Màn Ảnh - Hủ Chi

Chương 15: Người anh em



Trần Nhuế Sơ co rúm lại, cả người đều dán lên mặt tường, vành tai thấm ướt, bên tai là hơi thở vẩn đục dày nặng của anh, hơi thở ướt nóng phả hết vào cổ cô.

Khu chung cu này mỗi tầng chỉ có một hộ, cho nên lối đi an tĩnh dị thường, cảm xúc ở nơi như vậy như lên men, bầu không khí xung quanh đều trở nên ám muội.

Tay chân Trần Nhuế Sơ bắt đầu mềm nhũn, làn da bên cổ vừa ướt vừa nóng.

Cô hít sâu một hơi, duỗi tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng hỏi: "Tâm trạng không tốt sao? Có thể chia sẻ với em không?"

Cô biết tâm trạng anh không tốt, vốn không nên hỏi nhiều, nhưng lúc này anh đang dựa vào hồi cô, tình yêu cất giấu trong lòng lập tức tràn ra, không nhịn được mà muốn giúp anh.

Thân thể Đinh Ngạn Tư cứng đờ. Anh hoàn hồn một chút, vượt quá giới hạn.

Anh vượt quá giới hạn rồi.

Được cô nhắc nhở, anh mới phát hiện tâm trạng của mình thật sự không tốt, thậm chí là rất tệ.

Bởi vì anh nhìn thấy Trần Nhuế Sơ sóng vai với nam sinh nghệ thuật kia.

Anh tự hỏi, vì sao bản thân lại như vậy. Thật sự rất khó chịu, bạn tình chỉ là bạn tình, nhưng anh dường như lại để ý. Thấy hai người họ đi cùng nhau, anh liền cố ý nhắn tin bảo Trần Nhuế Sơ chờ anh.

Sau khi chính mắt nhìn Trần Nhuế Sơ tạm biệt nam sinh nghệ thuật kia, cảm xúc mới khá hơn một chút, nhưng vẫn rất bực bội.

Lạnh lùng nhắn trả lời hai chữ rồi chạy tới bên cạnh cô.

Anh không nhận ra cảm xúc của mình dao động, tâm trạng sớm đã bị sự buồn bực kia che mờ hai mắt.

Nhưng tại thời điểm này, anh như bừng tỉnh. Cô hỏi anh có phải tâm trạng không tốt không.

Ánh mắt của anh dừng ở cổ cô, dưới ánh đèn u ám, làn da của càng trông mỏng manh, nhưng suy nghĩ đã bay đi xa.

Đúng vậy, tâm trạng không tốt. Vì em mà tâm trạng không tốt. Vội vã đuổi theo, là vì em ở bên nam sinh khác khiến tâm trạng tôi không tốt. Tôi ghen tị, lại không thể bày tỏ, tôi thích em.

Đinh Ngạn Tư chải chuốt tất cả mâu thuẫn phức tạp trong đầu, cuối cùng đưa ra kết luận.

Anh thích Trần Nhuế Sơ.

Trần Nhuế Sơ thấy anh không nói gì, tay nhỏ lại vỗ nhẹ lưng anh, giống như trấn an, giống như cổ vũ.

Sau đó, Đinh Ngạn Tư cười một tiếng.

Giống như thoải mái, lại giống như đang cười nhạo.

Trần Nhuế Sơ không biết Đinh Ngạn Tư vừa từ gió lốc trong lý trí phân tích xong tình cảm của mình, nghe tiếng anh cười, không rõ nguyên do.

Có lẽ vì nhìn rõ nội tâm của mình mà thấy vui sướng, nhưng lại bất lực với việc mình thích một chủ bá sắc tình.

"Vào trong rồi nói với em." Đinh Ngạn Tư thì thầm, giọng điệu mang theo ý cười.

Không giận nữa sao? Trong lòng Trần Nhuế Sơ thầm nghĩ.

Đinh Ngạn Tư đứng thẳng người dậy, kéo tay cô đi về hướng cửa.

Trần Nhuế Sơ đứng yên, có chút kháng cự, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của anh, cô ấp úng hỏi: "Ba mẹ anh có ở nhà không?"

Đinh Ngạn Tư nghe vậy, mỉm cười.

"Yên tâm, tôi không có đam mê làm tình dưới mí mắt của ba mẹ. Mấy ngày nay bọn họ không ở nhà."

"A... Thật trùng hợp, hai ngày nay ba mẹ của em cũng đi công tác." Trần Nhuế Sơ chớp mắt.

