Mãn Đường Hoa Thải

Chương 111: Gia yến



Chương 111: Gia yến

Phong Vị Lâu.

Trong căn gác nhỏ, gió mát nhè nhẹ thổi qua, Đạt Hề Doanh Doanh hỏi: “Nô gia có thể gặp lang quân một lần không?”

Ánh mắt Đỗ Cấm từ trên bản vẽ nâng lên, nhìn vào làn da trắng nõn của nàng, lạnh nhạt nói: “Hắn bận, ngươi có việc gì nói với ta cũng được.”

“Trải qua chuyện này, chỉ e Hữu tướng không còn tin tưởng ta nữa.”

“Vậy từ giờ ngươi hãy gọi hắn là ‘Ca Nô’.”

“Nhị tiểu thư nói là nô gia không cần đến phủ Hữu tướng nữa?”

“Đúng vậy.” Đỗ Cấm nói, “Ngươi đã được tự do, từ nay hãy an tâm làm việc cho chúng ta.”

“Ca Nô lòng dạ hẹp hòi, nếu hắn báo thù thì sao?”

“Bởi vì ngươi?”

“Nô gia là lo cho lang quân.”

“Không đến lượt ngươi lo, với thực lực hiện tại của chúng ta, Ca Nô dám báo thù sao?”

Đạt Hề Doanh Doanh ánh mắt sáng lên, hỏi: “Thực lực của chúng ta?”

“Ít nhất cũng mạnh hơn Thọ Vương của ngươi.”

“Nhị tiểu thư nói rất đúng.” Đạt Hề Doanh Doanh không khỏi cười một tiếng, giống như đang câu dẫn Đỗ Cấm.

Đỗ Cấm thoáng nhíu mày, nói: “Hai ba ngày nữa ta không ở đây, Phong Vị Lâu ngươi trông nom... có hiểu ta chỉ chuyện gì không?”

Đạt Hề Doanh Doanh tâm niệm khẽ động, nhẹ giọng hỏi: “Là ám các sao? Nhị tiểu thư cứ yên tâm giao cho nô gia.”

“Không nghi ngờ người mình dùng, không dùng người mình nghi ngờ.” Đỗ Cấm nói: “Nơi này vốn là sòng bạc của ngươi, ngươi biết rõ phải làm thế nào. Hiện tại điều Tiết lang quan tâm nhất chính là chuyện Thạch Bảo thành.”

“Nô gia tuân lệnh.”

Đạt Hề Doanh Doanh làm vạn phúc rồi lui ra, ngước nhìn bầu trời xanh, vừa cảm giác tự do, lại có chút không quen.

Cả đời nàng luôn bị người khác dẫn dắt, giờ đổi chủ nhân, cổ không còn gông xiềng lại không yên tâm, như thiếu điều gì đó chưa được lấp đầy.

Nhưng cảm giác này cũng không tệ lắm, nàng nghĩ thầm, Tiết Bạch có lẽ chưa hoàn toàn tin tưởng mình, vẫn còn đang thử thách.

~~

Đỗ Cấm sắp xếp xong mọi việc, đến phòng kế toán, đẩy cửa bước vào.

“Đi thôi?”

“Ừ.” Đỗ Xuân đặt sổ sách xuống, đứng dậy, khoác tay Đỗ Cấm cùng đi đến chuồng ngựa.

Hôm nay có gia yến, Tiết Bạch cũng đến Đỗ trạch, bọn họ định về sớm.

“Kỹ nghệ của món xào dần truyền ra, vậy thì dứt khoát mở hết chi nhánh đi. Theo ý Tiết Bạch, tiền tài trong tay có thể đầu tư hết, ngàn vàng tán đi rồi sẽ lại quay về mà.”

“Được, ta đã sắp xếp, bất cứ lúc nào cũng được.”

“Phụ thân nhiều năm chỉ giữ hư chức, lần này có thực vụ quan, khó tránh sai sót. Chúng ta cũng nên để ý nhiều hơn.”

Lúc nói những chuyện chính sự này, Đỗ Cấm càng giống như tỷ tỷ... Phải nói là nàng càng giống thượng vị giả, mỗi lần đều do nàng sắp xếp mọi việc.

