Nhưng dù cho tin tức đó là đúng hay sao Y vẫn phải đi tìm, thà là có còn hơn không, La tướng quân có ơn với Y còn hơn cả phụ mẫu Y không thế bàng quan được.
Nghĩ như thế trong lòng Y cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, trước mắt phải sắp xếp đội hình để chuẩn bị cho
ngày mai.
Sáng hôm sau Lâm Thao đã đến phủ tướng quân từ sớm, hai người đã trở lại y phục nữ tử, áo lông choàng kín mít để phòng tránh lạnh để cùng Lâm Thao lên đường.
Có lẽ do dần thích nghi được khí hậu của Đông Bắc cho nên Minh Châu cảm thấy đỡ lạnh hơn hôm đầu tiên đến đây.
Mọi người chọn cưỡi ngựa để di chuyển linh hoạt hơn, nghe lời binh sĩ nói thì ngôi làng đó bao quanh khắp nơi là rừng, nó gần như là cô lập ở trong một thung lũng nên nếu có tập kích thì cũng rất nguy hiểm.
Lâm Thao không thể đi sát hai người được cho nên đã cử hai thị vệ bảo vệ an toàn cho hai người.
Đường đi khá là ghập ghềnh, bọn họ phải bỏ ngựa ở bên ngoài để đi bộ vào bên trong.
Cả đoạn đường không xảy ra chuyện gì cả nên Lâm Thao cũng dần cảm thấy yên tâm hơn, Y mong rằng sự lo xa của mình là không đúng.
Nhưng Y không vui mừng được bao lâu, họ vừa dừng chân ở một con suối để nghỉ ngơi thì bất ngờ một đoàn người chạy đến rất nhanh đã bao vây lấy bọn họ.
Lâm Thao đã dự tính tình huống xấu nhất rồi cho nên cũng rất bình tĩnh, Y chỉ huy tất cả mọi người chuẩn bị tham gia trận chiến.
Minh Châu cùng Khả Hân được bao quanh ở giữa, tuy nhiên hai người cũng chẳng cảm thấy lo sợ, biết trước có nguy hiểm nên trước khi lên đường bọn họ đã chọn được vũ khí giành cho mình, hai cây kiếm vô cùng sắc bén.
Từ trước đến giờ sư phụ dậy võ cho hai người chỉ là diễn tập mà thôi chứ hai người chưa được cận chiến bao giờ, lần này coi như là cọ sát kinh nghiệm đi.
Từ giữa đoàn quân địch một tên vẻ mặt hung tàn bước ra nói :
"Lâm Thao ngươi thật ngu ngốc chỉ một thông tin không căn cứ mà ngươi cũng dám dẫn binh lính đến đây, ngày hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi, nạp mạng đi ".
Lâm Thao cười lớn phỉ nhổ nói :
"Hoàng Đạt ngươi đường đường là đại hoàng tử của Tây quốc mà lại vô sỉ như thế đánh với bọn ta không lại chơi trò bỉ ổi bắt đi La phu nhân, bây giờ lại dùng cách đê tiện này để vây bắt bọn ta.
Ngươi nghĩ rằng ta không có chuẩn bị mà đến hay sao, đừng nằm mơ đi, ngày hôm nay Lâm Thao ta sẽ cho ngươi đi mà không có về ".
Lâm Thao nói dứt câu liền nhanh chóng lao đến tên Hoàng Đạt kia, đánh giặc là bắt tên cầm đầu, mục đích của Y là muốn bắt sống tên Đại hoàng tử đó
Nhưng ai ngờ hắn vô cùng xảo quyệt, khi Lâm Thao lao đến hắn đã nhanh chóng lùi xuống để trốn.
Hai bên lao vào đánh nhau, Minh Châu và Khả Hân cũng không đứng yên hai nàng cũng tham gia vào trận chiến .
Thế nhưng có vẻ như Lâm Thao đã quá khing địch, số lượng quân lính mà Hoàng Đạt kia mang đến khá nhiều.
Hắn ta đứng từ xa quan sát đã phát hiện ra hai nữ tử đi cùng với Lâm Thao, ánh mắt hắn ta sáng rực lên khi nhìn thấy hai nàng.
Hoàng Đạt là một tên mãng phu, ham mê nữ sắc nên nhìn thấy hai nàng xinh đẹp như thế hắn làm sao mà bỏ qua được, hắn quay sang thị vệ nói :
"Bắt sống hai nàng ấy cho bổn hoàng tử, không được để bị thương nhớ không?".
Lúc này đứng từ xa Hạ Hiên Kiệt đã nhìn thấy đoàn người, sợ bị phát hiện ra mình bám theo nên Hạ Hiên Kiệt đi tuốt tận ở xa nên đến muộn một chút.
Lúc này quân của Tây quốc đã áp đảo chiếm thế thượng phong, người của Lâm Thao cũng bị thương vô số.
Minh Châu cùng Khả Hân cũng dần đuối sức, kẻ địch ngày một đông mà người của mình dần ít đi hai nàng không kiệt sức mới lạ, lần này Lâm Thao thật sự quá chủ quan rồi.
Hạ Hiên Kiệt thấy một nhóm người đang tấn công về phía hai nàng thì không suy nghĩ liền chỉ huy người của
minh xuong ing clu.
Lan Tân lần đầu tiên thấy thái tử mất bình tĩnh đến thế, Y thầm lắc đầu, có lẽ chủ tử của Y đã để ý một trong hai cô nương kia rồi .
Minh Châu đang vất vả chống đỡ thấy có người đến giúp thì vô cùng vui mừng tưởng người của mình, ai ngờ lúc ngước nhìn lên lại không phải, nàng có chút ngỡ ngàng nhưng rất nhanh nở một nụ cười tươi hỏi :
"Là huynh sao, đúng là duyên phận không thể nói trước được, dù sao cũng cảm ơn huynh trước ".
Hạ Hiên Kiệt cảm thấy chao đảo vì nụ đó của nàng, giọng Y trầm xuống nói :
"Nàng có sao không ?,có bị thương ở đâu không ?, bọn chúng cố ý nhắm vào hai nàng nên hai nàng đứng phía sau chúng ta đừng để chúng bắt được ".
Minh Châu cùng Khả Hân hiểu ý của Y liền lui lại đằng sau không cậy mạnh, nếu bọn họ bị bắt e rằng mọi người sẽ còn nguy hiểm hơn.
Dựa vào bản tính bỉ ổi của tên đại hoàng tử kia không lôi các nàng ra để uy hiếp mới là lạ.