Mạn Châu Sa Hoa

Chương 26: Bỏ trốn.



Thời gian nhẹ nhàng trôi qua Minh Châu đã được mười lăm tuổi, là cái tuổi xinh đẹp và rực rỡ nhất.

Nàng càng lớn càng trở nên yêu kiều và duyên dáng hơn, nàng còn xinh đẹp và trở nên tỏa sáng hơn kiếp trước mấy phần.

Chung quy không có gì bằng tinh thần thoải mái và vui vẻ cả, kiếp trước nàng hết sợ cái này rồi lại sợ cái kia, lúc nào cũng lo nghĩ nàng làm sao để Mạc ca ca có tình cảm với mình nhiều hơn.

Lại được Dạ Cần Hiên kia nói bóng nói gió bên tai răng nàng dù sao cũng là nữ nhi có hôn ước nếu cứ xuất hiện nhiều trong các buối yến tiệc cũng không hay cho lắm.

Thế là đời trước mặc dù thân phận nàng cao quý nhưng lại ít xuất hiện trước mặt mọi người, mà kẻ được lợi lại là ả ta tam tỷ của nàng.

Ai ai cũng biết đến một tam công chúa xinh đẹp, nổi bật chứ không hề biết đến một Chiêu Dương công chúa như nàng, một công chúa từ khi sinh ra đã có phong hào của một đích công chúa cuối cùng kết cục lại trở nên mờ nhạt như vậy.

Mẫu phi cũng đã rất nhiều lần cố gắng tiếp xúc với nàng, muốn hiểu nàng nhiều hơn nhưng nàng cứ dần xa lánh bà.

Lúc đó có lẽ mẫu phi nghĩ rằng nàng đang cái tuổi chống đối, đang cái tuổi tâm tư bị ảnh hưởng nên cũng không quan tâm nhiều sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tình mẫu tử .

La Khả Hân năm trước đã đến tuổi cập kê, cả hoàng cung đều biết chuyện thái tử đặc biệt quan tâm đến nàng ấy nên ai cũng nghĩ rằng chắc chăn nàng ấy sẽ là thái tử phi tương lai.

Trước lễ cập kê của Minh Châu cách đó một tháng hai nàng đã bí mật lén trốn khỏi hoàng cung Lưu quốc để lên đường đi đến Đông Bắc chuyện này đã khiến cho hoàng cung nổi trận phong ba bão táp.

Nguyên nhân là do Khả Hân nhận được hung tin từ Đông Bắc nói rằng phụ thân và mẫu thân của nàng ấy mất tich.

Cụ thể là có người đột nhập thành Đông Bắc bắt cóc mẫu thân của nàng ấy, La tướng quân liền dẫn quân đi cứu thê tử liền không thấy quay trở về.

Mặc dù tin tức đã được dấu kín vì sợ lòng dân Đông Bắc hoang mang nhưng La Khả Hân cùng Minh Châu vẫn vô tình biết được.

Sau khi biết tin Khả Hân đã khóc rất là nhiều, vì thế nên Minh Châu không cần suy nghĩ liền cùng Khả Hân bỏ trốn khỏi hoàng cung để lên đường xuôi xuống vùng Đông Bắc.

Phương châm của nàng nếu ở nhà chờ tin tức thì thà rằng đến tận nơi xem xét tình hình xem sao, đã từ lâu lắm rồi

Minh Châu xem Khả Hân như người thân của mình, nhìn tỷ ấy khóc thê lương như thế nên nàng càng đau lòng hơn, không nỡ nhìn tỷ ấy thương tâm như thế.

Từ sau lần bị Lục Trạch kia hà hiếp, Minh Châu cùng Khả Hân đã được hoàng thượng cử hắn cho một đội trưởng cấm vệ quân chuyên tâm dạy hai người võ công

Bây giờ trừ phi gặp cao nhân còn không hai nàng đều dư sức đánh trả.

Tuy nhiên vì để đảm bảo sự an toàn cho nên trước khi đi hai người cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, ngân lượng đầy đủ, còn nữ giả nam trang để hành tẩu cho tiện.

Dù sao với nhan sắc vượt trội của hai nàng nếu không đóng giả nam nhi thì e rằng còn gặp nhiều phiền phức nữa.

Lần đầu xa nhà nên hai nàng cảm thấy vừa lo, vừa sợ nhưng cũng có chút hưng phấn.

Vì thời gian có hạn cho nệ hai người cấp tốc lên đường, ban ngày không nghỉ ngơi chỉ đến ban đêm mới tìm một nhà trọ để nghỉ chân.

Cứ thế gần hai mươi ngày trôi qua hai người đã đến gần biên giới của Tây quốc, Thành Đông Bắc giáp với Tây quốc cho nên hai người nhận định khả năng người bắt cóc mẫu thân là người của Tây quốc.

Tây quốc và Lưu quốc giăng co nhau thành Đông Bắc này từ lâu, nên đó cũng chính là lý do vì sao La Tướng quân phải đích thân đến vùng Đông Bắc này để giữ thành.

Đông Bắc tuy là vùng nghèo nàn, dân cư ít ỏi nhưng nó lại là nơi trọng địa của Lưu quốc nên không thể mất.

Minh Châu vừa mới gần đến nơi nàng đã cảm thấy cả người lạnh buốt, mặc dù đã được Khả Hân nói trước tình hình ở đây nhưng nàng vẫn không thích nghi được, nó lạnh hơn sự tưởng tượng của nàng.

Khả Hân nhìn thấy Minh Châu gương mặt tái nhợt thì hốt hoảng hỏi :

"Muội thấy sao rồi, có chỗ nào cảm thấy không khỏe hay không ?, chúng ta chịu khó một chút, đi hết quãng đường này sẽ đến quán trọ, chúng ta sẽ nghỉ ngơi một lát ".

Minh Châu biết phải cố chịu đựng, nàng từ nhỏ đến lớn đều được nâng niu mà nuôi dưỡng đã bao giờ chịu khổ như thế này đâu nên không quen là chuyện bình thường.

Gần hai mươi ngày đi đường cả người nàng đã thấm mệt bây giờ lại chịu cơn lạnh thấu tim như thế này nàng không ốm mới lạ.

Hai người cố gắng lên đường nhanh nhất có thể, nếu trời tối mà không đến được thành Đông Bắc e rằng hai người phải ở bên ngoài mất.