Đỗ Xuân thì tính tình dịu dàng, không để ý những việc này, mỗi lần đều hảo ngôn hảo ngữ mà đáp lại, thu xếp thỏa đáng mọi việc do muội muội an bài.

Hai người lên xe ngựa, Đỗ Cấm chợt trầm mặc một hồi, mới nhỏ giọng hỏi: “Đêm nay?”

“Đừng nói.” Đỗ Xuân hơi bối rối, khẽ nói: “Ta uống say mới gây ra chuyện hoang đường này, ngươi đã giúp ta che giấu, còn nhắc lại làm gì.”

“Là lỗi của ta sao?”

“Chính ta vô dụng, sao dám trách ngươi.”

Đỗ Cấm hỏi: “Ta dù sao cũng không thể tái giá, nên không sao. Tỷ tỷ che giấu thế này, là vì muốn tái giá?”

Đỗ Xuân liền ngẩn ra, rồi lại lắc đầu.

“Đã sớm quyết ý không lấy chồng nữa.”

Xe ngựa từ từ vào Đỗ trạch, thấy Đỗ Ngũ Lang đã đứng đợi ở cửa bên.

Đỗ Cấm từ từ xuống xe, thấy đệ đệ ngơ ngẩn, tùy ý tìm một lý do giáo huấn hắn, chỉ vào phân chim dưới mái hiên, nói: “Không phải ở trong nhà làm nhiều tổ chim thế này, còn đứng ở đây, ngốc sao?”

“Nhị tỷ có thể đừng ngày nào cũng mắng ta không? Ta đã uống rượu cùng Quốc tử Tế tửu đấy.”

“Ngươi dù có bái huynh đệ với Thánh Nhân, thì vẫn là đệ đệ ta.”

Đỗ Ngũ Lang không muốn nói chuyện với các nàng, vẫy tay để các nàng đi vào, xung phong nhận việc đón khách ở ngoài cửa.

Hôm nay chỉ là gia yến, ngay cả Đỗ Phủ cũng không mời, trái lại mời cả một nhà Tiết Bạch.

Chỉ chốc lát sau, có người cưỡi ngựa đến, là hai vị nhi tử của Đỗ Hi Vọng ở Trường An, Đỗ Vị và Đỗ Hữu.



Đỗ Vị hơn hai mươi tuổi, dung mạo khôi ngô, khí chất ôn hòa, rất dễ gần; Đỗ Hữu chỉ mới mười hai tuổi, thông minh lanh lợi.

“Đại thúc.” Đỗ Ngũ Lang trước tiên hành lễ với Đỗ Vị, sau đó hành lễ với Đỗ Hữu nhỏ tuổi, nói: “Ngũ thúc.”

“Ngũ Lang ngoan.”

Đỗ Hữu cười một tiếng, nhón chân lên, đưa tay xoa đầu Đỗ Ngũ Lang.

Đỗ Ngũ Lang cười hì hì, quay đầu nói: “Đại thúc, khi nào kết hôn?”

“Sắp rồi.” Nhắc đến Lý Thập Tứ Nương, Đỗ Vị không khỏi mỉm cười, “Lúc đó ngươi đến dự lễ, đừng quên dẫn Tiết lang đến cùng.”

“Tiết Bạch và thúc là hai loại người khác nhau a.” Đỗ Ngũ Lang lẩm bẩm.

Không lâu sau, người Tiết gia cũng đến, Tiết Bạch và mấy huynh đệ cưỡi ngựa đi trước, Đỗ Ngũ Lang ra đón, không nhìn bọn họ, mà đi thẳng đến xe ngựa nghênh đón Liễu Tương Quân.

“Bá mẫu đến rồi, mẫu thân ta luôn nhắc đến bá mẫu. Nói trong các danh môn ở Hà Đông, bá mẫu là người mà mẫu thân yêu quý nhất ở Trường An…”

~~

Dù không ai dẫn kiến, Tiết Bạch vẫn nhanh chóng gặp Đỗ Vị.

“Có phải là Tiết lang nổi danh gần đây?”