Nhà của Đinh Ngạn Tư rất lớn, nhưng Trần Nhuế Sơ không có thời gian nhìn kỹ, bởi vì vừa vào liền bị Đinh Ngạn Tư kéo tới phòng của anh.

Phòng sạch sẽ ngăn nắp, có một chiếc giường lớn, khăn trải giường màu xanh biển. Một cái bàn chất đầy sách bài tập cùng bài thi. Ở góc tường còn có một cái kệ thủy tinh, bên trong đặt vài giấy khen cùng mô hình đồ chơi.

Cặp sách của hai người một đen một đỏ đặt trên ghế. Trần Nhuế Sơ luống cuống đứng yên một chỗ.

"Căng thẳng sao?" Đinh Ngạn Tư tới gần cô. Dáng người cao lớn che chắn trước mặt khiến trái tim Trần Nhuế Sơ đập loạn nhịp.

"Một chút." Giọng như ruồi muỗi.

Đinh Ngạn Tư tươi cười rạng rỡ, kéo cô tới mép giường, ngón tay vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của cô, bảo cô ngồi xuống.

Bốn mắt nhìn nhau, hoa lửa văng khắp nơi.

Mật kề sát, một cái hôn nhẹ nhàng dừng trên đôi mắt cô. "Tôi cũng vậy."

Cứu mạng! Trần Nhuế Sơ hò hét trong lòng, cô thật sự muốn chết, bản thân làm sao chống cự với sắc đẹp dụ hoặc này đây!

Hàng lông mi run rẩy chạm vào đôi môi như cánh bướm của anh. Anh lại không nhịn được mà hôn xuống.

Tới chóp mũi, môi hôn nhẹ vài cái rồi tiếp tục đi xuống, cuối cùng cũng tới môi.

Đôi môi mềm mại cũng hơi run, Đinh Ngạn Tư cảm thấy thú vị, liền mở miệng ngậm lấy, nhẹ nhàng liếm láp.

Trần Nhuế Sơ bị đẩy ngã xuống giường, dưới thân là chăn bông mềm mại, cô mở lớn hai mắt nhìn anh, Đinh Ngạn Tư đang nhắm mắt, rất chuyên chú mà... Hôn cô.

Cả người Trần Nhuế Sơ như tan vào trong mây, nhẹ nhàng bay bỗng.

Dần dần, Đinh Ngạn Tư không chuyên tâm nữa, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng ướt nóng, tay đi xuống cởi nút thắt trên áo cô, ngựa quen đường mà cởi bỏ, cách nội y xoa xoa hai bầu vú.

Trần Nhuế Sơ cảm thấy bản thân như thanh chocolate, sắp hòa tan theo cảm giác lâng lâng này.

Tiếng nước hôn môi cùng rên rỉ mảnh mai đến hết đợt này rồi tới đợt khác.

Dục niệm trong đầu bị gợi lên, Đinh Ngạn Tư rời khỏi môi cô, cô nằm, anh ngồi. Từ trên cao nhìn xuống khiến anh thấy rõ gương mặt ửng hồng của người con gái, hai mắt mê ly cùng cánh môi ướt át, quần áo đã bị cởi bỏ, lộ ra làn da trắng nõn, còn có hai vú bị nội y bọc lấy

Thương tiếc khẽ hôn lên mắt cô, anh bế cô lên, đặt cô nằm giữa giường.

Trần Nhuế Sơ cảm thấy từng lỗ chân lông đều như mở ra, cơ thể dần dần động tĩnh.

Đinh Ngạn Tư cởi áo trên và thắt lưng của mình, tùy ý ném xuống đất, tóc bởi vậy mà trở nên hỗn độn.

Trần Nhuế Sơ đỏ mặt nhìn anh. Ánh mắt đi xuống, dừng trên cơ thể anh, ngày thường Đinh Ngạn Tư thích vận động, cơ bắp tuy rằng không quá cường tráng nhưng vẫn có cơ bụng rõ ràng. Sau khi xem xong, cô càng đỏ mặt, dời mắt đi, lại thấy hạ thể của anh dựng thẳng, um... Vẫn là nên nhìn trần nhà.

"Cởi nội y ra." Đinh Ngạn Tư nhéo nhéo bộ ngực mềm như bông của cô.

Trần Nhuế Sơ ngồi dậy cởi nội y.