Cuối cùng trời cũng không phụ lòng bọn họ, họ đến cổng thành thì vừa lúc trời tối, hai người không muốn để lộ thân phận nên không thể đến phủ tướng quân được đành phải thuê phòng để nghỉ ngơi. Thời gian nhẹ nhàng trôi qua Minh Châu đã được mười lăm tuổi, là cái tuổi xinh đẹp và rực rỡ nhất.

Nàng càng lớn càng trở nên yêu kiều và duyên dáng hơn, nàng còn xinh đẹp và trở nên tỏa sáng hơn kiếp trước mấy phần.

Chung quy không có gì bằng tinh thần thoải mái và vui vẻ cả, kiếp trước nàng hết sợ cái này rồi lại sợ cái kia, lúc nào cũng lo nghĩ nàng làm sao để Mạc ca ca có tình cảm với mình nhiều hơn.

Lại được Dạ Cần Hiên kia nói bóng nói gió bên tai răng nàng dù sao cũng là nữ nhi có hôn ước nếu cứ xuất hiện nhiều trong các buối yến tiệc cũng không hay cho lắm.

Thế là đời trước mặc dù thân phận nàng cao quý nhưng lại ít xuất hiện trước mặt mọi người, mà kẻ được lợi lại là ả ta tam tỷ của nàng.

Ai ai cũng biết đến một tam công chúa xinh đẹp, nổi bật chứ không hề biết đến một Chiêu Dương công chúa như nàng, một công chúa từ khi sinh ra đã có phong hào của một đích công chúa cuối cùng kết cục lại trở nên mờ nhạt như vậy.

Mẫu phi cũng đã rất nhiều lần cố gắng tiếp xúc với nàng, muốn hiểu nàng nhiều hơn nhưng nàng cứ dần xa lánh bà.

Lúc đó có lẽ mẫu phi nghĩ rằng nàng đang cái tuổi chống đối, đang cái tuổi tâm tư bị ảnh hưởng nên cũng không quan tâm nhiều sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tình mẫu tử .

La Khả Hân năm trước đã đến tuổi cập kê, cả hoàng cung đều biết chuyện thái tử đặc biệt quan tâm đến nàng ấy nên ai cũng nghĩ rằng chắc chăn nàng ấy sẽ là thái tử phi tương lai.

Trước lễ cập kê của Minh Châu cách đó một tháng hai nàng đã bí mật lén trốn khỏi hoàng cung Lưu quốc để lên đường đi đến Đông Bắc chuyện này đã khiến cho hoàng cung nổi trận phong ba bão táp.

Nguyên nhân là do Khả Hân nhận được hung tin từ Đông Bắc nói rằng phụ thân và mẫu thân của nàng ấy mất tich.

Cụ thể là có người đột nhập thành Đông Bắc bắt cóc mẫu thân của nàng ấy, La tướng quân liền dẫn quân đi cứu thê tử liền không thấy quay trở về.

Mặc dù tin tức đã được dấu kín vì sợ lòng dân Đông Bắc hoang mang nhưng La Khả Hân cùng Minh Châu vẫn vô tình biết được.

Sau khi biết tin Khả Hân đã khóc rất là nhiều, vì thế nên Minh Châu không cần suy nghĩ liền cùng Khả Hân bỏ trốn khỏi hoàng cung để lên đường xuôi xuống vùng Đông Bắc.

Phương châm của nàng nếu ở nhà chờ tin tức thì thà rằng đến tận nơi xem xét tình hình xem sao, đã từ lâu lắm rồi

Minh Châu xem Khả Hân như người thân của mình, nhìn tỷ ấy khóc thê lương như thế nên nàng càng đau lòng hơn, không nỡ nhìn tỷ ấy thương tâm như thế.

Từ sau lần bị Lục Trạch kia hà hiếp, Minh Châu cùng Khả Hân đã được hoàng thượng cử hắn cho một đội trưởng cấm vệ quân chuyên tâm dạy hai người võ công

Bây giờ trừ phi gặp cao nhân còn không hai nàng đều dư sức đánh trả.

Tuy nhiên vì để đảm bảo sự an toàn cho nên trước khi đi hai người cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, ngân lượng đầy đủ, còn nữ giả nam trang để hành tẩu cho tiện.

Dù sao với nhan sắc vượt trội của hai nàng nếu không đóng giả nam nhi thì e rằng còn gặp nhiều phiền phức nữa.

Lần đầu xa nhà nên hai nàng cảm thấy vừa lo, vừa sợ nhưng cũng có chút hưng phấn.

Vì thời gian có hạn cho nệ hai người cấp tốc lên đường, ban ngày không nghỉ ngơi chỉ đến ban đêm mới tìm một nhà trọ để nghỉ chân.

Cứ thế gần hai mươi ngày trôi qua hai người đã đến gần biên giới của Tây quốc, Thành Đông Bắc giáp với Tây quốc cho nên hai người nhận định khả năng người bắt cóc mẫu thân là người của Tây quốc.

Tây quốc và Lưu quốc giăng co nhau thành Đông Bắc này từ lâu, nên đó cũng chính là lý do vì sao La Tướng quân phải đích thân đến vùng Đông Bắc này để giữ thành.

Đông Bắc tuy là vùng nghèo nàn, dân cư ít ỏi nhưng nó lại là nơi trọng địa của Lưu quốc nên không thể mất.

Minh Châu vừa mới gần đến nơi nàng đã cảm thấy cả người lạnh buốt, mặc dù đã được Khả Hân nói trước tình hình ở đây nhưng nàng vẫn không thích nghi được, nó lạnh hơn sự tưởng tượng của nàng.

Khả Hân nhìn thấy Minh Châu gương mặt tái nhợt thì hốt hoảng hỏi :

"Muội thấy sao rồi, có chỗ nào cảm thấy không khỏe hay không ?, chúng ta chịu khó một chút, đi hết quãng đường này sẽ đến quán trọ, chúng ta sẽ nghỉ ngơi một lát ".

Minh Châu biết phải cố chịu đựng, nàng từ nhỏ đến lớn đều được nâng niu mà nuôi dưỡng đã bao giờ chịu khổ như thế này đâu nên không quen là chuyện bình thường.

Gần hai mươi ngày đi đường cả người nàng đã thấm mệt bây giờ lại chịu cơn lạnh thấu tim như thế này nàng không ốm mới lạ.

Hai người cố gắng lên đường nhanh nhất có thể, nếu trời tối mà không đến được thành Đông Bắc e rằng hai người phải ở bên ngoài mất.

