Trong sân vườn phía đông Tiết trạch, tiểu thụ mới được trồng gần đây đã bắt đầu mọc ra nụ hoa.
Đỗ Ngũ Lang đang tưới nước, nghe thấy Liễu Tương Quân gọi dùng bữa, hắn liền đi đến đại sảnh, đã thấy trên bàn bày sẵn sườn dê nóng hổi, bánh nướng cùng vài món rau.
“Đi rửa tay trước đi.”
Liễu Tương Quân nói rồi mới đứng dậy, Tiết tam nương đã múc nước, dưới mái hiên rửa tay cho Đỗ Ngũ Lang.
“Lục Lang nói trước khi ăn cơm phải rửa tay, còn nói bọn trẻ đang tuổi lớn cần ăn nhiều thịt.” Liễu Tương Quân vừa nói vừa gắp sườn dê cho Đỗ Ngũ Lang, “Ngũ Lang kinh doanh quán ăn, chớ chê trù nghệ trong nhà.”
Đỗ Ngũ Lang suy nghĩ một chút, mới hiểu ra “Lục Lang” là chỉ Tiết Bạch.
“Ăn nhiều món xào cũng ngán, vẫn là sườn dê hấp của bá mẫu ngon nhất. Phải rồi, sao Tiết Bạch không đến ăn cơm, trong nhà khắp nơi đều thấy quy củ mà hắn để lại, nhưng đã một hai ngày không gặp được hắn.”
Tiết Tiệm đang cầm một miếng thịt dê gặm, miệng đầy dầu mỡ, nói: “Lục ca giấu trong áo…..”
Đỗ Ngũ Lang nghe không hiểu, thở dài, nói: “Hay là đóng lại viện môn của tây hậu viện, phân gia sống riêng, sau này hắn cùng Thanh Lam ở một nhà bên cạnh.”
Câu phàn nàn này thực sự là nói đúng tâm trạng của Liễu Tương Quân.
Nàng từ lâu đã cảm thấy Tiết Bạch đứa trẻ này việc gì cũng tốt, chỉ duy nhất không thân với nàng, sống ở tiểu độc viện, có lúc cảm thấy như hàng xóm.
Ngược lại, Đỗ gia tiểu lang quân này làm người nhiệt tình, chu đáo, thực sự là một đứa trẻ tốt.
Tiết Tiệm đặt xuống khúc xương đã gặm sạch, nói: “Lục ca không ở nhà, hắn dẫn Thanh Lam tỷ lên núi rồi, ngũ ca không biết sao?”
“Ồ, hắn có nói với ta.” Đỗ Ngũ Lang nói: “Ta bỗng…. quên mất.”
Tiết tam nương không khỏi cúi đầu cười trộm.
Đỗ Ngũ Lang nhanh chóng liếc nhìn qua, biết nàng có thể lĩnh hội sự hài hước của hắn, trong lòng cực kỳ đắc ý.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, quản sự Tiết Canh Bá vội chạy ra đón khách, loáng thoáng có tiếng cãi nhau truyền đến từ tiền viện.
“A Lang nhà các ngươi còn chưa trở về? Nhưng hôn sự dù sao vẫn phải làm.”
“……”
Không lâu sau, Tiết Canh Bá trở về, thấp giọng nói: “Đại phu nhân, là Tiêu gia đến.”
Liễu Tương Quân liền bảo chúng nữ nhi tránh đi, kéo ra bình phong, nấu nước pha trà, đợi khách trong đại sảnh.
Đỗ Ngũ Lang đã đoán được là nhà nào đến.
Quả nhiên, một đôi phụ tử mặc áo gấm dẫn theo gia nhân bước vào, thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi đó chính là Tiêu Phan mà hôn thư nhắc đến, trông… quả thật không tệ.
Đỗ Ngũ Lang sững sờ một chút, bình thường hắn đùa thì đùa, nhưng lúc này đột nhiên có chút hoảng hốt.
“Tiết gia Đại phu nhân hữu lễ, đầu năm Thiên Bảo thứ năm, hai nhà chúng ta đã ước định hôn thư, Tiêu gia cũng đưa sính lễ, chắc hẳn bây giờ nên thực hiện hôn ước chứ?”
Tiêu gia tính ra cũng khá khách khí, bởi vì người đuối lý đích thật là Liễu Tương Quân.
Lúc đó, Tiêu Phương Chi vừa mới được điều làm quan ở kinh thành, bị Tiết Linh lấy danh nghĩa Bình Dương Quận công chi hậu lừa gạt, đưa sính lễ rất hậu hĩnh để cưới Tiết tam nương cho nhi tử, kết quả bị Tiết Linh thua sạch trong chớp mắt, sau khi Tiêu gia nghe nói liền tìm hiểu kĩ càng, phát hiện Tiết gia còn thiếu nợ một khoản khổng lồ.
Đối với chuyện này, ý của Tiết Bạch là trả lại sính lễ, hôn sự coi như hủy, Tam Nương còn nhỏ, không cần trèo cao Tiêu gia.
