Hạ Mộc đang cẩn thận tìm từ, nghĩ nên trả lời anh như nào, kết quả trên màn hình xuất hiện một hàng chữ nhỏ, Nhậm Ngạn Đông rút tin nhắn về.
Hạ Mộc: “…??”
Có nghĩa cô không cần đi ăn?
Xem ra cô phải hẹn anh ăn cơm rồi.
Vừa định cất di động vào túi xách, di động lại rung lần nữa.
Anh lại gửi một tin nhắn khác tới: [ Tối ngày kia mời em ăn cơm. ]
Hạ Mộc: “……”
Rút về chỉ để đổi dấu chấm than thành dấu chấm câu.
Rốt cuộc người có tu dưỡng không giống người thường, dù tức giận cũng không thể hiện sự tranh chấp trong lời nói với bạn.
Cô trả lời: [ Nhậm tổng, ngài khách sáo quá rồi, có gì phân phó ngài cứ nói thẳng, sẽ không có chuyện chối từ. ]
Nhậm Ngạn Đông trực tiếp gọi điện thoại tới.
Hạ Mộc dừng lại hai giây, nghe máy: “Nhậm tổng, chào ngài.”
“Ừ.” Nhậm Ngạn Đông không vội vàng đến nhà hàng buffet, đứng ở khu hút thuốc bên ngoài, thỉnh thoảng có người chào hỏi anh, anh gật đầu, sau lại xoay mặt về phía cửa sổ.
Anh đút một tay vào túi quần, thất thần nhìn ra ngoài, cảnh vật bên ngoài cửa sổ sát đất rất hợp lòng người, đâu đâu cũng thấy màu xanh, xanh tươi mơn mởn.
Nhưng anh không có tâm trạng thưởng thức.
Sau một tiếng ‘Ừ’, anh cũng không lên tiếng nữa.
Trong điện thoại yên tĩnh áp lực.
Hạ Mộc không tiếng động chờ, anh không nói lời nào, cô cũng không mở miệng, như đang so kè sự kiên nhẫn.
Mười giây hai mươi giây, một phút đồng hồ trôi qua.
Nhậm Ngạn Đông giơ điện thoại ra trước mặt nhìn nhìn, vẫn hiện đang trò chuyện.
Cuối cùng anh lên tiếng trước: “Sao không nói gì?”
Hạ Mộc nói: “Đang đợi ngài phân phó.”
“Không dám.”
“……”
Giọng điệu của anh vẫn không hề thay đổi, lạnh nhạt, xa cách.
Cô nhất thời không đoán được anh vui hay giận.
Thẩm Lăng gọi anh đi ăn cơm, Nhậm Ngạn Đông nói với Hạ Mộc: “Tối ngày kia chúng ta gặp mặt nói chuyện sau, lát tôi gửi địa chỉ cho em.”
Sau khi cúp điện thoại, gửi địa chỉ nhà hàng cho cô.
Hạ Mộc nhìn địa chỉ nhà hàng, là chỗ cô từng cùng Kỷ Tiện Bắc đến ăn, chỉ một từ, đắt.
Cô rời khỏi giao diện tin nhắn, cất điện thoại đi.
Vốn cô đã làm tốt công tác chuẩn bị, anh tới tìm cô nằm trong dự kiến của cô.
Thẩm Lăng chờ Nhậm Ngạn Đông trước cửa nhà ăn, đợi anh đến gần, không nhịn được chế nhạo anh: “Hôm nay tương tác với người trong lòng có hài lòng không? Chi phí hội nghị giá trên trời nha.”
Nhậm Ngạn Đông liếc anh ấy một cái, không buồn tiếp lời.
Thẩm Lăng cười, lấy âm thanh chỉ hai người họ nghe thấy, nói: “Đã nói trước với cậu rồi, cô ấy đối xử tốt với mỗi mình Kỷ Tiện Bắc thôi, còn những người khác trong mắt cô ấy chỉ là mệnh giá đồng nhân dân tệ, cậu cũng không ngoại lệ, lòng thản nhiên đối đãi đi.”
Nhậm Ngạn Đông không nói chuyện.
Điều Thẩm Lăng quan tâm hiện giờ là: “Cậu sẽ không tìm cô ấy tính sổ thật đấy chứ?”
Hai người đi vào nhà hàng buffet, Nhậm Ngạn Đông nhàn nhạt nói: “Khi ăn không nói chuyện.”
Từ chối trả lời.
Khu dùng cơm của phóng viên các cô không có đãi ngộ tốt như vậy, đều là cơm đóng hộp chuyển tới.
Anh quay phim đồng nghiệp của Hạ Mộc đã lấy giúp cô một phần, “Hạ Mộc, đằng này.”
Đồng nghiệp vẫy tay với cô.