Cuối cùng trời cũng không phụ lòng bọn họ, họ đến cổng thành thì vừa lúc trời tối, hai người không muốn để lộ thân phận nên không thể đến phủ tướng quân được đành phải thuê phòng để nghỉ ngơi. Thời gian nhẹ nhàng trôi qua Minh Châu đã được mười lăm tuổi, là cái tuổi xinh đẹp và rực rỡ nhất.

Nàng càng lớn càng trở nên yêu kiều và duyên dáng hơn, nàng còn xinh đẹp và trở nên tỏa sáng hơn kiếp trước mấy phần.

Chung quy không có gì bằng tinh thần thoải mái và vui vẻ cả, kiếp trước nàng hết sợ cái này rồi lại sợ cái kia, lúc nào cũng lo nghĩ nàng làm sao để Mạc ca ca có tình cảm với mình nhiều hơn.

Lại được Dạ Cần Hiên kia nói bóng nói gió bên tai răng nàng dù sao cũng là nữ nhi có hôn ước nếu cứ xuất hiện nhiều trong các buối yến tiệc cũng không hay cho lắm.

Thế là đời trước mặc dù thân phận nàng cao quý nhưng lại ít xuất hiện trước mặt mọi người, mà kẻ được lợi lại là ả ta tam tỷ của nàng.

Ai ai cũng biết đến một tam công chúa xinh đẹp, nổi bật chứ không hề biết đến một Chiêu Dương công chúa như nàng, một công chúa từ khi sinh ra đã có phong hào của một đích công chúa cuối cùng kết cục lại trở nên mờ nhạt như vậy.

Mẫu phi cũng đã rất nhiều lần cố gắng tiếp xúc với nàng, muốn hiểu nàng nhiều hơn nhưng nàng cứ dần xa lánh bà.

Lúc đó có lẽ mẫu phi nghĩ rằng nàng đang cái tuổi chống đối, đang cái tuổi tâm tư bị ảnh hưởng nên cũng không quan tâm nhiều sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tình mẫu tử .

La Khả Hân năm trước đã đến tuổi cập kê, cả hoàng cung đều biết chuyện thái tử đặc biệt quan tâm đến nàng ấy nên ai cũng nghĩ rằng chắc chăn nàng ấy sẽ là thái tử phi tương lai.

Trước lễ cập kê của Minh Châu cách đó một tháng hai nàng đã bí mật lén trốn khỏi hoàng cung Lưu quốc để lên đường đi đến Đông Bắc chuyện này đã khiến cho hoàng cung nổi trận phong ba bão táp.

Nguyên nhân là do Khả Hân nhận được hung tin từ Đông Bắc nói rằng phụ thân và mẫu thân của nàng ấy mất tich.

Cụ thể là có người đột nhập thành Đông Bắc bắt cóc mẫu thân của nàng ấy, La tướng quân liền dẫn quân đi cứu thê tử liền không thấy quay trở về.

Mặc dù tin tức đã được dấu kín vì sợ lòng dân Đông Bắc hoang mang nhưng La Khả Hân cùng Minh Châu vẫn vô tình biết được.

Sau khi biết tin Khả Hân đã khóc rất là nhiều, vì thế nên Minh Châu không cần suy nghĩ liền cùng Khả Hân bỏ trốn khỏi hoàng cung để lên đường xuôi xuống vùng Đông Bắc.

Phương châm của nàng nếu ở nhà chờ tin tức thì thà rằng đến tận nơi xem xét tình hình xem sao, đã từ lâu lắm rồi

Minh Châu xem Khả Hân như người thân của mình, nhìn tỷ ấy khóc thê lương như thế nên nàng càng đau lòng hơn, không nỡ nhìn tỷ ấy thương tâm như thế.

Từ sau lần bị Lục Trạch kia hà hiếp, Minh Châu cùng Khả Hân đã được hoàng thượng cử hắn cho một đội trưởng cấm vệ quân chuyên tâm dạy hai người võ công

Bây giờ trừ phi gặp cao nhân còn không hai nàng đều dư sức đánh trả.

Tuy nhiên vì để đảm bảo sự an toàn cho nên trước khi đi hai người cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, ngân lượng đầy đủ, còn nữ giả nam trang để hành tẩu cho tiện.

Dù sao với nhan sắc vượt trội của hai nàng nếu không đóng giả nam nhi thì e rằng còn gặp nhiều phiền phức nữa.

Lần đầu xa nhà nên hai nàng cảm thấy vừa lo, vừa sợ nhưng cũng có chút hưng phấn.



Vì thời gian có hạn cho nệ hai người cấp tốc lên đường, ban ngày không nghỉ ngơi chỉ đến ban đêm mới tìm một nhà trọ để nghỉ chân.

Cứ thế gần hai mươi ngày trôi qua hai người đã đến gần biên giới của Tây quốc, Thành Đông Bắc giáp với Tây quốc cho nên hai người nhận định khả năng người bắt cóc mẫu thân là người của Tây quốc.

Tây quốc và Lưu quốc giăng co nhau thành Đông Bắc này từ lâu, nên đó cũng chính là lý do vì sao La Tướng quân phải đích thân đến vùng Đông Bắc này để giữ thành.

Đông Bắc tuy là vùng nghèo nàn, dân cư ít ỏi nhưng nó lại là nơi trọng địa của Lưu quốc nên không thể mất.

Minh Châu vừa mới gần đến nơi nàng đã cảm thấy cả người lạnh buốt, mặc dù đã được Khả Hân nói trước tình hình ở đây nhưng nàng vẫn không thích nghi được, nó lạnh hơn sự tưởng tượng của nàng.

Khả Hân nhìn thấy Minh Châu gương mặt tái nhợt thì hốt hoảng hỏi :

"Muội thấy sao rồi, có chỗ nào cảm thấy không khỏe hay không ?, chúng ta chịu khó một chút, đi hết quãng đường này sẽ đến quán trọ, chúng ta sẽ nghỉ ngơi một lát ".

Minh Châu biết phải cố chịu đựng, nàng từ nhỏ đến lớn đều được nâng niu mà nuôi dưỡng đã bao giờ chịu khổ như thế này đâu nên không quen là chuyện bình thường.

Gần hai mươi ngày đi đường cả người nàng đã thấm mệt bây giờ lại chịu cơn lạnh thấu tim như thế này nàng không ốm mới lạ.

Hai người cố gắng lên đường nhanh nhất có thể, nếu trời tối mà không đến được thành Đông Bắc e rằng hai người phải ở bên ngoài mất.

