngon trong quán rượu Thành gia, chậm chân sẽ không được uống đâu."

Một đám người chẳng màng quy củ gì nữa, ùn ùn kéo theo nàng đi ra phía sau, tiếng cười nói hoan hô vang dội, hôn lễ này bị các nàng náo loạn thành một bữa tiệc rượu ngoài trời, say mèm cả một đám người.

Một hôn yến náo nhiệt đến tận cuối, ngay cả Dự quốc công cũng mặc kệ, để bọn họ ầm ï, hôm nay chính ông cũng rất vui vẻ.

Ồn ào đến gần nửa đêm, những người khác đều giải tán, chỉ còn lại một đôi tân nhân.

Tân nhân ngồi trong trướng Bách Tử, náo nhiệt lúc nãy biến thành tĩnh lặng, trong trướng chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người.

Màn vừa được hạ xuống, trong trướng đèn đuốc mờ ảo, đem bóng dáng của hai người chiếu lên mặt màn thêu hoa rực rỡ, khẽ lay động.

Vũ Trinh nhìn Mai Trục Vũ.

Trước đây hắn cũng không biết uống rượu, nhưng hôm nay, cho dù nàng có cố ý ngăn cản một chút, hắn cũng thật sự uống không ít, tửu lượng của tiểu lang quân lần này tiến bộ vượt bậc, không ngờ không say, nhìn thần sắc vẫn còn thanh tỉnh.

Đúng như câu nói hồng nam lục nữ, Vũ Trinh mặc hôn phục màu xanh, Mai Trục Vũ mặc hôn phục màu đỏ.

Dung mạo của lang quân tuy không xuất chúng, bình thường trông còn có phần nhạt nhẽo, nhưng hôm nay hỷ sự trên người lại mặc hôn phục rực rỡ như vậy, toàn thân đều tỏa ra vẻ sáng sủa hơn mấy phần.

Vũ Trinh nhìn Mai Trục Vũ một hồi, đột nhiên giơ tay cởi bỏ áo khoác ngoài trên người mình, Mai Trục Vũ giật mình, lại cố gắng kìm nén, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, nhưng Vũ Trinh đã phát hiện ra sự kinh ngạc vừa rồi của chàng, đoán được chàng đang nghĩ gì, lập tức bật cười thành tiếng.

Nàng lau mặt một cái, sờ thấy một tay hương phấn, lắc đầu bật cười: "Chàng không định ngủ như vậy đấy chứ? Mặt ta dày cả một lớp, nếu không rửa sạch sẽ, ta cũng không ngủ được đâu.

Trong trướng này lại oi bức, ta không thích."

Mặc dù Mai Trục Vũ không say, nhưng tửu lượng rốt cuộc vẫn không bằng Vũ Trinh, phản ứng chậm hơn ngày thường một chút, hắn ngừng lại một nửa, hắn không thể nói tiếp.

Vũ Trinh ném chiếc áo dài tay thêu hoa vàng hoa ngọc nặng nề kia sang một bên, rồi tự mình tháo những đồ trang sức nặng trĩu trên mái tóc, tháo xong nàng xoay cổ, chỉ cảm thấy cái đầu sắp gãy rồi.