Mai Sát

Chương 2: Học tỷ



Tuy trên danh nghĩa trấn Thụ Văn thuộc khu hoạch định hành chính Cẩm thị, nhưng địa lý thực tế lại xa xôi hoang vắng, quanh trấn tiếp giáp với từng thửa từng thửa ruộng và nhà xưởng nhỏ, nhìn từ xa, trông giống như một thị trấn nhỏ vùng ngoại ô.

Nhưng tiểu trấn vẫn náo nhiệt, bởi vì nơi này có một Đại học Thương Liên.

Tuy không nằm trong nhóm trường đại học loại ba toàn quốc, nhưng Đại học Thương Liên vẫn là đại học thuộc Cẩm thị trên danh nghĩa, hơn nữa nhờ có địa lý ưu thế đất đai rộng lớn và quang cảnh đẹp đẽ, thu phí cũng hợp lý, cho nên mỗi đợt chiêu sinh luôn luôn náo nhiệt. Mấy ngàn học sinh thi rớt tốt nghiệp trung học đều kéo tới cửa với đủ loại nguyên nhân, một số muốn nằm gai nếm mật, một số lại muốn lăn lộn lấy bằng cấp, nói chung mỗi cá nhân đều có mục đích riêng. Mà đa phần kế sinh nhai của cư dân trong trấn đều liên quan tới trường học, làm cho trường đại học loại ba này cũng trở thành sản nghiệp trụ cột không thể thiếu của trấn Thụ Văn.

Lâm Y đến được thôn trấn thì đã là buổi trưa mười hai giờ rưỡi, nguyên nhân trì hoãn thời gian là do bưu kiện, mặc dù ngày hôm qua đã sửa lại là cần gấp, nhưng vẫn có vài món nhu yếu phẩm sáng nay mới giao đến. Ngoài ra có một chút ngoài dự liệu đối với khoảng cách đến Cẩm thị, tuyến xe thì cách mười lăm phút mới có một chuyến đi ngoại thành, sau đó còn chậm rãi lắc lư đến hơn nửa tiếng mới có thể đến nơi.

Dù vậy, Lâm Y cũng không vội. Trước tiên nàng gửi phần lớn hành lý ở một khách sạn vùng lân cận, tiếp sau đến cổng chính Đại học Thương Liên nhìn một lát, sau đó đi vòng dọc theo tường sân, chọn một góc yên ắng không có giám sát mà leo tường vào. Giờ nghỉ trưa, sinh viên tụm năm tụm ba sinh hoạt trong trường, phong cách ăn mặc của Lâm Y giống như sinh viên, cộng thêm khói mù dày đặc, không nói tới việc xung quanh không ai chú ý nàng, cho dù chú ý, sợ là cũng chỉ cho rằng là học muội nào đó leo tường trở về mà thôi, sẽ không ai đi nhiều chuyện.

Trước khi tới, Lâm Y đã tìm hiểu rõ chính sách của trường học chính là kiểu quản lý bán khép kín, sau bốn giờ chiều sinh viên mới có thể tự do ra vào cổng trường, vì vậy mặc dù ngày mai sẽ là đợt nghỉ quốc khánh dài hạn, nhưng không cần phải lo sẽ có người rời trường trước. Dựa theo tư liệu về trường học trên mạng, nàng đến khoa của mục tiêu đi vòng quanh hai vòng trước, tiếp đó gia nhập hội sinh viên thử hỏi thăm tin tức, rất nhanh đã nghe được có người thấy đối phương đi về phía đình ven hồ, trông như là có hẹn cùng ai đó.

May mà cả trường chỉ có một sinh viên tên Diệp Nghi Thiển, nếu không chẳng biết sẽ phiền phức bao nhiêu... Lâm Y cười thầm, đạt được mong muốn nghe ngóng, nàng khéo léo từ chối cán sự sinh viên vẫn đang tiếp tục lấy lòng mình, chuồn khỏi hội sinh viên trước khi cậu ta hỏi thăm tin tức của mình.

Tuy khuôn viên trường rất rộng, nhưng đã có cột mốc chỉ đường cùng với sự giúp đỡ nhiệt tình của nhóm "đàn anh", không mất bao lâu đã có thể tìm tới đình nghỉ chân ven hồ. Đình nghỉ chân này nằm ở giữa hồ, xung quanh có hòn non bộ, những khóm dương liễu rũ bóng và một chiếc cầu nhỏ quanh co khúc khuỷu để có thể đi vào đình. Có lẽ ngày mai chính là kỳ nghỉ lễ dài hạn, hoặc giả là e ngại khói mù không khí không tốt, nói chung lúc này không có bất kỳ sinh viên nào đi dạo quanh đây. Lâm Y tìm kiếm trong rừng liễu một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng người ở gần cây cầu nhỏ.