Cuối cùng trời cũng không phụ lòng bọn họ, họ đến cổng thành thì vừa lúc trời tối, hai người không muốn để lộ thân phận nên không thể đến phủ tướng quân được đành phải thuê phòng để nghỉ ngơi. Thời gian nhẹ nhàng trôi qua Minh Châu đã được mười lăm tuổi, là cái tuổi xinh đẹp và rực rỡ nhất.

Nàng càng lớn càng trở nên yêu kiều và duyên dáng hơn, nàng còn xinh đẹp và trở nên tỏa sáng hơn kiếp trước mấy phần.

Chung quy không có gì bằng tinh thần thoải mái và vui vẻ cả, kiếp trước nàng hết sợ cái này rồi lại sợ cái kia, lúc nào cũng lo nghĩ nàng làm sao để Mạc ca ca có tình cảm với mình nhiều hơn.

Lại được Dạ Cần Hiên kia nói bóng nói gió bên tai răng nàng dù sao cũng là nữ nhi có hôn ước nếu cứ xuất hiện nhiều trong các buối yến tiệc cũng không hay cho lắm.

Thế là đời trước mặc dù thân phận nàng cao quý nhưng lại ít xuất hiện trước mặt mọi người, mà kẻ được lợi lại là ả ta tam tỷ của nàng.

Ai ai cũng biết đến một tam công chúa xinh đẹp, nổi bật chứ không hề biết đến một Chiêu Dương công chúa như nàng, một công chúa từ khi sinh ra đã có phong hào của một đích công chúa cuối cùng kết cục lại trở nên mờ nhạt như vậy.

Mẫu phi cũng đã rất nhiều lần cố gắng tiếp xúc với nàng, muốn hiểu nàng nhiều hơn nhưng nàng cứ dần xa lánh bà.

Lúc đó có lẽ mẫu phi nghĩ rằng nàng đang cái tuổi chống đối, đang cái tuổi tâm tư bị ảnh hưởng nên cũng không quan tâm nhiều sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tình mẫu tử .

La Khả Hân năm trước đã đến tuổi cập kê, cả hoàng cung đều biết chuyện thái tử đặc biệt quan tâm đến nàng ấy nên ai cũng nghĩ rằng chắc chăn nàng ấy sẽ là thái tử phi tương lai.

Trước lễ cập kê của Minh Châu cách đó một tháng hai nàng đã bí mật lén trốn khỏi hoàng cung Lưu quốc để lên đường đi đến Đông Bắc chuyện này đã khiến cho hoàng cung nổi trận phong ba bão táp.

Nguyên nhân là do Khả Hân nhận được hung tin từ Đông Bắc nói rằng phụ thân và mẫu thân của nàng ấy mất tich.

Cụ thể là có người đột nhập thành Đông Bắc bắt cóc mẫu thân của nàng ấy, La tướng quân liền dẫn quân đi cứu thê tử liền không thấy quay trở về.

Mặc dù tin tức đã được dấu kín vì sợ lòng dân Đông Bắc hoang mang nhưng La Khả Hân cùng Minh Châu vẫn vô tình biết được.

Sau khi biết tin Khả Hân đã khóc rất là nhiều, vì thế nên Minh Châu không cần suy nghĩ liền cùng Khả Hân bỏ trốn khỏi hoàng cung để lên đường xuôi xuống vùng Đông Bắc.

Phương châm của nàng nếu ở nhà chờ tin tức thì thà rằng đến tận nơi xem xét tình hình xem sao, đã từ lâu lắm rồi

Minh Châu xem Khả Hân như người thân của mình, nhìn tỷ ấy khóc thê lương như thế nên nàng càng đau lòng hơn, không nỡ nhìn tỷ ấy thương tâm như thế.

Từ sau lần bị Lục Trạch kia hà hiếp, Minh Châu cùng Khả Hân đã được hoàng thượng cử hắn cho một đội trưởng cấm vệ quân chuyên tâm dạy hai người võ công

Bây giờ trừ phi gặp cao nhân còn không hai nàng đều dư sức đánh trả.

Tuy nhiên vì để đảm bảo sự an toàn cho nên trước khi đi hai người cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, ngân lượng đầy đủ, còn nữ giả nam trang để hành tẩu cho tiện.

Dù sao với nhan sắc vượt trội của hai nàng nếu không đóng giả nam nhi thì e rằng còn gặp nhiều phiền phức nữa.

Lần đầu xa nhà nên hai nàng cảm thấy vừa lo, vừa sợ nhưng cũng có chút hưng phấn.

Vì thời gian có hạn cho nệ hai người cấp tốc lên đường, ban ngày không nghỉ ngơi chỉ đến ban đêm mới tìm một nhà trọ để nghỉ chân.

Cứ thế gần hai mươi ngày trôi qua hai người đã đến gần biên giới của Tây quốc, Thành Đông Bắc giáp với Tây quốc cho nên hai người nhận định khả năng người bắt cóc mẫu thân là người của Tây quốc.

Tây quốc và Lưu quốc giăng co nhau thành Đông Bắc này từ lâu, nên đó cũng chính là lý do vì sao La Tướng quân phải đích thân đến vùng Đông Bắc này để giữ thành.

Đông Bắc tuy là vùng nghèo nàn, dân cư ít ỏi nhưng nó lại là nơi trọng địa của Lưu quốc nên không thể mất.

Minh Châu vừa mới gần đến nơi nàng đã cảm thấy cả người lạnh buốt, mặc dù đã được Khả Hân nói trước tình hình ở đây nhưng nàng vẫn không thích nghi được, nó lạnh hơn sự tưởng tượng của nàng.

Khả Hân nhìn thấy Minh Châu gương mặt tái nhợt thì hốt hoảng hỏi :

"Muội thấy sao rồi, có chỗ nào cảm thấy không khỏe hay không ?, chúng ta chịu khó một chút, đi hết quãng đường này sẽ đến quán trọ, chúng ta sẽ nghỉ ngơi một lát ".

Minh Châu biết phải cố chịu đựng, nàng từ nhỏ đến lớn đều được nâng niu mà nuôi dưỡng đã bao giờ chịu khổ như thế này đâu nên không quen là chuyện bình thường.

Gần hai mươi ngày đi đường cả người nàng đã thấm mệt bây giờ lại chịu cơn lạnh thấu tim như thế này nàng không ốm mới lạ.

Hai người cố gắng lên đường nhanh nhất có thể, nếu trời tối mà không đến được thành Đông Bắc e rằng hai người phải ở bên ngoài mất.

Cuối cùng trời cũng không phụ lòng bọn họ, họ đến cổng thành thì vừa lúc trời tối, hai người không muốn để lộ thân phận nên không thể đến phủ tướng quân được đành phải thuê phòng để nghỉ ngơi. Thời gian nhẹ nhàng trôi qua Minh Châu đã được mười lăm tuổi, là cái tuổi xinh đẹp và rực rỡ nhất.

