Minh Châu thấy Lục Khải bị mang đi thì thích thú chạy lên hỏi :
"Ca ca sao huynh nhìn thấy bọn muội mà đến cứu vậy, hôm nay thật may có huynh nếu không thì bọn muội không biết phải làm sao ".
Dạ Vô Thiên lắc đầu nói :
"Câu này muội phải cảm ơn vị hôn phu này của muội, là huynh ấy phát hiện ra muội nên mới gọi ta đi cứu hai muội đó ".
Minh Châu khi nhắc đến Mạc Đình Viễn thì im ru không nói năng gì nữa, nàng đã cố hết sức tránh xa người này rồi mà, nhưng không hiểu sao đời này nàng lại gặp nhiều như vậy.
Dạ Vô Thiên thấy không còn sớm nữa liền nói :
"Đi thôi ta đưa muội cùng Khả Hân trở về, còn phải gặp qua Hy mẫu phi nói rõ mọi chuyện nữa, mẫu phi có trách phạt muội hay không là do muội ".
Minh Châu quay sang nũng nịu nói :
"Từ từ đã ca ca, khó khăn lắm bọn muội mới ra đây thả đèn hoa đăng, định thả xong thì sẽ trở về cung ai ngờ gặp phải tên đăng đồ tử kia, đèn vừa mua đã kịp thả đâu, huynh để cho bọn muội thả nốt đã ".
Vô Thiên lắc đầu nói :
"Không được, đã muộn lắm rồi, Hy mẫu phi mà không thấy muội trở về sẽ lo lắng ".
Minh Châu níu kéo tay Khả Hân rồi nói :
"Muội có phải vì muội đâu, Khả Hân tỷ tỷ muốn thả đèn hoa đăng để cầu bình an cho phụ mẫu tỷ ấy, dù sao vùng Đông Bắc nguy hiểm lạnh giá, đã hai năm rồi tỷ ấy chưa được gặp người thân nên muội mới trốn hoàng cung ra đây để hoàn thành nốt tâm nguyện còn dang dở ".
Dạ Vô Thiên khi nghe đến Khả Hân thì chợt khựng lại, suy nghĩ một lát rồi nói :
"Muội thật là, chỉ có lắm lý do, vậy thả đèn nhanh rồi còn về không hoàng cung đóng cửa mất ".
Minh Châu thấy kế hoạch của mình đã thành công thì cảm thấy vô cùng thích thú, nàng biết ngay mà hoàng huynh của nàng bình thường rất khó dụ dỗ nhưng nếu liên quan đến Khả Hân tỷ tỷ chắc chắn sẽ có thương lượng.
Mạc Đình Viễn nhìn vẻ mặt khoái trí của nàng mà bật cười, sao chàng không phát hiện ra cô nhóc này lại còn có vẻ ngoài tinh ranh như vậy nhỉ.
Nhìn qua là có thể biết đó chỉ là cái cớ vậy mà bị huynh đệ của Y lại bị lừa dễ dàng như thế, thật là anh hùng không qua ải mỹ nhân mà.
Minh Châu giữ đúng lời hứa, nàng cùng Khả Hân cùng thả đèn hoa đăng, cùng nhau nhắm mắt cầu nguyện.
Nhưng ban đầu chỉ là hai người mà bây giờ thành bốn người Dạ Vô Thiên cùng với Mạc Đình Viễn cũng muốn thả.
Bốn người bốn ước nguyện khác nhau, mà ước nguyện gì chỉ trong thâm tâm bọn họ mới biết được.
Mạc Đình Viễn trước khi trở về phủ còn quay lại nhìn Minh Châu mấy lần nữa, không hiểu sao chàng có cảm giác bát công chúa này vô cùng lạ so với đời trước rất nhiều.
Minh Châu cùng La Khả Hân vừa trở về cung là về thẳng Ngọc Diên cung không đi theo thái tử đến Diên Hy cung, Dạ Vô Thiên cũng không ép hai nàng.
Sự việc này hệ trọng, người bị bắt lần này là thế tử của Dữ Vương gia nên Y muốn nói trước để Hy Quý Phi biết rõ, còn sử lý sao để kệ phụ hoàng phân xử, cho nên muộn như thế này Y vẫn phải đến làm phiền bà nghỉ ngơi.
Lúc thái tử cầu kiến Hy quý phi có chút ngạc nhiên, không hiểu giờ này thái tử còn tìm mình có chuyện gì, lúc đó hoàng thượng cũng ở bên cạnh.
Thái tử kể tường tận mọi chuyện cho phụ hoàng cùng Hy Quý phi nghe, Hy quý phi nghe xong mà cảm thấy mồ hôi lạnh toát liền cảm kích nói :
"Cảm ơn con đã kịp thời cứu bát muội, ân tình này ta xin ghi nhận ".
Còn hoàng thượng thì tức giận đập tay xuống bàn nói :
"Nhốt, nhốt lại cho ta, thật là không có phép tắc, vừa mới trở lại kinh thành đã không biết cụp đuôi lại, hắn nghĩ đây là Thượng Kinh của hắn hay sao.
Hắn ở Thượng Kinh đã làm bao nhiêu việc xấu xa, ta muốn triệu hắn về kinh để tìm cho ra điểm yếu của hắn, nay thì hay rồi, tự yên dâng đến cửa, con hãy cứ giam giữ hắn thật lâu cho ta, dám cả gan động vào bảo bối của ta hắn thật sự không muốn sống mà ".
Dạ Vô Thiên nghe được lệnh của phụ hoàng thì vội hành lễ rồi trở về Đông cung không phiền hai người nghỉ ngơi nữa.
Lại nói về Minh Châu, hai nàng trở lại Ngọc Diên cung thì liền đóng cửa, tắt điện không tiếp khách.
Qua rất nhiều kinh nghiệm, mẫu phi nếu đêm nay không hỏi tội thì ngày mai sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nàng chỉ cần nũng nịu một chút mẫu phi sẽ tha tội cho nàng.
Khả Hân lúc này vừa tắm song nhẹ nhàng đi vào nói :
"Muội đó, thật nghịch ngợm, lúc đó ta nào có bị thương mà muội lại nói như vậy, làm ta phải theo muội nói dối, muội có biết lúc đó ta lúng túng thế nào không?.
Lại còn chuyện thả đèn hoa đăng cầu phúc nữa chứ, cái này là ta thấy muội muốn nhiều hơn ta đó, muội chỉ lôi ta ra làm cái cớ thôi ".
Minh Châu mỉm cười nói :
"Nếu muội không nói như thế thì làm sao ca ca mới mủi lòng chứ, tên thế tử kia làm sao mà dễ dàng bị định tội như thế được ".