Mầm Ác

Chương 10: Thiết quan áp thi



Thẩm Đạc nhấc điện thoại hỏi: “Viện trưởng, ông xem video mổ tử thi chưa?”

Cách đó 2000 kilomet, trong một tòa nhà của Học Viện Nghiên cứu Sinh vật Đặc biệt của đại học Thủ Đô, một gương mặt trung niên lạnh lùng đang nhìn chằm chằm chiếc màn hình lớn. Trên màn hình đang chiếu video bác sĩ pháp y giải phẫu thi thể của Lưu Bội, bác sĩ mặc bộ đồ phòng hộ vô khuẩn, che kín từ đầu đến chân, hắn cầm dao phẫu thuật cắt xẻ lồng ngực thi thể. Bên trong mọc đầy lông tóc màu đen, có chỗ thì ngắn như gai, có chỗ dài như tóc, ngay cả nội tạng cũng bị biến dạng thành thứ giống con nhím biển. Bác sĩ chuẩn bị lấy mẫu vật đặt dưới kính hiển vi quan sát thử, khoảnh khắc dao mổ cắt qua tổ chức nội tạng, những sợi lông đen mọc dọc theo lưỡi dao mổ bò dài lên trên. Bác sĩ hoảng sợ, đánh rơi dao mổ vào lồng ngực thi thể. Xác chết đang bị phanh ngực đột nhiên run rẩy dữ dội, may thay nó đã được cố định bằng dây trói.



Bác sĩ pháp y lập tức dùng tay ra hiệu với camera giám sát, đồng thời từ chối tiếp tục giải phẫu tử thi, sau đó rời khỏi phòng mổ, video kết thúc tại đây.

Thẩm Đạc giải thích: “Bác sĩ pháp y nói những cái xác không đầu đó đã bị nhiễm một loại nấm mốc, loại nấm này sẽ thông qua da và niêm mạc đi vào xoang mũi, sau đó xâm nhập lên mắt, não bộ, xuống đường hô hấp dưới vào phổi, xuôi theo tuần hoàn máu ăn vào trái tim. Nấm mốc khống chế cơ thể bọn họ, giống như giun bờm ngựa (Nematomorpha) khống chế bọ ngựa vậy. Ở Hoa Kỳ có một loại nấm tên là “Massospora cicadina”, nó có thể ăn phần mông ve sầu và sinh sản bào tử trong bụng chúng, lúc này ve sầu đã chết, và Massospora cicadina sẽ điều khiển xác chết của chúng để tìm bạn tình giao phối và hoàn thành quá trình lây nhiễm. Nấm mốc là một loại nấm, có lẽ là nó cũng tương tự như Massospora cicadina, thay vì khống chế ve sầu chết thì nó khống chế xác người.”



“Ý cậu là nấm mốc ký sinh trên thi thể từ trong ra ngoài à?”

“Đại khái là vậy.”

Đầu dây bên kia thở dài, “Cái này gọi là nấm mốc thật sao? Nhưng thoạt nhìn thì dường như thứ này có ý thức của riêng nó đấy. Có người nói nó là sứ giả của thần linh, A Đạc, cậu nghĩ thế nào?”

“Rốt cuộc là thần linh phương nào mà lại dùng thứ gớm ghiếc như vậy làm sứ giả chứ? Chẳng lẽ ông cũng cho rằng cực quang tạo ra thành phố ảo ảnh ở Nam Cực là vương quốc của thần linh sao?” Thẩm Đạc lắc đầu, “Tôi trung thành với chủ nghĩa vô thần, tôi tin khoa học chúng ta có thể giải thích được hiện tượng siêu nhiên này, bây giờ chúng ta tạm không giải thích được là vì chúng ta chưa mở chiếc hộp đen ra. “Hiện tượng khúc xạ” mà giáo sư Khương nhắc tới đã được chứng thực, nếu tất cả dự đoán của bà ấy đều chính xác thì chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Ngày mai tôi sẽ tập hợp lực lượng chuẩn bị lên đường. Chờ đến đó rồi thì sẽ biết rốt cuộc thế giới này có thần linh hay không.” Thẩm Đạc ngừng một chút, “Đúng rồi, A Trạch đã xuống núi, ông biết chuyện này không?”