Liễu Tương Quân có chút do dự, vạn phúc nói: “Hôn sự này, vốn là Tiêu công nói bỏ…”
Tiêu Phương Chi khoát tay áo, thở dài: “Đó là do Tiết Linh quá đáng… nhưng không cần liên lụy đến con cháu, hôn sự cứ thế tiếp tục.”
“Nhưng…”
“Tiết gia muốn thoái hôn sao?”
Liễu Tương Quân không biết nói thế nào, thực ra nàng cảm thấy đây là một mối hôn sự tốt, chỉ có điều duy nhất lo ngại là Tiết Bạch không đồng ý.
Tiêu Phương Chi thấy nàng không đáp, nói: “Đã không có lý do thoái hôn, hai nhà xin chọn ngày, đón dâu…”
“Không được!” Đỗ Ngũ Lang đột nhiên đứng dậy.
Tiêu gia phụ tử nhìn qua, đều cảm thấy nghi hoặc, trong lòng nghĩ người ta nói Tiết Đả Bài phong thái bất phàm, sao lại là tướng mạo như thế này?
“Xin hỏi có phải Tiết lục lang đang ở trước mặt?”
“Không phải, nhưng ta cùng với Tiết Bạch tình như thủ túc, ý của hắn chính là ý của ta.” Đỗ Ngũ Lang với thái độ bất chấp mọi thứ, khoác tay nói: “Hôn sự này, bất thành!”
“Vì sao?”
Đỗ Ngũ Lang kích động nói: “Nhà các ngươi trước tiên thoái hôn, sau đó lại lật lọng, chẳng qua là ghét nghèo yêu giàu, tuyệt đối không phải lương duyên!”
Lời này tương đối không khách khí, Tiêu Phương Chi sững sờ, lửa giận bừng lên, nhưng cố gắng kìm nén, nói: “Nhà ai hôn sự không chú trọng môn đăng hộ đối? Nhà ngươi sao?”
Đỗ Ngũ Lang lập tức bị nghẹn lời, Đỗ gia tất nhiên cũng coi trọng gia thế.
Nhưng hắn vô thức nhìn về hướng hậu viện, nghĩ đến Tiết tam nương, trong lòng tự nhiên mạnh mẽ hơn.
Hắn không giống vậy.
Không phải vì Tiết gia hiện tại giàu sang mà hắn mới có ý định, hắn chỉ là… ưa thích.
“Nhà ta!”
“Cái gì?”
“Nhà ta không chú trọng môn đăng hộ đối!” Đỗ Ngũ Lang đột nhiên mạnh mẽ hô to: “Nếu ta có thể cưới Tiết tam nương, dù nhà nàng nghèo khó, nợ nần chồng chất, ta cũng tuyệt đối sẽ không thoái hôn!”
“Tên nhóc con ngươi rốt cuộc đang nói gì thế…”
“Các ngươi sẽ không đối xử tốt với Tam Nương, chỉ có ta mới tốt với nàng!”
“……”
Tiêu Phương Chi bị mắng cho một trận không hiểu đầu đuôi, còn chưa kịp phản ứng; Tiêu Phan bên cạnh đã vô cùng kinh ngạc, không dám tin tiểu mập mạp này tướng mạo như vậy mà cũng dám tranh hôn với mỹ thiếu niên như mình.
Tiết Tiệm đã đứng dậy, nhìn Đỗ Ngũ Lang, cực kỳ bội phục; Liễu Tương Quân hoàn toàn sững sờ, không biết phải làm gì.
Ngoài trời nắng đẹp, chim hỷ tước bay đến, đậu trên mái hiên.
Có tiếng bước chân gấp gáp vang lên, Tiết tam nương đang nghe lén ngoài cửa sổ thì chợt giật mình, vội vàng chạy về khuê phòng.
Hoa cỏ dưới cửa sổ nhẹ nhàng lay động trong gió...
~~
Bây giờ, Đỗ gia tỷ muội bận rộn với việc mở thêm chi nhánh, Phong Vị Lâu ở Đạo Chính phường cơ bản giao cho Đạt Hề Doanh Doanh quản lý.
Hôm đó, Đạt Hề Doanh Doanh đang tự mình sắp xếp những chợ búa tin tức trong ám thất, thì thấy Thi Trọng vội vã chạy đến.
“Phu nhân, xảy ra chuyện rồi, Đỗ Ngũ Lang dính líu đến vụ án ở Kinh Triệu Phủ!”
“Lại cấu kết với Đông cung sao?”
“Không phải.” Thi Trọng vội nói: “Lần này chỉ là vụ nhỏ, liên quan đến một số rắc rối trong hôn ước…”
Vừa nghe đến đây, Đạt Hề Doanh Doanh đã không nhịn được cười, hỏi: “Có phải là nhà nào đó đã hứa hôn, gặp mặt muốn thoái hôn? Thực ra nhìn lâu cũng không tệ.”
“Là hắn tranh hôn với người khác, bị kiện đến Kinh Triệu Phủ.”