“Không dám, chắc là Đỗ Vị huynh?”

“Ta hơn Đỗ Đằng một thế hệ.” Đỗ Vị cười nói, rất thân thiết.

Tiết Bạch cũng cười, nói: “Ta và Tử Mỹ cùng thế hệ luận giao.”

“Vậy chúng ta cứ xưng hô như bằng hữu.” Đỗ Vị nói, “Ta nghe nói, ngươi và ta có thể trở thành anh em đồng hao.”

Tiết Bạch lắc đầu.

Hắn sẽ không đi lại con đường cũ, đến mức này rồi, không thể cưới nhi nữ của Lý Lâm Phủ.

Sở dĩ còn qua lại với Lý Đằng Không, bởi vì hắn chỉ coi nàng là Tông Tiểu Tiên, muốn cùng nàng duy trì phần tình nghĩa trước kia, sau này nếu như Lý gia gặp họa, hắn sẽ trả lại đầy đủ ân tình cho nàng. Ngược lại cưới nàng, chỉ sợ phải chôn cùng với Lý gia.

Suy nghĩ này, chắc chắn không thể nói với Đỗ Vị.

Bọn hắn rất nhanh đổi chủ đề, đầu tiên là hàn huyên về hảo hữu chung của nhau.

Nhập tiệc, sau vài chén rượu, liền nói đến những bằng hữu nổi danh thiên hạ của Đỗ Vị.

“Lưu Trường Khanh, Văn Phòng huynh là lúc ta du lịch ở Lạc Dương quen biết, lúc đó hắn tại văn hội phóng cuồng ngôn, tự xưng ‘Ngũ ngôn Trường Thành’ không ai phục hắn, ta cùng với hắn đấu thơ mười lăm bài, thua tâm phục khẩu phục, cuối cùng là hắn, nói nhà ở Lạc Dương để trống, mời ta và thê tử đến chơi;

“Thôi Hạo, Thôi huynh là môn sinh của phụ thân ta, vừa là thầy vừa là bạn của ta. Hắn trẻ tuổi giống Tiết lang, phiêu nhiên mỹ thiếu niên, phong thải giai công tử. Mười chín tuổi đỗ tiến sĩ, ngay cả Lý Bạch cũng nói ‘Nhãn tiền hữu cảnh đạo bất đắc, Thôi Hạo đề thi tại thượng đầu’ đủ thấy tài năng của hắn;

“Sầm Tham, ta và Sầm huynh là gặp nhau vào năm Thiên Bảo thứ ba, lúc đó hắn đến Trường An khoa cử, đỗ tiến sĩ, chờ chức ba năm, xuân này cuối cùng cũng lên làm quan…”

Tiết Bạch không khỏi hỏi: “Sầm huynh còn đang ở Trường An?”

“Có.” Đỗ Vị nói: “Khi ta kết hôn hắn cũng sẽ đến, Tiết lang có đến không?”

“Nhất định tham dự.”

“Ta còn một người bạn gần đây cũng đến Trường An, tuy thơ danh không nổi, nhưng tính cách lại khá giống Tiết lang, các ngươi chắc chắn sẽ hợp nhau. Hắn từng cùng ta nói chuyện về muối pháp, rất tán thưởng sáng kiến của ngươi.”

“Không biết là ai?”

“Nguyên Tái Nguyên Công Phụ, hắn xuất thân nghèo khó, trước kia cùng danh tướng Vương Trung Tự chi nữ lẫn nhau ái mộ, Vương tiểu thư không quan tâm gia đình phản đối, kiên quyết cùng hắn bỏ trốn, theo hắn đến Trường An khoa cử, năm Thiên Bảo đầu tiên, Công Phụ huynh đỗ tiến sĩ, không phụ mỹ nhân. Nay nhiệm kỳ đã hết, đang trở về Trường An chờ chức.”

~~

Thân thế quan trọng thế nào, bình thường không thấy, nhưng lúc này so sánh giữa Đỗ Vị cùng Tiết Bạch liền rõ ràng.