“Biết.”

“Sao cậu ta lại xuống núi? Mấy ông cụ các gia tộc đều đồng ý hết à?”

“A Đạc, đây không phải chuyện cậu nên quan tâm.”

“Viện trưởng, tôi nghĩ là ông biết rõ độ nguy hiểm của A Trạch.”

Thẩm Đạc sớm đã nhìn thấu lời nói dối của Khương Dã, chàng trai trẻ điềm tĩnh và tự chủ này sẽ không bao giờ làm ra mấy chuyện điên rồ như chặt xác người.





Thẩm Đạc nhớ không nhầm thì gia đình Cận Phi Trạch có tiền sử mắc bệnh tâm thần, là di truyền từ mẹ. Năm Cận Phi Trạch tám tuổi, mẹ hắn phát bệnh tâm thần phân liệt, nói Cận Phi Trạch là do mấy thứ tà ma quỷ quái giả mạo, Cận Phi Trạch trước mắt này không phải là con trai ruột của bà, còn cầm cưa điện dí hắn chạy khắp nơi. Sau đó bà liên tục nhấn mạnh rằng mình đã dùng cưa điện giết Cận Phi Trạch, giấu đầu trên trần nhà phòng tắm, còn tay chân thì giấu trong tường kép ở tầng hầm, và thi thể thì chôn trong vườn nhà. Nhưng Cận Phi Trạch lại không chết, mà còn sống lại. Bố của Cận Phi Trạch là Cận Nhược Hải hết cách, đành phải tống bà vào bệnh viện tâm thần.

Sau đó nữa, Cận Phi Trạch cùng người nhà đi thăm mẹ hắn, một sự cố bất thường đã xảy ra trong bệnh viện tâm thần, cả Cận Phi Trạch và mẹ hắn đều đột nhiên biến mất một cách vô lý. Đến khi Cận Phi Trạch xuất hiện trở lại trong bệnh viện, mọi người nhìn thấy hắn đang ôm bàn tay bị đứt lìa của mẹ mình.



Sau sự cố ấy, đứa trẻ này dần trở nên bất thường. Những con gấu bông mà người thân mua cho hắn đều bị hắn cắt ra rồi giấu ở nhiều góc trong nhà. Người hầu nói với bố hắn rằng cả đêm hắn không ngủ, còn không ăn uống gì suốt mấy ngày trời mà vẫn không bị làm sao. Dần dà trong nhà có lời đồn thổi rằng có một con quỷ sống trong thân xác của Cận Phi Trạch. Dựa theo kinh nghiệm trước đây của học viện thì Cận Phi Trạch rất có thể đã không còn là Cận Phi Trạch nữa.

Lãnh đạo cấp cao của Học viện Nghiên cứu Sinh vật Đặc biệt vốn định tiêu diệt Cận Phi Trạch một cách nhân đạo, ông cụ nhà họ Cận giữ một phiếu phủ quyết, có chết cũng không đồng ý đề xuất này, thậm chí còn treo cổ trước mặt con trai ông là Cận Nhược Hải, ép gã từ bỏ ý định này. Năm Cận Phi Trạch mười tuổi, các lãnh đạo cấp cao của học viện đạt được sự đồng thuận và đưa hắn lên núi Thanh Thành. Từ đó về sau, Cận Phi Trạch vẫn luôn ở trên núi, chưa xuống núi lần nào.