Nàng càng lớn càng trở nên yêu kiều và duyên dáng hơn, nàng còn xinh đẹp và trở nên tỏa sáng hơn kiếp trước mấy phần.

Chung quy không có gì bằng tinh thần thoải mái và vui vẻ cả, kiếp trước nàng hết sợ cái này rồi lại sợ cái kia, lúc nào cũng lo nghĩ nàng làm sao để Mạc ca ca có tình cảm với mình nhiều hơn.

Lại được Dạ Cần Hiên kia nói bóng nói gió bên tai răng nàng dù sao cũng là nữ nhi có hôn ước nếu cứ xuất hiện nhiều trong các buối yến tiệc cũng không hay cho lắm.

Thế là đời trước mặc dù thân phận nàng cao quý nhưng lại ít xuất hiện trước mặt mọi người, mà kẻ được lợi lại là ả ta tam tỷ của nàng.

Ai ai cũng biết đến một tam công chúa xinh đẹp, nổi bật chứ không hề biết đến một Chiêu Dương công chúa như nàng, một công chúa từ khi sinh ra đã có phong hào của một đích công chúa cuối cùng kết cục lại trở nên mờ nhạt như vậy.

Mẫu phi cũng đã rất nhiều lần cố gắng tiếp xúc với nàng, muốn hiểu nàng nhiều hơn nhưng nàng cứ dần xa lánh bà.

Lúc đó có lẽ mẫu phi nghĩ rằng nàng đang cái tuổi chống đối, đang cái tuổi tâm tư bị ảnh hưởng nên cũng không quan tâm nhiều sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tình mẫu tử .

La Khả Hân năm trước đã đến tuổi cập kê, cả hoàng cung đều biết chuyện thái tử đặc biệt quan tâm đến nàng ấy nên ai cũng nghĩ rằng chắc chăn nàng ấy sẽ là thái tử phi tương lai.

Trước lễ cập kê của Minh Châu cách đó một tháng hai nàng đã bí mật lén trốn khỏi hoàng cung Lưu quốc để lên đường đi đến Đông Bắc chuyện này đã khiến cho hoàng cung nổi trận phong ba bão táp.

Nguyên nhân là do Khả Hân nhận được hung tin từ Đông Bắc nói rằng phụ thân và mẫu thân của nàng ấy mất tich.

Cụ thể là có người đột nhập thành Đông Bắc bắt cóc mẫu thân của nàng ấy, La tướng quân liền dẫn quân đi cứu thê tử liền không thấy quay trở về.

Mặc dù tin tức đã được dấu kín vì sợ lòng dân Đông Bắc hoang mang nhưng La Khả Hân cùng Minh Châu vẫn vô tình biết được.

Sau khi biết tin Khả Hân đã khóc rất là nhiều, vì thế nên Minh Châu không cần suy nghĩ liền cùng Khả Hân bỏ trốn khỏi hoàng cung để lên đường xuôi xuống vùng Đông Bắc.

Phương châm của nàng nếu ở nhà chờ tin tức thì thà rằng đến tận nơi xem xét tình hình xem sao, đã từ lâu lắm rồi

Minh Châu xem Khả Hân như người thân của mình, nhìn tỷ ấy khóc thê lương như thế nên nàng càng đau lòng hơn, không nỡ nhìn tỷ ấy thương tâm như thế.

Từ sau lần bị Lục Trạch kia hà hiếp, Minh Châu cùng Khả Hân đã được hoàng thượng cử hắn cho một đội trưởng cấm vệ quân chuyên tâm dạy hai người võ công

Bây giờ trừ phi gặp cao nhân còn không hai nàng đều dư sức đánh trả.

Tuy nhiên vì để đảm bảo sự an toàn cho nên trước khi đi hai người cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, ngân lượng đầy đủ, còn nữ giả nam trang để hành tẩu cho tiện.

Dù sao với nhan sắc vượt trội của hai nàng nếu không đóng giả nam nhi thì e rằng còn gặp nhiều phiền phức nữa.

Lần đầu xa nhà nên hai nàng cảm thấy vừa lo, vừa sợ nhưng cũng có chút hưng phấn.

Vì thời gian có hạn cho nệ hai người cấp tốc lên đường, ban ngày không nghỉ ngơi chỉ đến ban đêm mới tìm một nhà trọ để nghỉ chân.

Cứ thế gần hai mươi ngày trôi qua hai người đã đến gần biên giới của Tây quốc, Thành Đông Bắc giáp với Tây quốc cho nên hai người nhận định khả năng người bắt cóc mẫu thân là người của Tây quốc.

Tây quốc và Lưu quốc giăng co nhau thành Đông Bắc này từ lâu, nên đó cũng chính là lý do vì sao La Tướng quân phải đích thân đến vùng Đông Bắc này để giữ thành.

Đông Bắc tuy là vùng nghèo nàn, dân cư ít ỏi nhưng nó lại là nơi trọng địa của Lưu quốc nên không thể mất.

Minh Châu vừa mới gần đến nơi nàng đã cảm thấy cả người lạnh buốt, mặc dù đã được Khả Hân nói trước tình hình ở đây nhưng nàng vẫn không thích nghi được, nó lạnh hơn sự tưởng tượng của nàng.

Khả Hân nhìn thấy Minh Châu gương mặt tái nhợt thì hốt hoảng hỏi :

"Muội thấy sao rồi, có chỗ nào cảm thấy không khỏe hay không ?, chúng ta chịu khó một chút, đi hết quãng đường này sẽ đến quán trọ, chúng ta sẽ nghỉ ngơi một lát ".

Minh Châu biết phải cố chịu đựng, nàng từ nhỏ đến lớn đều được nâng niu mà nuôi dưỡng đã bao giờ chịu khổ như thế này đâu nên không quen là chuyện bình thường.

Gần hai mươi ngày đi đường cả người nàng đã thấm mệt bây giờ lại chịu cơn lạnh thấu tim như thế này nàng không ốm mới lạ.

Hai người cố gắng lên đường nhanh nhất có thể, nếu trời tối mà không đến được thành Đông Bắc e rằng hai người phải ở bên ngoài mất.

Cuối cùng trời cũng không phụ lòng bọn họ, họ đến cổng thành thì vừa lúc trời tối, hai người không muốn để lộ thân phận nên không thể đến phủ tướng quân được đành phải thuê phòng để nghỉ ngơi. Thời gian nhẹ nhàng trôi qua Minh Châu đã được mười lăm tuổi, là cái tuổi xinh đẹp và rực rỡ nhất.