Đỗ Vị từ nhỏ đã theo phụ thân trấn thủ biên cương, ở đại doanh trong quân rèn luyện. Phải biết, nếu một nghìn binh sĩ có chín trăm chín mươi chín n·gười c·hết trận, người còn lại cũng không có cơ hội này.

Về văn chương, ngay cả Thôi Hạo cũng là đệ tử của Đỗ Hi Vọng, Vương Duy cũng đối đãi Đỗ Hi Vọng như thầy. Mà Đỗ Hi Vọng quan cư tam phẩm, chiến công hiển hách, có thể ấm quan nhị tử.

Mối quan hệ và nhân tài mà Đỗ Vị quen biết, Tiết Bạch hiện tại còn xa không có được.

Hai người lại nâng chén rượu.

Tiết Bạch hỏi: “Đỗ huynh và Hữu tướng quan hệ thế nào?”

Đỗ Vị lắc đầu: “Ta cưới Thập Tứ Nương, không liên quan đến phụ thân nàng.”

Tiết Bạch nhìn thấy Đỗ Hữu mười hai tuổi uống xong rượu hoa quế, lắc đầu nhăn nhó, như đang nói “Đại ca thật không hiểu chuyện.”

Sau đó, tiểu tử này nhìn Tiết Bạch, cả hai mỉm cười hiểu ý.

……

Bữa gia yến này là để chúc mừng Đỗ Hữu Lân phục chức. Trước khi kết thúc, Đỗ Vị nâng rượu chúc mừng Đỗ Hữu Lân vài câu, tặng một bài thơ ngắn, rồi cùng Đỗ Hữu về nhà.

Chỉ là họ hàng đến để tăng cường tình cảm.

Tuy nhiên, quan hệ và lập trường luôn ảnh hưởng lẫn nhau. Sau khi Đỗ Vị rời đi, Đỗ Hữu Lân mới bàn việc chính với Tiết Bạch.



“Nay đã nhận chức, Đỗ công sắp xếp ta làm Hộ bộ Viên ngoại lang, muốn kiểm tra sổ sách các năm, hắn cho rằng Vương Hồng chắc chắn t·ham ô· thuế phú.”

“Tham ô chắc chắn có, nhưng nếu số lượng không lớn thì vô nghĩa.” Tiết Bạch nói: “Thánh Nhân hẳn là cho phép bọn họ t·ham ô· trong một phạm vi nhất định.”

Đỗ Hữu Lân nói: “Ngươi có biết, Quốc cữu sắp xếp ai làm Thị ngự sử hợp tác với ta?”

“Dương Chiêu?”

“Đúng vậy.” Đỗ Hữu Lân nhíu mày, “Thóa Hồ này như cao dán chó bám theo Quốc cữu.”

“Vừa được thực quyền, dưới tay không người để dùng, phân công thân thích cũng là bình thường.”

Tiết Bạch biết, với tính cách của Đỗ Hữu Lân hợp tác với Dương Chiêu, e là sẽ chịu thiệt. Nhưng cũng tốt, hiện tại học thêm chút giáo huấn còn hơn là sau này bị vấp càng đau.

Tốt nhất là không xen vào tình thân, không cần biểu hiện bất mãn với Dương Chiêu trước mặt Dương Tiêm.

“Dương Chiêu chỉ có một điểm hữu dụng, hắn quen thuộc với Ca Nô và Vương Hồng.” Đỗ Hữu Lân nói: “Hắn nói, tân trạch của Vương Hồng có giá không thể tưởng tượng, thực sự tiêu tốn mấy vạn quan.”

“Đại Đường một năm thuế cũng chỉ thu hơn hơn 200 vạn quan?”

“Đúng vậy, chưa nói đến cái khác, chỉ nói đến Tự Vũ Đình trong nhà Vương Hồng, Dương Chiêu tận mắt nhìn thấy, nói là do năng công xảo tượng đến từ Tây Vực sở tạo, người khác không thể bắt chước, chi phí còn cao hơn Thanh Lương Điện của Thánh Nhân.”

Nói đến đây, Đỗ Hữu Lân nghiêng người qua một chút, lại nói: “Phải biết khi Thánh Nhân xây Thanh Lương Điện, Trần thập di còn khuyên can vì hao người tốn của. Ngươi nói xem có nên từ việc này điều tra Vương Hồng không?”