“Tháng 4 năm ngoái, trong lễ tang của lão Thiên Sư núi Thanh Thành, Nhược Sơ đã đích thân đến viếng núi Thanh Thành và thuyết phục các vị chưởng môn thả hắn xuống núi.” Cận Nhược Hải nói: “Nếu nó ở dưới núi xảy ra bất kỳ vấn đề gì, dù cho ông cụ nhà có thắt cổ lần nữa thì tôi đây cũng sẽ tán thành đề xuất an tử và trợ tử.”

*An tử và trợ tử (euthanasia): cái chết êm ái hay cái chết êm dịu đề cập đến việc thực hành chấm dứt một cuộc sống với mục đích làm giảm thời gian chịu đau đớn và đau khổ về mặt thể lý hoặc bởi các rối loạn tâm lý không thể chữa trị cho người bệnh.

Thẩm Đạc hỏi: “Ồ? Tôi rất tò mò, giáo sư Khương đã thuyết phục họ bằng cách nào vậy?”

Theo như anh ta được biết, những vị chưởng môn các tông phái ấy đều cứng đầu cứng cổ hơn cả cục đá trong hầm cầu. Họ là những người thừa kế của đạo chính thống chống đối sinh vật dị thường mấy nghìn năm qua, vào thời đại chưa có khoa học, tổ tiên họ dựa vào kinh nghiệm đúc kết ra thuật phong thủy, kỳ môn độn giáp để đối phó với những sinh vật phi tự nhiên vượt ngoài lẽ thường.

Năm 1979, chính quyền trung ương dẫn đầu việc thành lập Hiệp hội Tôn giáo Trung Quốc, những bô lão này tề tựu lại với nhau, giải tỏa hiềm khích trước đây, bỏ qua trở ngại giữa các giáo phái và tín ngưỡng để thành lập một trường Nghiên cứu Sinh vật Đặc biệt tại Đại học Thủ Đô, cùng nhau bồi dưỡng nhân lực về kỹ thuật chuyên môn và chiến đấu một cách có hệ thống.

Họ là những bậc thầy trong ngành này, hiếm khi lắng nghe ý kiến của người khác. Một khi họ đã đưa ra quyết định Cận Phi Trạch phải kết liễu tấm thân này tàn trên núi thì một sợi lông của Cận Phi Trạch cũng không được rời núi.

Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, Thẩm Đạc nghe thấy Cận Nhược Hải từ tốn nói:

“Cô ấy mang theo tám chiếc quan tài bằng gang, đưa chúng cho các vị chưởng môn.”

***

Đó là một ngày mưa tầm tã tháng tư, lão Thiên Sư Trương Quân Ngô 120 tuổi về cõi tiên, quan tài đặt ở Thượng Thanh Quán, người từ khắp các tầng lớp xã hội bước lên thang đỏ tiễn biệt lão Thiên sư. Cận Nhược Hải thay mặt nhà họ Cận đi trước, cha gã – ông cụ nhà họ Cận 89 tuổi khăng khăng muốn đưa tiễn ông bạn già, bảo vệ sĩ khiêng xe lăn của ông lên núi. Tất cả gồm có phái Thiếu Lâm, phái Võ Đang, các môn phái lớn còn lại đã có mặt, vài đoàn thể dân gian không tiếng tăm cùng với các gia tộc ẩn cư cũng phái người đến tưởng niệm.

Khiến người ta bất ngờ là trong màn mưa phùn dai dẳng, có một người phụ nữ mặc áo khoác đen cầm ô đi lên núi.



Phía sau bà là tám chiếc quan tài bằng gang, hơn ba mươi người vạm vỡ nâng quan tài dầm mưa đến trước Thượng Thanh Quán. Mưa lạnh bắn tung tóe trên quan tài đen ngòm, thép cứng tỏa ra ánh sáng bức người. Người phụ nữ nọ nâng ô lên, lộ ra đôi môi đỏ tươi và gương mặt diễm lệ. Cảnh núi non tuyệt đẹp không thể lấn át được vẻ đẹp rực rỡ của bà, bà đứng trong mưa, dẫu cả người là một màu đen nhánh, nhưng trông bà vẫn cứ như một đóa hoa nở rộ.