Nàng càng lớn càng trở nên yêu kiều và duyên dáng hơn, nàng còn xinh đẹp và trở nên tỏa sáng hơn kiếp trước mấy phần.

Chung quy không có gì bằng tinh thần thoải mái và vui vẻ cả, kiếp trước nàng hết sợ cái này rồi lại sợ cái kia, lúc nào cũng lo nghĩ nàng làm sao để Mạc ca ca có tình cảm với mình nhiều hơn.

Lại được Dạ Cần Hiên kia nói bóng nói gió bên tai răng nàng dù sao cũng là nữ nhi có hôn ước nếu cứ xuất hiện nhiều trong các buối yến tiệc cũng không hay cho lắm.

Thế là đời trước mặc dù thân phận nàng cao quý nhưng lại ít xuất hiện trước mặt mọi người, mà kẻ được lợi lại là ả ta tam tỷ của nàng.

Ai ai cũng biết đến một tam công chúa xinh đẹp, nổi bật chứ không hề biết đến một Chiêu Dương công chúa như nàng, một công chúa từ khi sinh ra đã có phong hào của một đích công chúa cuối cùng kết cục lại trở nên mờ nhạt như vậy.

Mẫu phi cũng đã rất nhiều lần cố gắng tiếp xúc với nàng, muốn hiểu nàng nhiều hơn nhưng nàng cứ dần xa lánh bà.

Lúc đó có lẽ mẫu phi nghĩ rằng nàng đang cái tuổi chống đối, đang cái tuổi tâm tư bị ảnh hưởng nên cũng không quan tâm nhiều sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tình mẫu tử .

La Khả Hân năm trước đã đến tuổi cập kê, cả hoàng cung đều biết chuyện thái tử đặc biệt quan tâm đến nàng ấy nên ai cũng nghĩ rằng chắc chăn nàng ấy sẽ là thái tử phi tương lai.

Trước lễ cập kê của Minh Châu cách đó một tháng hai nàng đã bí mật lén trốn khỏi hoàng cung Lưu quốc để lên đường đi đến Đông Bắc chuyện này đã khiến cho hoàng cung nổi trận phong ba bão táp.

Nguyên nhân là do Khả Hân nhận được hung tin từ Đông Bắc nói rằng phụ thân và mẫu thân của nàng ấy mất tich.



Cụ thể là có người đột nhập thành Đông Bắc bắt cóc mẫu thân của nàng ấy, La tướng quân liền dẫn quân đi cứu thê tử liền không thấy quay trở về.

Mặc dù tin tức đã được dấu kín vì sợ lòng dân Đông Bắc hoang mang nhưng La Khả Hân cùng Minh Châu vẫn vô tình biết được.

Sau khi biết tin Khả Hân đã khóc rất là nhiều, vì thế nên Minh Châu không cần suy nghĩ liền cùng Khả Hân bỏ trốn khỏi hoàng cung để lên đường xuôi xuống vùng Đông Bắc.

Phương châm của nàng nếu ở nhà chờ tin tức thì thà rằng đến tận nơi xem xét tình hình xem sao, đã từ lâu lắm rồi

Minh Châu xem Khả Hân như người thân của mình, nhìn tỷ ấy khóc thê lương như thế nên nàng càng đau lòng hơn, không nỡ nhìn tỷ ấy thương tâm như thế.

Từ sau lần bị Lục Trạch kia hà hiếp, Minh Châu cùng Khả Hân đã được hoàng thượng cử hắn cho một đội trưởng cấm vệ quân chuyên tâm dạy hai người võ công

Bây giờ trừ phi gặp cao nhân còn không hai nàng đều dư sức đánh trả.

Tuy nhiên vì để đảm bảo sự an toàn cho nên trước khi đi hai người cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, ngân lượng đầy đủ, còn nữ giả nam trang để hành tẩu cho tiện.

Dù sao với nhan sắc vượt trội của hai nàng nếu không đóng giả nam nhi thì e rằng còn gặp nhiều phiền phức nữa.

Lần đầu xa nhà nên hai nàng cảm thấy vừa lo, vừa sợ nhưng cũng có chút hưng phấn.

Vì thời gian có hạn cho nệ hai người cấp tốc lên đường, ban ngày không nghỉ ngơi chỉ đến ban đêm mới tìm một nhà trọ để nghỉ chân.

Cứ thế gần hai mươi ngày trôi qua hai người đã đến gần biên giới của Tây quốc, Thành Đông Bắc giáp với Tây quốc cho nên hai người nhận định khả năng người bắt cóc mẫu thân là người của Tây quốc.

Tây quốc và Lưu quốc giăng co nhau thành Đông Bắc này từ lâu, nên đó cũng chính là lý do vì sao La Tướng quân phải đích thân đến vùng Đông Bắc này để giữ thành.

Đông Bắc tuy là vùng nghèo nàn, dân cư ít ỏi nhưng nó lại là nơi trọng địa của Lưu quốc nên không thể mất.

Minh Châu vừa mới gần đến nơi nàng đã cảm thấy cả người lạnh buốt, mặc dù đã được Khả Hân nói trước tình hình ở đây nhưng nàng vẫn không thích nghi được, nó lạnh hơn sự tưởng tượng của nàng.

Khả Hân nhìn thấy Minh Châu gương mặt tái nhợt thì hốt hoảng hỏi :

"Muội thấy sao rồi, có chỗ nào cảm thấy không khỏe hay không ?, chúng ta chịu khó một chút, đi hết quãng đường này sẽ đến quán trọ, chúng ta sẽ nghỉ ngơi một lát ".

Minh Châu biết phải cố chịu đựng, nàng từ nhỏ đến lớn đều được nâng niu mà nuôi dưỡng đã bao giờ chịu khổ như thế này đâu nên không quen là chuyện bình thường.

Gần hai mươi ngày đi đường cả người nàng đã thấm mệt bây giờ lại chịu cơn lạnh thấu tim như thế này nàng không ốm mới lạ.

Hai người cố gắng lên đường nhanh nhất có thể, nếu trời tối mà không đến được thành Đông Bắc e rằng hai người phải ở bên ngoài mất.

Cuối cùng trời cũng không phụ lòng bọn họ, họ đến cổng thành thì vừa lúc trời tối, hai người không muốn để lộ thân phận nên không thể đến phủ tướng quân được đành phải thuê phòng để nghỉ ngơi. Thời gian nhẹ nhàng trôi qua Minh Châu đã được mười lăm tuổi, là cái tuổi xinh đẹp và rực rỡ nhất.