Tiết Bạch lắc đầu.

Đỗ Hữu Lân ngạc nhiên, hỏi: “Vì sao?”

“Bá phụ mới nhận chức, còn chưa quen hết người trong Hộ bộ, Dương Chiêu liền đưa ra thông tin này, hắn có khi nào tận tâm làm việc như thế?”

“Đây…”

“Muốn đánh bại đối thủ, quan trọng nhất là thời cơ, Thánh Nhân nếu có ý định chọn người thay thế Vương Hồng, Ca Nô, chỉ một câu là đủ. Hiện tại Dương gia cùng Bùi gia đứng còn chưa vững, sao có thể thay tướng? Bá phụ đến Hộ bộ cũng thế, đứng vững gót chân mới là mấu chốt.”

Đỗ Hữu Lân gật đầu liên tục, nói: “Quả nhiên, suýt bị đồ ngu xuẩn như Thóa Hồ hại rồi.”

Tiết Bạch thì ghi nhớ chuyện Tự Vũ Đình, nghĩ rằng Ca Nô và Vương Hồng nắm giữ triều chính nhiều năm, năng công xảo tượng ở Trường An chắc chắn cũng trong tay họ.

~~

Tháng tư đã đến trung tuần, trăng tròn vành vạnh.

Có một con mèo vằn nhảy từ trên cây xuống, lăn lộn trước mặt Đỗ Ngũ Lang, bắt đầu liếm chân, dẫn tới mấy đứa trẻ Tiết gia chạy đến xem.

Lư Phong Nương và Liễu Tương Quân ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm.

Đỗ Cấm chống cằm, ngồi nghe phụ thân và Tiết Bạch nói chuyện, chỉ có nàng dám nghe, Đỗ Xuân cả đêm im lặng, tự mình uống vài chén, trên mặt có chút phiếm hồng.

Gia yến gần kết thúc, Thanh Lam đang chuẩn bị chăn đệm, định trải trên giường bên cạnh phòng Tiết Bạch.

Nàng bị Thải Vân kéo lại, hai tiểu tỳ nói thầm vài câu.

“Thật sao? Vậy Tiết lang quân có hay không cùng ngươi…”

“Không có, nhưng chúng ta tiến triển rất nhanh.”

“Nhanh thế nào?”

“Không thèm nói với ngươi.”

Đỗ Cấm nghe vậy thuận miệng an bài: “Không cần trải đệm, đêm nay Thanh Lam và Thải Vân ở chung phòng đi.”

“Được.” Thải Vân vui vẻ, kéo Thanh Lam qua nói: “Đúng lúc chúng ta muốn cùng tâm sự.”

Ngày mai còn phải ra ngoài du xuân, sau khi tiệc tàn, mọi người về phòng.

Từ hậu hoa viên đi qua hành lang phía tây, thừa lúc không ai để ý, Đỗ Cấm liền kéo Tiết Bạch vào góc tối, hôn một hơi thật sâu.

“Ta đêm nay qua.”

“Được, ta sẽ đẩy Đỗ Ngũ Lang đến tây sương.”

“Ừ.”

Trở lại trong phòng, Thanh Lam không quên giúp Tiết Bạch thay đồ, làm hắn cảm thấy có chút buồn cười.

“Ta tự thay được mà.”

“Nhưng ta phải hoàn thành bổn phận, lang quân nằm xuống ta mới đi.”

“Đúng rồi, việc thoát tịch nhập lương của ngươi, ta đã bắt đầu làm, nguyên quán của ngươi có phải ở An Định, Lũng Hữu?”

Thanh Lam gật đầu, nhìn về phía Tiết Bạch, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện làm th·iếp.

“Vậy ngươi nghĩ kỹ, viết cho ta những người thân còn có thể tìm thấy.”

“Ta…. không còn thân thích nào nữa.”

“Không sao, ta sẽ điều tra, ngươi cũng từ từ nghĩ.”



“Lang quân đối với ta thật tốt.”

“Ngủ đi.”