Cận Nhược Hải nghe thấy bà cất lời, giọng điệu chuẩn mực, giọng nói xuyên qua màn mưa vừa trong trẻo, vừa dễ nghe.

“Nhược Sơ xin chào các vị lão tiền bối.”

“Giáo sư Khương.” Đạo trưởng Tri Hành của núi Võ Đang bước lên phía trước, liếc nhìn tám chiếc quan tài trong mưa rồi hỏi, “Cô đây là có ý gì.”

Phương trượng Đàn Từ của Thiếu Lâm Tự niệm phật và nói: “Nếu lão nạp không nhìn lầm, liệu đây có phải là “quan áp thi” (quan tài trấn xác) không?”

Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc. Thuở xưa khi người ta chết oan, để đề phòng thi hài qua đời rồi mà còn chưa yên sẽ vùng dậy sống lại, dân chúng thường đặt quả cân lên quan tài để tránh cho việc xác dữ chui ra khỏi quan lúc đặt linh cữu. Sau này vì để cho tiện, có người đã dùng gang đúc thành chiếc quan tài lớn dày tám tấc, nặng tới nghìn cân, thẳng tay nhốt xác dữ vào trong. Đương nhiên, những điều đó đều là mê tín, hiện nay mọi người ủng hộ khoa học, những xác dữ chết mà không phân hủy này được nhận định là “Sinh vật dị thường”.

“Cô chớ có đùa,” Đạo trưởng Tri Hành nói, “Ở đây làm gì có xác dữ?”

Ánh mắt Khương Nhược Sơ băng qua trong điện, rơi thẳng vào chiếc quan tài của lão Thiên Sư.



“Tôi không rảnh để đùa.” Khương Nhược Sơ nói chắc như đinh đóng cột, “Nơi nào có người chết, nơi đấy có xác dữ.”

Mấy vị đạo trưởng trong động Thiên Sư vô cùng phẫn nộ: “Ăn nói linh tinh, ông cụ sư phụ nhà ta công đức được viên mãn, sao có thể biến thành xác dữ được?”

Cận Nhược Hải đứng sau cụ Cận trầm giọng lên tiếng, “Học viện từ lâu đã có nghiên cứu chỉ ra rằng việc hình thành ‘xác dữ’ không hề liên quan gì đến công đức có viên mãn hay không. Phóng xạ, thuốc men và nấm đều có khả năng khiến cơ thể con người bị biến dạng.”

Một vị đạo trưởng nói: “Viện trưởng Cận, sư phụ của bọn tôi chưa bao giờ uống kim đan. Còn về bức xạ thì TV, di động, bậc thang bằng đá cẩm thạch hay ngọc phật châu cũng đều có bức xạ. Không chỉ có mình sư phụ sống trong những thứ này, mà chúng ta cũng y vậy, chẳng lẽ chúng ta đều sẽ biến thành xác dữ à?”

Khương Nhược Sơ có hơi sốt ruột, nói: “Tại sao không mở quan tài ra nhìn thử một cái xem sao?”

“Lão Thiên Sư đã nhập quan rồi, sao dám quấy nhiễu sự yên nghỉ của cụ chứ!”

Tiếng nghị luận ồn ã trong điện, có vị đạo trưởng nọ bước ra khỏi hàng chắp tay với Khương Nhược Sơ, “Nếu giáo sư đến tiễn đưa sư phụ, động Thiên Sư rất hoan nghênh. Còn nếu không có ý này, xin mời về cho.”

Khương Nhược Sơ chưa bao giờ là người phụ nữ tốt tính, kể từ sự kiện năm 2005, tính tình bà ngày càng xấu. Những đạo sĩ này ra sức khước từ khiến bà nóng nảy, bà không biết thông cảm với người khác đặc biệt là những người giống với con trai bà không nghe không hiểu tiếng người.