Thế nhưng, câu đầu tiên chui vào màng nhĩ, lại làm nàng nhíu mày.

"Từ lúc bắt đầu đã nói câu này bao nhiêu lần rồi? Bớt nói lại đi, không phiền à!"

Âm thanh truyền tới vừa cao vừa chói tai, giọng điệu bực mình, tuy cũng thuộc về phái nữ, nhưng Lâm Y không cho rằng giọng nói ấy sẽ thuộc về mục tiêu mà mình nhắm tới. Dẫu sao nói năng xúc động trẻ con như vậy, sẽ rất khó nghĩ ra rằng chẳng bao lâu nữa, chủ nhân của giọng nói ấy sẽ trở thành người 'gặp biến không sợ, nghịch cảnh thành sự'.

Vì thế nàng không hiện thân, chỉ theo thói quen kéo mũ áo lên ẩn mình vào trong sương mù và rừng liễu, chọn một góc định xem chừng một lát rồi sẽ quyết định sau.

Cách rừng không xa, cạnh cây cầu ven hồ, quả thật có hai cô gái đang nói chuyện với nhau. Trong đó, nữ sinh mặt hướng về bên này thì vóc dáng thấp hơn, ngũ quan vốn dĩ xinh đẹp đã có chút cứng nhắc mất tự nhiên vì đang nổi giận, và cũng là chủ nhân của âm thanh chói tai kia. Người này chắc là sinh viên, cô bé cũng giống như rất nhiều bạn đồng trang lứa chưa trải sự đời, tuy đã trang điểm để che bớt vẻ non nớt và bày ra bộ dạng thành thục, nhưng chung quy vẫn còn rất nhiều thiếu sót làm cho người tinh mắt nhìn qua là biết ngay.

Xác thực không phải. Cho dù sự hiểu biết đối với ngoại hình của đối tượng chỉ là một bóng dáng mờ nhạt tìm thấy trên website của trường, nhưng Lâm Y vẫn quả quyết phán định như thế, sau đó dời lực chú ý sang bóng người nọ đang đưa lưng về phía mình.

Người nọ cao hơn cô bé kia một chút. Lâm Y đánh giá qua, cảm thấy chắc cũng cao hơn mình một chút, nhìn bóng lưng là đã thấy dáng người không tệ, không thấy mặt đối phương, nhưng chắc chắn lớn tuổi hơn nữ sinh nổi giận, thậm chí có khả năng không phải là sinh viên. So với đối phương trẻ con khó kiềm chế, người này mới cho người ta cảm giác thành thục thật sự, dù không thấy mặt, nhưng với kiểu tóc không quá già dặn nhưng nhẹ nhàng khoan khoái lại gọn gàng, hay là trang phục khiêm tốn chững chạc xen lẫn thanh nhã lịch sự, đều hiện ra khí tức của người xã hội.

Hẳn là không phải... Sau khi đánh giá xong, Lâm Y xoay người định đi, nàng quan sát mấy cái này không phải xuất phát từ tò mò, càng không phải là rảnh rỗi không có chuyện làm. Một khi xác định đối phương không phải đối tượng mình tìm kiếm, nàng sẽ không quan tâm tiếp theo hai người kia sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng còn chưa đi xa, âm thanh ồn ào lại không thuận theo nàng mà chui vào trong tai...

"Dù thế nào tôi cũng không về, muốn đi thì mai chị và anh Kiện đi là được rồi, không tiễn! Nhưng mà chị Nghi chớ quên, lần này mà đi thì sẽ đánh mất cơ hội thực tập thật vất vả chị mới có được đấy!"

Khoan đã, chị Nghi? Tuy vẫn không rõ "Nghi" trong miệng kia là chữ nào, nhưng Lâm Y nhạy bén dừng bước, lần nữa nghiêng tai lắng nghe.

Mà sau câu nói ồn ào đó, cô gái chỉ thấy bóng lưng cuối cùng cũng mở miệng.

"Đúng là cơ hội thực tập lần này tương đối khó có được."

Đối lập với tiếng quát mất bình tĩnh kia, giọng nói này ấm áp trầm ổn hơn nhiều: "Nhưng bắt buộc thực tập vào ngày Quốc khánh, cho dù có trả tiền phụ cấp thì cơ bản vẫn là không hợp lý, công ty kiểu này chưa chắc tốt như chúng ta từng nghĩ... không đáng... "

"Không hợp lý?"