Tiết Bạch nhìn Thanh Lam rời đi, chợt thấy cảnh này có chút quen thuộc, chính là đêm trước khi rời Đỗ trạch.

……

Ngủ đến nửa đêm, Tiết Bạch đột nhiên tỉnh giấc.

Đỗ Cấm chưa đến, hắn mơ mơ màng màng trở mình, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.

“Sao không vào?”

Hắn lẩm bẩm, đưa tay ra khỏi rèm, một bàn tay mềm mại liền nắm lấy tay hắn.

Nhẹ nhàng kéo, nàng ngoan ngoãn tiến vào, trên người mang một mùi hương sau khi tắm.

Tiết Bạch ôm nàng vào lòng, ấm áp mềm mại, thật thoải mái.

Thời tiết đêm nay thật đẹp, không lạnh không nóng, da thịt tương thân, khô ráo mịn màng.

Dưới áo choàng của nàng là một kiện xuân sam váy dài…

~~

Giữa tháng tư, hoa đào gần như rụng hết, như thể cuối xuân đã rời bỏ chiếc váy dài rực rỡ của nó.

Sau đó hoa hải đường bắt đầu nở rộ.

Một gốc hải đường lớn nhất của Đỗ gia là tứ quý hải đường, đỏ hơn hoa mai, hồng hơn hoa đào, khiến người ta thích thú.

Trong đêm cuối xuân đầu hạ, nụ hoa cuối cùng cũng nở, theo gió lay động, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng.

Gió thổi qua, cành hoa lại vươn cao, càng thêm rực rỡ, càng thêm tươi đẹp.

~~

Trong mùa tình ý chớm nở này, một tiếng mèo kêu vang lên.

Mặt trăng như nghe thấy, e thẹn ẩn mình sau đám mây.

Đêm càng tối.

Trong phòng có tiếng kẽo kẹt, như cửa sổ rung chuyển.

Có người cắn chặt răng, cuối cùng nhịn không được, bật ra thành tiếng.

Chợt, Tiết Bạch khẽ gọi bên tai nàng: “Xuân nương?”

“Ư!”

“……”

Mặt trăng lại từ sau đám mây ló ra, ánh sáng nhạt chiếu bóng người trong phòng lên tường.

Bóng hình đang ngồi bỗng rơi xuống, run rẩy không ngừng.

Tiết Bạch cảm nhận được sự khác biệt nhỏ xíu đó, lại gọi một tiếng.

“Xuân nương.”

“……”

Mây cuộn mây trôi, đám mây này vượt lên đám mây khác, lại che phủ mặt trăng.

Thâm viện vô nhân xuân dạ trường, du phong lai vãng yến phi mang. Hải đường kiều thậm thành tu sáp, bằng trượng đông phong thôi hiểu trang.

~~

Sáng hôm sau.

Tiết Bạch mở mắt, trong phòng chỉ có một mình hắn cùng mùi hương nhàn nhạt.

Đỗ gia đang bận rộn, mọi người chuẩn bị ra ngoài du xuân.

Hắn đứng dưới hiên, ngây ngẩn một hồi, liền thấy Đỗ gia tỷ muội khoác tay nhau từ hậu viện đi đến.

Đỗ Xuân ngáp một cái, sau đó, Đỗ Cấm cũng ngáp theo.

Cảnh này rất giống đoạn thời gian trước, nhưng mối quan hệ giữa ba người dường như đã có sự khác biệt lớn hơn.

……

Dưới hiên chính phòng, Đỗ Hữu Lân và Lư Phong Nương đi ra, trông thấy Tiết Bạch, có chút tiếc nuối cảm thán.

“Một hảo lang tử như thế, nhà mẹ ta lại không coi trọng?”

“Thật đáng tiếc.”

-----------

*Thâm viện vô nhân xuân dạ trường, du phong lai vãng yến phi mang. Hải đường kiều thậm thành tu sáp, bằng trượng đông phong thôi hiểu trang.

Viện sâu không người đêm xuân dài, ong bướm nhộn nhịp bay qua lại, hải đường quá đỗi kiều diễm mà ngượng ngùng, nhờ gió đông thúc giục trang điểm buổi sớm.