Bà cố giữ cho tâm bình khí hòa: “Có thể nhờ ông ngậm mồm lại chút được không?”

Vị đạo trưởng nọ lên máu: “Cô…”

Lão ông nhà họ Cận dộng mạnh quải trượng xuống đất: “Yên nào!”

Lão ông nhà họ Cận đức cao vọng trọng, hiện đang là người lớn tuổi nhất ngồi bên trong. Với cái nghề này của họ, càng già thì càng có tiếng nói. Cuối cùng đạo trưởng thôi không nói nữa, mọi người đều im lặng.

Vì thế giữa sự an tĩnh, mọi người nghe thấy tiếng mưa rỉ rả và tiếng rít như có như không.

Mọi người nhìn nhau. m thanh càng ngày càng rõ, có vị đạo trưởng nghe ồn mò tới đi thẳng tới cạnh quan tài của lão Thiên Sư. Lão lộ ra vẻ mặt lo sợ, chỉ vào quan tài. Sắc mặt vị đạo trưởng vừa nói chuyện lúc nãy trắng bệch, lão kêu người đem một cái khoan tới và khoan một lỗ nhỏ trên vách quan tài. Đường kính một tấc, kích thước cỡ đồng tiền, vừa vặn cho người bên ngoài nhìn vào quan sát bên trong quan tài. Lão mở to một mắt dán sát vào vách quan tài, bên trong tối om, chẳng thấy được gì, tiếng lục đục gần trong gang tấc cũng dừng lại. Chợt một đôi mắt màu xanh đục ngầu hiện ra ngay trước mắt, lão sợ tới bật ngửa.

“Thi biến!” Lão hô lên.

“Sao lại thế?” Đạo trưởng Tri Hành cau mày nói: “Đưa thi thể này về học viện giải phẫu để tìm hiểu nguyên nhân xem sao?”

Phương trượng Đàn Từ lại hỏi: “Giáo sư Khương, cô mang theo tám bộ quan tài áp thi. Nếu cô muốn đặt quan tài của lão Thiên Sư vào tám chiếc quan tài đó thì cái nọ phải lớn hơn cái kia. Mà bây giờ những chiếc quan tài cô mang tới lại có kích cỡ như nhau. Vậy tức là còn thừa bảy chiếc quan tài, chắc không phải để dành cho bọn tôi chứ?”

“Phương trượng thật thông minh.” Khương Nhược Sơ vái chào ông, “Không sai, bảy chiếc còn lại là để tặng cho các ông.”

Sắc mặt của đạo trưởng Tri Hành lúc xanh lúc trắng, đưa quan tài chẳng phải là trù người ta chết à? Đặc biệt là quan tài trấn thi không rõ ràng mà người phụ nữ này đem tới, chẳng phải là trù họ chết rồi còn không được yên sao. Lão tức giận đang định tới dạy dỗ bà, Đàn Từ ghì chặt vai lão lại. Sức ép này như ngàn cân đè nặng lên vai lão, khiến lão không nhấc nổi dù chỉ là một bước.

Đàn Từ nói: “Mong nữ thí chủ nói rõ.”

Khương Nhược Sơ gấp ô lại, đứng dưới hiên, từ tốn nói: “Đừng hỏi tôi tại sao, nguyên nhân cụ thể tôi cũng không rõ lắm. Tôi chỉ biết sau khi các người chết thì đều sẽ biến thành thứ như thế này, trừ phi các người rời khỏi vị trí chưởng môn. Tất nhiên là môn phái nào cũng đều cần một chưởng môn. Là chưởng môn, ắt không thoát khỏi kiếp nạn này.”

Ông lão nhà họ Cận cười sang sảng, “Xem ra có người muốn tiêu diệt đạo chính thống của chúng tôi rồi.”