Hạ Mộc mỉm cười, đi về phía đó.
Lão Lưu lớn hơn cô mười tuổi, con nhỏ đã đi học tiểu học, xem như nửa đồng hương, từ lúc đi thực tập đã chiếu cố cô rất nhiều.
“Có món gì ngon?” Hạ Mộc ngồi xuống.
“Khá phong phú, thịt kho tàu tôm rim mỡ cũng có.” Lão Lưu đưa đôi đũa cho cô.
“Cảm ơn.”
Lão Lưu nhìn chằm chằm vào cô vài giây, Hạ Mộc cũng không ngẩng đầu: “Muốn nói gì thì nói đi.”
“Hạ Mộc à, ngày trước anh đã nói với em rồi, làm chuyện gì cũng đừng quá nghiêm túc, bởi vì sau khi em nghiêm túc, nếu kết quả không được như em nghĩ, em sẽ càng thất vọng phiền muộn hơn.”
Lão Lưu nói xong lắc đầu, tập trung vào ăn uống.
Hạ Mộc uống mấy ngụm nước canh trước, “Biết anh lo cho em, nhưng nếu không một ai nói ra sự thật, vậy chẳng phải xã hội này rất đáng buồn sao.” Cô nhìn anh ấy: “Ai sẽ nói ra tuổi tác thật?” Lại cười nói: “Ai bảo em vẫn đang còn trẻ chứ.”
Lão Lưu nuốt xuống đồ ăn trong miệng, dừng một lát: “Lúc vợ anh mới tốt nghiệp cũng giống em vậy, tràn đầy nhiệt huyết, cảm thấy bản thân có thể thay đổi được một chút hiện trạng của xã hội…”
Không nói hết nửa câu còn lại, anh cảm thấy Hạ Mộc là cô gái thông minh chắc hẳn phải hiểu ý anh nói.
Hạ Mộc tiếp lời: “Tới một độ tuổi nhất định mỗi người đều sẽ cảm thấy khi còn trẻ mình quá nông nổi ngu đần, có phải không?”
Lão Lưu: “… Con gái con đứa sao em nói năng thô tục tế!”
Hạ Mộc cười vài tiếng.
Lão Lưu thở dài: “Cũng không biết ông chủ của Viễn Đông có gây phiền phức cho em sau lưng không, nếu anh ta là loại đàn ông lòng dạ hẹp hòi, chỉ cần hơi duỗi chân ngáng đường em thì kiếp sống với nghề phóng viên của em coi như kết thúc.”
Anh ấy nói tiếp: “Chắc em cũng chú ý tin tức hằng ngày, chính em nhìn xem, có bao nhiêu sự kiện có ẩn tình bên trong? Phóng viên là cái nghề, em viết tin tức tốt một chút là có thể nuôi sống bản thân được rồi, còn những chuyện khác, em ít bận tâm đi, họa từ miệng mà ra em biết chứ?”
Hạ Mộc cười: “Được rồi được rồi, em biết rồi, ngã một lần khôn hơn một chút, về sau sẽ nhớ kĩ.”
Lại an ủi lão Lưu: “Không có việc gì, anh đừng lo lắng, em đang làm cái gì và hậu quả khi làm cái đó, em đã phân tích cả rồi, sẽ không giống chị dâu ngốc chỉ vì biểu hiện nhất thời đâu.”
Sau đó hỏi lão Lưu: “Anh biết em yêu nhất là thứ gì không?”
Lão Lưu liếc nhìn cô một cái: “Còn có thể là cái gì, đương nhiên là tiền rồi.”
Hạ Mộc tiếp lời: “Đúng vậy, em yêu tiền nhất, sao dám hủy hoại nghề nghiệp cả đời của mình chứ, dù cho ông chủ Viễn Đông không tới tìm em, em còn định đi gặp anh ấy đấy.”
Lão Lưu ngẩn ra: “Em tìm anh ta làm gì? Trốn chẳng kịp.”
Hạ Mộc cười cười, nói chỉ bằng một hai câu không nói rõ được, hôm nào có thời gian sẽ kể tỉ mỉ sau.
Hạ Mộc và lão Lưu vừa ăn vừa nói chuyện, sau lại không nói chuyện hội trường hôm nay nữa, nói sang chuyện thú vị khác.
Mấy phóng viên ngồi xung quanh thi thoảng liếc nhìn về phía hai người họ.
Nhất là bàn của Viên Dịch Lâm, đều là đồng nghiệp nữ, lại còn là kiểu người khá kiêu ngạo, các cô ấy bàn luận không phải liên quan đến câu hỏi hiểm hóc hôm nay của Hạ Mộc, mà là quần áo trên người cô, khoảng cách gần, nhìn nhiều vài lần lại có cảm giác giống một bộ lễ phục dạ hội đắt đỏ.
