Mạn Châu Sa Hoa

Chương 7: Bỉ ngạn hoa.



Minh Châu lười phải giáp mặt với ả ta, hận không thể xé bộ mặt của ả, nhưng nàng nhịn thời cơ lúc này chưa tới, nàng sẽ cho nàng ta phải trả giá vô cùng thê thảm.

Nếu cứ trừng phạt bây giờ không phải quá dễ dàng cho nàng ta sao, nàng ta đã lợi dụng lòng tin và sự thương hại của nàng để từng bước lợi dụng mà hãm hại nàng.

Nàng sẽ từ từ từng bước từng bước một lột trần bộ mặt giả dối khiến cho nàng ta vạn kiếp bất phục.

Nghĩ như thế Minh Châu liền quay bước trở về không thèm nói chuyện vơi nàng ta nữa.

Dạ Cẩn Hiên nhìn bát muội quay lưng bước đi thì nàng ta trở nên lầm lỳ, vẻ mặt xám ngoét, A Đại đứng bên cạnh vội hỏi :

"Công chúa, bát công chúa bị làm sao vậy, sao tính tình lại thay đổi nhanh như thế, không phải trước sinh thần quan hệ với người vẫn luôn tốt đẹp hay sao ?".

Dạ Cẩn Niên quay lại lườm A Đại rồi nói :

"Ta làm sao mà biết được chứ, uổng công sức thời gian qua ta hết lòng nịnh bợ nàng ta, vậy lại thành công cốc rồi, thật đen đủi ,trở về ".

A Đại vội nín thinh rồi theo chủ tử trở về, nàng ta từ bé đã đi theo hầu tam công chúa, bị các cung nữ kia coi thường rẻ rúng, mãi mới có cơ hội tiếp cận bát công chúa

Mấy cung nữ kia đã bớt bắt nạt nàng ta, ai ngờ đâu chưa vui mừng được bao nhiêu lâu lại trở về như cũ, số nàng ta thật là đen đủi mà.

Minh Châu vừa trở về cung liền cảm thấy cả người khó chịu vô cùng, nếu nàng nhớ không nhầm khi nàng rơi xuống vách núi còn có sự có mặt của cung nữ A Nhược.

Người này là cung nữ nhị đẳng ở bên ngoài, nếu nàng không nhầm nội gián chắc chắn là nàng ta, nàng liền cho gọi A Đào vào rồi nói :

"Ngươi hãy cho người theo dõi A Nhược cho ta, án binh bất động, mọi việc của nàng ta đều báo lại cho ta là được ".



A Đào vẻ mặt nghi hoặc hỏi :

"A Nhược có vấn đề gì sao công chúa ?".

Minh Châu gật đầu nói :

"Trước mắt chưa có vấn đề gì, nhưng hãy cứ theo dõi ta tin rất nhanh sẽ có mà thôi ".

Vừa lúc này A Tuyết đi vào cung kính nói :

"Công chúa Tiểu An Tử của Đông cung đến nói là phụng lệnh thái tử mang quà sinh thần đến cho người ạ !".

Minh Châu mỉm cười nói :

"Ngươi bảo Tiểu An Tử mang vào đây, ta xem là cái gì nào ?, quà của thái tử ca ca chắc chắn là độc nhất ".

Rất nhanh Tiểu An Tử đã cùng hai thái giám bê một chậu hoa mang vào.

Minh Châu vừa nhìn thì đã biết đó là hoa gì, tiếng hita hà của cung nữ vang lên :

"Trời ơi thật là đẹp, chậu hoa này nô tỳ thấy đẹp nhất từ trước đến giờ ".

Minh Châu nhẹ nhàng đến gần, tay nâng niu bông hoa bỉ ngạn trên tay, đây là một chậu hoa bỉ ngạn màu đỏ vô cùng đẹp mắt.

Hoa bỉ ngạn tượng trưng cho hồi ức đau buồn và sự chia ly, nàng đã từng nghe mẫu phi nói khi nàng sinh ra đời hoa bỉ ngạn trong hoàng cung nở rộ có lẽ nó chính là điềm báo kiếp trước của nàng hay sao.

Nàng trùng sinh trở lại thật giống với sự tích Mạn Châu Sa Hoa trong điển tích để lại, nàng là đóa Mạn Châu trùng sinh trong thời bình, nhưng không biết Sa Hoa có phải là người đó hay không?.



Nếu nàng đã được ông trời cho sống lại thì nàng sẽ không tin vào truyền thuyết kia nữa, nàng sẽ sống thật hạnh phúc, là một bông hoa bỉ ngạn xinh đẹp chứ không ủ rũ như đời trước nữa.

Nàng liền nói với Tiểu An Tử :

"Trở về nói với thái tử ca ca, ta rất thích món quà này và sẽ tha thứ cho sự vắng mặt của huynh ấy ".

Tiểu An tử nhận lệnh rời đi, lúc này Minh Châu mới quay lại nói với A Đào :

"Ngươi hãy mang xuống chăm sóc cho thật tốt, đừng phụ tấm lòng của thái tử ".

A Đào liền cùng với hai thái giám khệ nệ bê xuống dưới vô cùng cẩn thận.

Đời này đúng như sự việc kiếp trước thái tử cũng tặng nàng một chậu hoa bỉ ngạn, nàng cũng vô cùng yêu thích nó.

Sau sinh thần không lâu mẫu phi sẽ xin với phụ hoàng nhận Dạ Cẩn Hiên kia ghi dưới tên thừa tự.

Nhưng đời này sống lại nàng đã kịp thời ngăn chặn mưu kế của ả ta, không có cái vỏ bên ngoài bao bọc, không có mẫu phi chống lưng để nàng xem ả ta có thể làm được những gì.

Tuy nhiên ông trời cũng không hẳn lấy đi hết tất cả những gì của ả ta, tuy ả ta là công chúa bị thất sủng nhưng bù lại nàng ta có một dung nhan khá là xinh đẹp.

Nàng ta bây giờ đã mười ba tuổi, chỉ còn hai năm nữa là đến tuổi cập kê, nàng nhớ đời trước có rất nhiều công tử nhà thế gia muốn cầu thân với nàng nhưng không hiểu vì lý do gì nàng ta đều từ chối.

Mà mỗi lần từ chối này đều được thông qua nàng, bản thân nàng ta đâu có thể tự mình từ chối được, mẫu phi và phụ hoàng yêu thương nàng nên nàng mới có thể vô pháp vô thiên như thế.

Nàng từ khi trùng sinh trở lại vẫn nghĩ mãi không hiểu nguyên nhân nàng ta hãm hại nàng là vì nguyên do gì, nghĩ đi nghĩ lại nàng đối với nàng ta cũng đâu có bạc.