“Có thể nói như vậy. Nếu các người đốt thi thể thì vẫn không được giải thoát, vẫn có khả năng chuyển hóa thành hình thái lượng tử, lạc vào trạng thái chồng chất của sự sống và cái chết.” Khương Nhược Sơ nói.

Đạo trưởng Tri Hành ho khan một tiếng, nói: “Giáo sư Khương à, chúng tôi chuyên về triết học, văn học, xin bà hãy giải thích làm sao để chúng tôi hiểu với.”

“Ý của tôi chính là mấy người có thể sẽ biến thành lệ quỷ.” Khương Nhược Sơ lấy bao thuốc từ trong túi xách ra, “Ngại quá, tôi nghiện thuốc, có thể hút một điếu không?”



“Cứ tự nhiên.” Đàn Từ nói.

Khương Nhược Sơ châm một điếu, thở ra khói trắng lượn lờ. Khuôn mặt bà chìm giữa làn khói, vẻ đẹp mạnh mẽ trở nên dịu dàng.

Bà tiếp tục nói: “Biện pháp duy nhất trước mắt là dùng quan tài trấn xác hạ táng, rồi dùng xi măng đắp mồ mả. Tôi biết như thế sẽ làm các người sau khi chết rất đau khổ, nên tôi muốn làm một giao dịch với mấy người.”

“Mời nói.”

“Tôi sẽ tìm được phương pháp giải quyết cho mấy người, nhưng phải đồng ý một điều kiện.” Khương Nhược Sơ dừng một chút, sau đó nói, “Tôi nghe nói Cận Phi Trạch của nhà họ Cận bị nhốt ở tháp Linh Lung, tôi hy vọng mọi người thả thằng bé ra, để nó xuống núi với tôi.”

“Chuyện này…” Đàn Từ nói, “Bà phải biết rằng nó đã bị học viện chỉ định.”

“Tôi biết.” Khương Nhược Sơ nói, “Các vị chưởng môn, bây giờ đã là xã hội hiện đại, trình độ phát triển khoa học cao rồi, một tòa tháp gỗ treo đầy chuông Tam Thanh * không trị được bệnh tâm thần đâu. Tôi sẽ cho nó uống thuốc, gặp bác sĩ tâm lý định kỳ, cảm nhận tình yêu và hòa bình của thế giới. Tôi hứa với mọi người, bảo đảm nó sẽ không lên phố chém người, phóng hỏa đốt trung tâm thương mại, cắn thuốc đua xe hay chơi gangbang trong KTV. Mấy người thả nó ra đi, mười năm sau tôi sẽ cho mấy người đáp án.”

*Chuông Tam Thanh là một vật trong Đạo giáo



“Có thể nó sẽ không nghe lời cô.” Có người cảnh cáo.

Khương Nhược Sơ hồi tưởng hình ảnh bà và Khương Dã cãi nhau đến đỏ bừng mặt, nói dối không chớp mắt: “Tôi rất biết cách nói chuyện với mấy đứa nhỏ tầm tuổi này, thằng nhóc Khương Dã nhà tôi từng viết một bài văn, tiêu đề là “Người mẹ giỏi nhất thế giới của tôi.”

Ngoại trừ Khương Nhược Sơ, không ai biết bài văn này được Khương Dã viết lúc mười tuổi.

Mọi người thoáng nhìn nhau, đạo trưởng Tri Hành tuy khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

“Vấn đề cuối cùng,” Đàn Từ hỏi, “Bà biết tin tức lão Thiên Sư sẽ bị thi biến từ đâu?”

“Có người nói cho tôi biết.”

“Ai?”

Khương Nhược Sơ trầm mặc một lúc lâu, làn khói giữa ngón tay bà chập chờn như đóa hoa nở rộ giữa mưa gió. Cuối cùng, bà cất lời:

“Một người không tồn tại.”