“Này, cô nói bộ váy cô ta mặc có phải là hàng siêu nhái mua trên mạng không?”
“Mới tốt nghiệp ra trường năm nay, cô ta mua nổi hàng chính hãng sao?” Giọng điệu mỉa mai.
“Cũng chưa chắc, nói không chừng nhà giàu thì sao.”
“Tôi có hỏi qua người làm cùng công ty cô ta rồi, nhà ở nông thôn, lấy đâu ra nhiều tiền để mua?”
“Thế là tiền của đàn ông rồi, xinh đẹp như vậy chắc chắn có cả một đám đàn ông giàu có theo đuổi ấy chứ.”
Viên Dịch Lâm chỉ yên lặng ăn thức ăn, không hùa vào bàn tán, cô thật sự không có chút hứng thú nào nhắc tới Hạ Mộc.
“Tiểu Viên, hình như cô học cùng một trường với Hạ Mộc nhỉ?” Một đồng nghiệp hỏi.
“Ừm, không thân.” Viên Dịch Lâm cười có lệ đáp.
Một đồng nghiệp khác sực nhớ ra: “Đúng rồi, sao hôm nay cô không đặt câu hỏi cho bạn trai cô?”
Phụ nữ luôn luôn hứng thú với loại đề tài này.
Có người bắt đầu tiếc rẻ: “Đúng vậy, cô xem cô lãng phí cơ hội tốt rồi này.”
Viên Dịch Lâm vừa vào đài truyền hình đã có người tung tin là bạn gái của Kỷ Tiện Bắc, sau lại có người hỏi, cô chỉ cười không nói, mọi người coi như cô ngầm thừa nhận, cũng bắt đầu làm thân với cô.
Lại có đồng nghiệp bát quái: “Bọn cô cãi nhau à? Bằng không cơ hội tốt như thế mà cô cũng không lấy được.”
Viên Dịch Lâm thanh thanh giọng nói: “À, tôi không muốn tăng thêm phiền phức cho anh ấy, khiêm tốn một chút vẫn hơn.”
“Cũng đúng, những gia đình kiểu đó không thích con dâu gây chuyện ầm ĩ.” Đồng nghiệp lại nói: “Nhưng Kỷ tổng cũng không sai, sợ cô không vui nên không cho nữ giới đặt câu hỏi, còn cố tình đưa cơ hội cho phóng viên nam, về nhà nhớ khen thưởng nhiều vào nhé.”
Một đồng nghiệp khác không biết điểm dừng đùa quá trớn: “Tiểu Viên à, quà khen thưởng này không thể thiếu được đâu, hơn nữa phải chọn ở phòng ngủ nhé.”
Mấy người cười đùa.
Viên Dịch Lâm xấu hổ cười cười, không nói gì thêm.
“Đúng rồi, hai người định khi nào đính hôn, đến lúc đó nhớ mời chúng tôi tới cho đông vui náo nhiệt nhé.”
“Không đông vui quá không sao, chỉ cần bảo bạn trai cô giới thiệu cho chúng tôi một vài người đàn ông tốt, chất lượng là được.”
“Cái này rất thực tế, cần phải giới thiệu đàn ông tốt.”
“Trong năm nay có ý định đính hôn không?” Đồng nghiệp truy hỏi tới cùng.
Viên Dịch Lâm bị hỏi không biết phải trả lời thế nào, “Tôi còn nhỏ, không vội.”
Đồng nghiệp một bộ khuyên bảo: “Không vội không được, đầu năm nay, đàn ông tốt quá hiếm, cô hơi lơ là một chút thể nào cũng bị hồ ly tinh cuỗm mất tiêu.”
Viên Dịch Lâm: “……”
Mấy người thấy Viên Dịch Lâm không quá muốn nói chuyện, bèn không nói gì nữa, nhắc nhở cô ấy: “Đúng rồi, tối nay có tiệc rượu, phóng viên đài truyền hình chúng ta có thể đi vào, đến lúc đó cô nhớ nắm chặt cơ hội phỏng vấn bạn trai cô, nếu không nổi bật ngày hôm nay sẽ bị truyền thông Kinh Dương cướp trắng đó.”
Truyền thông Kinh Dương chính là công ty của Hạ Mộc.
Lúc này trên mặt Viên Dịch Lâm mới lộ ra chút vui vẻ: “Ừm, chắc chắn tôi sẽ đi tìm anh ấy.”
Nói xong, không khỏi nhìn Hạ Mộc ngồi bên kia, cô và đồng nghiệp đang trò chuyện vui đùa.
Hạ Mộc ăn được kha khá, uống thêm mấy ngụm canh.