Người đối diện cướp lời: "Trước đó là ai đã nói thực tập sinh khó tránh sẽ vấp phải một số chuyện hà khắc, nếu người mới muốn đứng vững thì đừng so đo quá? Bây giờ lại nói không hợp lý, đừng lừa mình dối người, là do chị không dám ngỗ nghịch ông già mà thôi! Lần nào cũng đều nghe ông ta mà không nghe tôi!"

Giọng điệu này nghe hơi trào phúng. Nhưng đối tượng bị trào phúng dường như không để bụng, thậm chí còn có vẻ cam chịu không hề phản bác, chỉ thở dài:

"Dù sao ông ấy cũng là cha chúng ta, hiếm khi có đợt nghỉ dài hạn, muốn chúng ta về nhà đoàn tụ cũng hợp tình hợp lý mà..."

"Gì mà đoàn tụ hợp lý dù sao cũng là cha, đừng quên, chị mang họ Diệp chứ không phải họ Vệ!"

Sau câu mỉa mai kia, không khí mới thật sự ngưng đọng.

Chỉ có cô gái trốn sau rừng liễu nghe lén là hai mắt sáng ngời.

Tuy dừng chân nhưng thật ra Lâm Y không ôm ấp bao nhiêu hy vọng, nào ngờ trong một đoạn đối thoại ngắn ngủi lại bao hàm lượng thông tin lớn. Vốn cho rằng người nọ không phải là sinh viên, sự thật lại là sinh viên sắp vào xã hội, thân phận như vậy là đúng với dấu hiệu nhận biết, ngoài ra họ tên cũng khớp đến từng chữ, thậm chí cả manh mối quan trọng là ngày mai rời trường cũng tự đưa tới cửa. Nếu đối phương thật sự là...

Thầm nghĩ như vậy, tuy có chút chờ mong, nhưng cô gái trong rừng cây không hề lộ vẻ gì hưng phấn, nàng đã sớm quen với việc thất vọng, cho nên lần này chỉ là yên tĩnh tiếp tục nghe ngóng, chỉ mong phía bên kia có thể làm cho thông tin rõ ràng hơn chút.

Có điều tình hình tiến triển tiếp theo lại khiến người ta thất vọng, hai người ở ven hồ không tiếp tục nói chuyện nữa, nhân vật mục tiêu không nói thì thôi, đến cả nữ sinh trước đó om sòm hình như cũng tự cảm thấy mình sai gì đó, lúc này ngậm miệng, nhưng vẻ mặt vẫn chưa dịu đi, vẫn là một bộ tức giận chưa tiêu.

May mà cục diện bế tắc không duy trì lâu lắm, người nhẹ nhàng phá vỡ im lặng là cô gái đưa lưng về phía Lâm Y:

"Em đã nghĩ kỹ chưa, thật sự quyết định ngày Quốc khánh sẽ ở lại trường mà không theo bọn chị trở về?"

Giọng cô vẫn trầm ổn, chẳng những không nghe ra tâm tình tiêu cực mà còn mang theo một tia mềm mại lúc gọi đối phương.

"Không về! Rõ ràng bên này quan trọng hơn, tôi sẽ không bỏ phí cơ hội tốt, chị không theo tôi thì thôi!"

Người kia mở lời, nữ sinh ở đối diện cũng lập tức khôi phục lại, cô bé lắc đầu, vẫn là ngữ khí cứng rắn không đồng ý.

Nghe vậy, cô gái kia dường như khẽ thở dài, tiếng thở này rất nhỏ, nhỏ đến nỗi hoàn toàn không rơi vào tai Lâm Y cách đó không xa, Lâm Y chỉ thấy bả vai cô hơi cử động làm động tác na ná thở dài, giống như thỏa hiệp.

Sau khi thở dài, cô gái kia lấy gì đó từ trong túi xách đưa ra, món đồ không lớn, Lâm Y không thấy rõ. Nữ sinh đối diện có vẻ cũng không hiểu nội tình, cứng ngắc hỏi:

"Gì đây?"

"Quà sinh nhật. Chị sẽ cố gắng ngày 6 chạy về trường, nhưng không hoàn toàn chắc chắn, vì vậy em nhận quà trước đi."

Giọng nói cô gái vẫn giống như vừa rồi, trầm ổn mang theo nét mềm mại.

Nhưng mà có vẻ như cái mềm mại kia không chuyển vào lòng đối phương được.

"Không cần!"

Không đề cập tới thì còn tạm ổn, vừa nhắc đến là nữ sinh kia như càng tức giận hơn, vung mạnh tay lên nói:

"Không cùng tôi mừng sinh nhật thì thôi, còn nhiều người khác mừng, ai mà thèm!"