Nàng càng lớn càng trở nên yêu kiều và duyên dáng hơn, nàng còn xinh đẹp và trở nên tỏa sáng hơn kiếp trước mấy phần.

Chung quy không có gì bằng tinh thần thoải mái và vui vẻ cả, kiếp trước nàng hết sợ cái này rồi lại sợ cái kia, lúc nào cũng lo nghĩ nàng làm sao để Mạc ca ca có tình cảm với mình nhiều hơn.

Lại được Dạ Cần Hiên kia nói bóng nói gió bên tai răng nàng dù sao cũng là nữ nhi có hôn ước nếu cứ xuất hiện nhiều trong các buối yến tiệc cũng không hay cho lắm.

Thế là đời trước mặc dù thân phận nàng cao quý nhưng lại ít xuất hiện trước mặt mọi người, mà kẻ được lợi lại là ả ta tam tỷ của nàng.

Ai ai cũng biết đến một tam công chúa xinh đẹp, nổi bật chứ không hề biết đến một Chiêu Dương công chúa như nàng, một công chúa từ khi sinh ra đã có phong hào của một đích công chúa cuối cùng kết cục lại trở nên mờ nhạt như vậy.

Mẫu phi cũng đã rất nhiều lần cố gắng tiếp xúc với nàng, muốn hiểu nàng nhiều hơn nhưng nàng cứ dần xa lánh bà.

Lúc đó có lẽ mẫu phi nghĩ rằng nàng đang cái tuổi chống đối, đang cái tuổi tâm tư bị ảnh hưởng nên cũng không quan tâm nhiều sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tình mẫu tử .

La Khả Hân năm trước đã đến tuổi cập kê, cả hoàng cung đều biết chuyện thái tử đặc biệt quan tâm đến nàng ấy nên ai cũng nghĩ rằng chắc chăn nàng ấy sẽ là thái tử phi tương lai.

Trước lễ cập kê của Minh Châu cách đó một tháng hai nàng đã bí mật lén trốn khỏi hoàng cung Lưu quốc để lên đường đi đến Đông Bắc chuyện này đã khiến cho hoàng cung nổi trận phong ba bão táp.

Nguyên nhân là do Khả Hân nhận được hung tin từ Đông Bắc nói rằng phụ thân và mẫu thân của nàng ấy mất tich.

Cụ thể là có người đột nhập thành Đông Bắc bắt cóc mẫu thân của nàng ấy, La tướng quân liền dẫn quân đi cứu thê tử liền không thấy quay trở về.

Mặc dù tin tức đã được dấu kín vì sợ lòng dân Đông Bắc hoang mang nhưng La Khả Hân cùng Minh Châu vẫn vô tình biết được.

Sau khi biết tin Khả Hân đã khóc rất là nhiều, vì thế nên Minh Châu không cần suy nghĩ liền cùng Khả Hân bỏ trốn khỏi hoàng cung để lên đường xuôi xuống vùng Đông Bắc.

Phương châm của nàng nếu ở nhà chờ tin tức thì thà rằng đến tận nơi xem xét tình hình xem sao, đã từ lâu lắm rồi

Minh Châu xem Khả Hân như người thân của mình, nhìn tỷ ấy khóc thê lương như thế nên nàng càng đau lòng hơn, không nỡ nhìn tỷ ấy thương tâm như thế.

Từ sau lần bị Lục Trạch kia hà hiếp, Minh Châu cùng Khả Hân đã được hoàng thượng cử hắn cho một đội trưởng cấm vệ quân chuyên tâm dạy hai người võ công

Bây giờ trừ phi gặp cao nhân còn không hai nàng đều dư sức đánh trả.

Tuy nhiên vì để đảm bảo sự an toàn cho nên trước khi đi hai người cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, ngân lượng đầy đủ, còn nữ giả nam trang để hành tẩu cho tiện.

Dù sao với nhan sắc vượt trội của hai nàng nếu không đóng giả nam nhi thì e rằng còn gặp nhiều phiền phức nữa.

Lần đầu xa nhà nên hai nàng cảm thấy vừa lo, vừa sợ nhưng cũng có chút hưng phấn.

Vì thời gian có hạn cho nệ hai người cấp tốc lên đường, ban ngày không nghỉ ngơi chỉ đến ban đêm mới tìm một nhà trọ để nghỉ chân.

Cứ thế gần hai mươi ngày trôi qua hai người đã đến gần biên giới của Tây quốc, Thành Đông Bắc giáp với Tây quốc cho nên hai người nhận định khả năng người bắt cóc mẫu thân là người của Tây quốc.

Tây quốc và Lưu quốc giăng co nhau thành Đông Bắc này từ lâu, nên đó cũng chính là lý do vì sao La Tướng quân phải đích thân đến vùng Đông Bắc này để giữ thành.

Đông Bắc tuy là vùng nghèo nàn, dân cư ít ỏi nhưng nó lại là nơi trọng địa của Lưu quốc nên không thể mất.

Minh Châu vừa mới gần đến nơi nàng đã cảm thấy cả người lạnh buốt, mặc dù đã được Khả Hân nói trước tình hình ở đây nhưng nàng vẫn không thích nghi được, nó lạnh hơn sự tưởng tượng của nàng.

Khả Hân nhìn thấy Minh Châu gương mặt tái nhợt thì hốt hoảng hỏi :

"Muội thấy sao rồi, có chỗ nào cảm thấy không khỏe hay không ?, chúng ta chịu khó một chút, đi hết quãng đường này sẽ đến quán trọ, chúng ta sẽ nghỉ ngơi một lát ".

Minh Châu biết phải cố chịu đựng, nàng từ nhỏ đến lớn đều được nâng niu mà nuôi dưỡng đã bao giờ chịu khổ như thế này đâu nên không quen là chuyện bình thường.

Gần hai mươi ngày đi đường cả người nàng đã thấm mệt bây giờ lại chịu cơn lạnh thấu tim như thế này nàng không ốm mới lạ.

Hai người cố gắng lên đường nhanh nhất có thể, nếu trời tối mà không đến được thành Đông Bắc e rằng hai người phải ở bên ngoài mất.

Cuối cùng trời cũng không phụ lòng bọn họ, họ đến cổng thành thì vừa lúc trời tối, hai người không muốn để lộ thân phận nên không thể đến phủ tướng quân được đành phải thuê phòng để nghỉ ngơi. Thời gian nhẹ nhàng trôi qua Minh Châu đã được mười lăm tuổi, là cái tuổi xinh đẹp và rực rỡ nhất.