Hai chú bồ câu nhỏ như thoát khỏi gông cùm xiềng xích, vui vẻ quơ quơ trong không khí. Đinh Ngạn Tư hít thở dồn dập, bầu vú trắng nóng khiến anh nhìn tới nóng vội, cúi đầu ngậm lấy một bên, một tay nắm bên còn lại. đầu v* nho nhỏ được anh kích thích mà như tình nở rộ, Trần Nhuế Sơ khó chịu nhíu mày, cắn răng chịu đựng, nhưng vẫn không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ.

Món tiếp theo cởi ra là váy, Đinh Ngạn Tư nhéo đùi cô, sờ vào trong, chất lỏng ướt dầm dề cách quần lót làm ướt tay anh. Vừa lòng mỉm cười, anh thả hai vú cô, lại hôn môi cô, xoa xoa chân tâm, ngón tay từ mép quần đi vào, được như ý nguyện sờ được nơi mềm ấp đó.

Bàn tay cẩn thận thăm dò, ngón tay chơi đùa âm đ*, Trần Nhuế Sơ nức nở lắc đầu.

Đinh Ngạn Tư liếm môi cô như muốn trấn an: "Ngoan."

Hai mắt ươn ướt sáng lên, cô thẹn thùng "Vâng" một tiếng.

Ngón giữa thử thăm dò cửa động, mới vào một chút liền bị hút chặt. Đinh Ngạn Tư chấn động, thầm nghĩ, nếu dương v*t của mình nhét

vào, chắc chắn sướng tới tận trời cao.

Trong đầu vừa có ý niệm này, động tác sờ liếm kế tiếp bắt đầu có chút nôn nóng.

Ngay thời điểm này, anh chỉ muốn nhét đồ vật của mình vào trong Trần Nhuế Sơ, hung hăng làm cô.

Anh cởi quần và quần lót ra, để lộ dương v*t hùng hổ của mình. Lại nâng mông Trần Nhuế Sơ lên, kéo quần lót đã ướt đẫm ra ném xuống đất.

Dưới thân Trần Nhuế Sơ lạnh căm, lúc này mới tỉnh táo một chút. Dương v*t cương cứng của Trần Nhuế Sơ khiến cô giật mình, theo bản năng lui đầu một chút.

Đinh Ngạn Tư giữ chặt chân cô không cho cô trốn, nâng người cản cô lại, vừa hôn vừa oán giận: "Sao hả... Bản thân sướng rồi liền muốn chạy?" Ngón tay xoa vành tai cô.

"Không có..." Trần Nhuế Sơ yếu đuối phản bác, nức nở, "Quá lớn, em liệu có đau chết hay không?"

Trần Nhuế Sơ tán thưởng kích cỡ của anh khiến tâm tình Đinh Ngạn Tư rất tốt, anh liếm môi cô, thì thầm: "Sẽ rất sướng."

"Không thể..." Trần Nhuế Sơ run rẩy đẩy anh ra.

"Nghe lời." Giọng nói dỗ dành cô như sự kiên nhẫn của thợ săn trước khi thu lưới.

Trần Nhuế Sơ thật sự nao nao, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên: "Phải dùng áo mua!"

"Mẹ nó." Đinh Ngạn Tư hoàn hồn.

Hôm nay dẫn cô tới nhà là vì nhất thời hứng khởi, đương nhiên không chuẩn bị món đồ đó. Tu rằng anh rất muốn làm, nhưng không có bao anh lại không dám.

Trần Nhuế Sơ thấy anh ảo não, biết mình có khả năng tránh được một kiếp.

Nghĩ đến cái gì đó, Đinh Ngạn Tư đứng dậy, từ trong một góc lấy ra một cái hộp.

Là quà sinh nhật Diêu Khiêm Bằng tặng anh.

Lúc ấy Diêu Khiêm Bằng cười đến đáng khinh, giống như hiến vật quý đưa thứ này cho anh: "đặc biệt lựa chọn đấy, chúc mày hạnh phúc."

Anh không biết bên trong là thứ gì, nhưng nhìn dáng vẻ của Diêu Khiêm Bằng kia liền biết đây không phải thứ đứng đắn gì, liền tùy ý ném vào một góc.

Anh mở cái hộp ra.

Mười mấy năm nay, chưa có thời điểm nào lại cảm thấy biết ơn Diêu Khiêm Bằng như hiện tại.

Là áo mua!

Cảm ơn người anh em.

Trần Nhuế Sơ từ trên giường ngồi dậy, khi nhìn thấy món đồ Đinh Ngạn Tư cầm trong tay, hai mắt tối sầm.

Cô biết hôm nay mình không trốn được rồi.