Lão Lưu nhìn cô: “Em ăn ít thế?”
“Ừm, đang giảm cân.”
“……”
Vợ của anh ấy cũng vậy, gầy sắp thành da bọc xương mà ngày nào cũng kêu phải giảm cân…
Hạ Mộc ăn xong liền rời khỏi phòng nghỉ ngơi, nói với lão Lưu muốn đi lấy một tập tài liệu để trong xe.
Lão Lưu ý bảo cô đi đi, không quên dặn dò cô, nếu phiên hội nghị sau cũng được đặt câu hỏi thì đừng làm càn như sáng nay, cái gì cũng dám nói.
Hạ Mộc cười, ra dấu OK.
Lên xe, Hạ Mộc bật điều hòa, cô không cần lấy đồ vật gì cả, chỉ là tìm một chỗ để gọi điện thoại cho Kỷ Tiện Bắc, không biết anh ăn xong chưa, gửi tin nhắn cho anh: [ Tiểu tiên bối ~ ]
Kỷ Tiện Bắc rất nhanh trả lời: [ Ăn chưa? ]
[ Rồi nạ ~ ]
[ Hạ Mộc, em nói chuyện bình thường chút! ]
Hạ Mộc cười: [ Ừm, vừa ăn xong, ăn hết sạch cơm lẫn thức ăn, không để thừa gì cả. ]
Kỷ Tiện Bắc: [ Nói nhiều quá lại thành giấu đầu hở đuôi. ]
Hạ Mộc: [ … Ăn hết thật mà. ]
Kỷ Tiện Bắc: [ Anh vẫn chưa ăn, đang chuẩn bị ăn. ]
Hạ Mộc: [ Vậy anh ăn xong rồi gọi cho em nhé, em ở trong xe. ]
Kỷ Tiện Bắc: [ Được. ]
“Có chuyện gì quan trọng mà ăn cơm cũng không buông điện thoại ra thế?” Kỷ Thượng Thanh nhìn anh.
Kỷ Tiện Bắc cất điện thoại: “Lãnh đạo hỏi công việc, không thể trả lời ngay ạ?”
Kỷ Thượng Thanh gật đầu, hiển nhiên hiểu thành lãnh đạo của ủy ban chứng khoán và sàn giao dịch hỏi anh tình hình công ty ủy thác.
Ôn đổng bưng khay thức ăn lại đây, “Không làm phiền hai người chứ?”
“Chú Ôn.” Kỷ Tiện Bắc lên tiếng chào hỏi, lại nghĩ tới: “Chúc mừng chú Ôn.”
Ôn đổng cười: “Hôm nào có rảnh, tôi mời hai người đi ăn một bữa.”
Mấy người hàn huyên một chút buổi hội nghị Thượng đỉnh sáng nay, không tránh khỏi nhắc tới Hạ Mộc, bỗng nhiên Ôn đổng chuyển sang chuyện khác, hỏi Kỷ Tiện Bắc: “Tiện Bắc à, cháu có bạn gái chưa?”
Kỷ Tiện Bắc theo bản năng nhìn về phía bố anh.
Kỷ Thượng Thanh không ngẩng đầu, hết sức chuyên chú ăn đồ ăn trong khay.
Kỷ Tiện Bắc cười nói với Ôn đổng: “Chú Ôn, chú định giới thiệu Hạ Mộc cho cháu ạ?”
Ôn đổng bị nghẹn: “……”
Cũng không giấu diếm: “Buổi sáng có nhắc tới với bố cháu, chú cảm thấy cô bé đó không tồi, nhưng hôn nhân đại sự không phải trò đùa, cần…”
Nói một nửa bị ngắt lời.
Kỷ Tiện Bắc vội nói: “Chú Ôn, chú là người từng trải, ăn muối nhiều hơn cả cơm cháu ăn, người chú cảm thấy không tồi nhất định là không tồi, hôn nhân đại sự, cháu cảm thấy nghe nhiều một chút ý kiến của trưởng bối không có gì không tốt, nếu chú nghĩ Hạ Mộc hợp với cháu, cháu sẽ nghe theo lời chú.”
Nói xong, anh bất giác nhận ra hình như bản thân có hơi… Nói nhiều quá, sau đó bất giác liếc nhìn bố anh.
Kết quả bố anh nhìn thẳng vào anh.
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, bố anh theo bản năng muốn che giấu bầu không khí lúng túng, trực tiếp đưa đôi đũa kẹp thứ gì đó vào trong miệng.
Vài giây sau, sắc mặt ông cứng đờ.
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Bố anh vừa gắp vài sợi gừng băm bỏ vào trong miệng.
Kỷ Tiện Bắc thu tầm mắt, yên lặng cúi đầu, coi như không có chuyênh gì bắt đầu ăn cơm.