Nàng càng lớn càng trở nên yêu kiều và duyên dáng hơn, nàng còn xinh đẹp và trở nên tỏa sáng hơn kiếp trước mấy phần.

Chung quy không có gì bằng tinh thần thoải mái và vui vẻ cả, kiếp trước nàng hết sợ cái này rồi lại sợ cái kia, lúc nào cũng lo nghĩ nàng làm sao để Mạc ca ca có tình cảm với mình nhiều hơn.

Lại được Dạ Cần Hiên kia nói bóng nói gió bên tai răng nàng dù sao cũng là nữ nhi có hôn ước nếu cứ xuất hiện nhiều trong các buối yến tiệc cũng không hay cho lắm.

Thế là đời trước mặc dù thân phận nàng cao quý nhưng lại ít xuất hiện trước mặt mọi người, mà kẻ được lợi lại là ả ta tam tỷ của nàng.

Ai ai cũng biết đến một tam công chúa xinh đẹp, nổi bật chứ không hề biết đến một Chiêu Dương công chúa như nàng, một công chúa từ khi sinh ra đã có phong hào của một đích công chúa cuối cùng kết cục lại trở nên mờ nhạt như vậy.

Mẫu phi cũng đã rất nhiều lần cố gắng tiếp xúc với nàng, muốn hiểu nàng nhiều hơn nhưng nàng cứ dần xa lánh bà.

Lúc đó có lẽ mẫu phi nghĩ rằng nàng đang cái tuổi chống đối, đang cái tuổi tâm tư bị ảnh hưởng nên cũng không quan tâm nhiều sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tình mẫu tử .

La Khả Hân năm trước đã đến tuổi cập kê, cả hoàng cung đều biết chuyện thái tử đặc biệt quan tâm đến nàng ấy nên ai cũng nghĩ rằng chắc chăn nàng ấy sẽ là thái tử phi tương lai.

Trước lễ cập kê của Minh Châu cách đó một tháng hai nàng đã bí mật lén trốn khỏi hoàng cung Lưu quốc để lên đường đi đến Đông Bắc chuyện này đã khiến cho hoàng cung nổi trận phong ba bão táp.

Nguyên nhân là do Khả Hân nhận được hung tin từ Đông Bắc nói rằng phụ thân và mẫu thân của nàng ấy mất tich.

Cụ thể là có người đột nhập thành Đông Bắc bắt cóc mẫu thân của nàng ấy, La tướng quân liền dẫn quân đi cứu thê tử liền không thấy quay trở về.

Mặc dù tin tức đã được dấu kín vì sợ lòng dân Đông Bắc hoang mang nhưng La Khả Hân cùng Minh Châu vẫn vô tình biết được.

Sau khi biết tin Khả Hân đã khóc rất là nhiều, vì thế nên Minh Châu không cần suy nghĩ liền cùng Khả Hân bỏ trốn khỏi hoàng cung để lên đường xuôi xuống vùng Đông Bắc.

Phương châm của nàng nếu ở nhà chờ tin tức thì thà rằng đến tận nơi xem xét tình hình xem sao, đã từ lâu lắm rồi

Minh Châu xem Khả Hân như người thân của mình, nhìn tỷ ấy khóc thê lương như thế nên nàng càng đau lòng hơn, không nỡ nhìn tỷ ấy thương tâm như thế.

Từ sau lần bị Lục Trạch kia hà hiếp, Minh Châu cùng Khả Hân đã được hoàng thượng cử hắn cho một đội trưởng cấm vệ quân chuyên tâm dạy hai người võ công

Bây giờ trừ phi gặp cao nhân còn không hai nàng đều dư sức đánh trả.

Tuy nhiên vì để đảm bảo sự an toàn cho nên trước khi đi hai người cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, ngân lượng đầy đủ, còn nữ giả nam trang để hành tẩu cho tiện.

Dù sao với nhan sắc vượt trội của hai nàng nếu không đóng giả nam nhi thì e rằng còn gặp nhiều phiền phức nữa.

Lần đầu xa nhà nên hai nàng cảm thấy vừa lo, vừa sợ nhưng cũng có chút hưng phấn.

Vì thời gian có hạn cho nệ hai người cấp tốc lên đường, ban ngày không nghỉ ngơi chỉ đến ban đêm mới tìm một nhà trọ để nghỉ chân.

Cứ thế gần hai mươi ngày trôi qua hai người đã đến gần biên giới của Tây quốc, Thành Đông Bắc giáp với Tây quốc cho nên hai người nhận định khả năng người bắt cóc mẫu thân là người của Tây quốc.

Tây quốc và Lưu quốc giăng co nhau thành Đông Bắc này từ lâu, nên đó cũng chính là lý do vì sao La Tướng quân phải đích thân đến vùng Đông Bắc này để giữ thành.

Đông Bắc tuy là vùng nghèo nàn, dân cư ít ỏi nhưng nó lại là nơi trọng địa của Lưu quốc nên không thể mất.

Minh Châu vừa mới gần đến nơi nàng đã cảm thấy cả người lạnh buốt, mặc dù đã được Khả Hân nói trước tình hình ở đây nhưng nàng vẫn không thích nghi được, nó lạnh hơn sự tưởng tượng của nàng.

Khả Hân nhìn thấy Minh Châu gương mặt tái nhợt thì hốt hoảng hỏi :

"Muội thấy sao rồi, có chỗ nào cảm thấy không khỏe hay không ?, chúng ta chịu khó một chút, đi hết quãng đường này sẽ đến quán trọ, chúng ta sẽ nghỉ ngơi một lát ".

Minh Châu biết phải cố chịu đựng, nàng từ nhỏ đến lớn đều được nâng niu mà nuôi dưỡng đã bao giờ chịu khổ như thế này đâu nên không quen là chuyện bình thường.

Gần hai mươi ngày đi đường cả người nàng đã thấm mệt bây giờ lại chịu cơn lạnh thấu tim như thế này nàng không ốm mới lạ.

Hai người cố gắng lên đường nhanh nhất có thể, nếu trời tối mà không đến được thành Đông Bắc e rằng hai người phải ở bên ngoài mất.

Cuối cùng trời cũng không phụ lòng bọn họ, họ đến cổng thành thì vừa lúc trời tối, hai người không muốn để lộ thân phận nên không thể đến phủ tướng quân được đành phải thuê phòng để nghỉ ngơi.