Cô bé vung tay đánh trúng món đồ kia. Chẳng biết vô tình hay là cố ý, có lẽ món quà không nặng, Lâm Y ở cách đó không xa chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ "độp", có gì đó bay thẳng tới và rơi "bịch" xuống khoảng đất bên chân nàng. Cùng lúc đó, nữ sinh nổi giận không hề quay đầu lại mà chạy đi thật nhanh, trông vẻ mặt giống như bản thân mới là người bị uất ức cực kỳ.

Tình hình phát triển thành như vậy làm cho cái người thờ ơ xem kịch cũng khó tránh khỏi tặc lưỡi "chậc chậc". Lâm Y vô thức nhẹ lắc đầu nhìn theo nữ sinh chạy đi xa, động tác này phí hơn mười giây đồng hồ của nàng. Qua mười giây nàng quay đầu nhìn lại, đã thấy người vẫn luôn đưa lưng về phía mình đang xoay người.

Người này xoay người lại, không đuổi theo người bạn giận dỗi bỏ chạy kia, mà là từng bước đi về phía rừng liễu. Khoảng cách vốn dĩ không xa lắm, lúc này Lâm Y cũng bất chấp mọi thứ, nàng nhanh chóng đánh giá tình hình, xác nhận rừng cây thưa thớt hoàn toàn không thể cung cấp một chỗ ẩn nấp kín đáo, mà hiện tại cũng không kịp rời đi, vì vậy nàng quyết định khom người nhặt món quà kia lên, sau đó bước hai bước chủ động nghênh đón.

- Bạn học, cái này là ở chỗ hai người văng tới, của bạn phải không? Hay là của bạn học nữ bỏ chạy kia? Không muốn cũng đừng nên ném bậy chứ.

Có lẽ là nhờ vào tướng mạo, lúc hơi mỉm cười, Lâm Y lập tức trở thành cô gái nhu thuận tao nhã mang theo một chút ấm áp mà ông chủ Trương đã từng thấy.

- ... Ừ, là của tôi, thật ngại quá, cảm ơn nhiều.

Đối phương không có vẻ gì là bất ngờ lắm, chỉ hơi ngập ngừng một chút rồi lập tức thuận theo mà tiếp nhận món đồ, giọng điệu cũng không nhiệt tình, nhưng chưa tới mức lạnh nhạt, vẫn giữ vẻ trầm ổn như ban nãy, mà thiếu đi tia mềm mại của vừa rồi.

Lâm Y cũng không để bụng, mỉm cười trả đồ, tiện thể quan sát đối phương. Cách người này trang điểm cùng với ăn vận đều khéo léo như nhau, mới nhìn lướt qua thì không mấy ấn tượng, nhưng nhìn kỹ lại thì không thể soi mói gì, đặc biệt là gương mặt thanh tú lại phảng phất anh khí. Thật ra cô ấy vô cùng đẹp mắt, thế nhưng vẻ đẹp này phần nào đã bị che bớt bởi khí chất khó tả của cô ta, cho nên cả người nhìn như không có gì nổi bật. Ngay cả Lâm Y - vốn không còn là cô nhóc ngây ngô thuở xưa - nếu không có nhiều từng trải chỉ sợ không thể nhìn ra được.

Hai người nói chuyện không nhiều lắm. Sau khi nhận đồ, cô gái kia cảm ơn một lần nữa rồi định rời đi. Chờ cô đi được hai bước, Lâm Y mới lơ đãng chợt gọi một tiếng, giống như vừa mới nhớ ra:

- Đúng rồi, chị là Diệp học tỷ Diệp Nghi Thiển của khoa Thiết kế trang sức phải không?

Lúc đó, đối phương quả nhiên quay đầu, trong mắt lộ vẻ ngỡ ngàng:

- Bạn là...?

- Chị không biết tôi đâu. - Lâm Y xua xua tay, cười đến ung dung:

- Tôi chỉ gọi thử thôi, trước kia đã từng thấy chị ở trong hoạt động do hội sinh viên tổ chức, không nghĩ tới thật đúng là chị, vậy gặp lại sau nhé học tỷ.

Nói xong, nàng bước đi nhẹ nhàng thoải mái, giống như là tùy ý gọi thử mà thôi.

Sau khi rời khỏi tầm mắt của người nọ, nụ cười kia mới hiện lên ý nghĩa thật sự của nó:

- Tiềm lực à, trái lại giống như có vài phần khác người nha...

Lâm Y nhìn bầu trời một chút, cười đến ý vị thâm trường.

Ngày 30 tháng 9, bầu trời vẫn dày đặc sương mù, âm u không màu cũng không có chút sinh khí nào.