“Hả?” Đạt Hề Doanh Doanh không khỏi ngạc nhiên, “Ngũ Lang còn có khả năng này sao?”
Nàng đặt bút lông xuống, yên lặng lắng nghe sự tình, hỏi: “Việc này Đỗ gia nói sao?”
“Còn chưa báo cho Đỗ gia, Đỗ nhị tiểu thư cử người đến lấy tiền để đi đến Kinh Triệu Phủ giải quyết.”
“Việc này, để ta làm.”
Khó có khi giúp được việc riêng của Đỗ gia tỷ đệ, Đạt Hề Doanh Doanh không muốn bỏ qua cơ hội này, sai người chuẩn bị xe ngựa, đi đến Kinh Triệu Phủ ở Quang Đức phường.
……
Vào Kinh Triệu Phủ, vụ án này chưa khai đường, chỉ có một đám người đang tranh cãi ở tiền viện, các lại viên ngồi trên bậc thang xem náo nhiệt.
Đỗ Ngũ Lang ngẩng cao đầu đứng trước một tiểu nữ tử, thể hiện khí phách nam nhi chưa từng có, tiếng lớn như sấm.
“Thằng nhãi ranh, không cần nhiều lời, cứ theo Đường luật mà làm.”
“Ta đã đến Kinh Triệu Phủ rồi, còn sợ Đường luật sao?!”
“Tốt, Tiết gia đã nhận sính lễ, nếu thoái hôn b·ị đ·ánh sáu mươi roi, hôn sự vẫn như cũ.”
“Ai muốn cùng ngươi ‘hôn sự vẫn như cũ’?!” Đỗ Ngũ Lang chỉ tay, nói: “Ta nói, hôn ước này hủy rồi!”
“Theo Đường luật, dù bên nữ đã hứa hôn với người khác, sau khi b·ị đ·ánh một trăm trượng, hôn sự vẫn như cũ.”
“A.” Có lại viên trêu đùa: “Bên nữ lại dám hứa hôn với người khác, nếu vậy, sẽ bị giam một năm rưỡi.”
“Hảo, giam ta!”
Đỗ Ngũ Lang quay người lại, nắm chặt tay tiểu nữ tử kia, quát lên: “Tiết gia đã hứa hôn Tam Nương cho ta, có bản lĩnh thì giam ta, dù sao cũng không gả cho nhà các ngươi!”
Một câu nói, khiến mọi người xung quanh đều kinh ngạc.
Đạt Hề Doanh Doanh trông thấy tiểu nữ tử bị Đỗ Ngũ Lang nắm tay kia có chút hoảng hốt, nhưng không tránh né, khuôn mặt đỏ bừng, trong ánh mắt lại mang vẻ vui mừng cùng kích động.
Dưới cái nhìn của nàng, dung mạo của tiểu nữ tử này không tính đẹp, tóc có chút khô vàng, làn da không thủy linh cũng không trắng trẻo, thân hình lại càng mảnh khảnh.
Đạt Hề Doanh Doanh bèn mỉm cười, tiến lên, chắn trước Đỗ Ngũ Lang, vạn phúc nói: “Xin hỏi có phải là Tiêu công? Mọi việc có thể thương lượng, cần gì phải đến công đường đối chất?”
“Tương Tác Giám Chủ bộ Tiêu Phương Chi, Lan Lăng Tiêu thị.” Tiêu Phương Chi thấy nàng xinh đẹp, lập tức khách khí hơn, hành lễ nói: “Kẻ hèn này không thẹn với lương tâm, cũng tuyệt không thể chịu thằng nhãi ranh này khi dễ.”
“Không luận Tiêu công tổn thất bao nhiêu, nô gia sẽ bồi thường, được chứ?”
“Phu nhân là người hiểu lý lẽ.” Tiêu Phương Chi nói: “Nhưng việc đến nước này, không còn chỉ là chuyện sính lễ.”
Đạt Hề Doanh Doanh tâm niệm chuyển động.
Nàng biết Tương Tác Giám nằm trong tay Ca Nô, Lý Thập Lang chính là Hữu giáo của Tương Tác Giám, vậy chuyện này là trùng hợp hay là Hữu tướng phủ ở sau lưng thôi động cần phải cân nhắc kỹ.
Ban đầu nàng có cách, lúc này lại không dám tự quyết.
“Ngũ Lang đi theo nô gia.”
Nàng cười một tiếng, quay người kéo Đỗ Ngũ Lang đến góc sân, hỏi: “Ngũ Lang làm việc này, có hỏi qua Tiết lang quân?”
“Không có.”
Đỗ Ngũ Lang bị thân hình đẫy đà của nàng ép lùi một bước, nói: “Mau cho người đi báo Tiết Bạch, cũng hỏi hắn có thể… có thể gả Tam Nương cho ta không.”
Đạt Hề Doanh Doanh tiến thêm một bước, thấp giọng nói: “Việc này chúng ta đuối lý, không nên làm lớn, cần giải quyết riêng, nếu không vừa không tốt cho danh tiếng của Tam Nương, vừa đẩy đối phương vào tình thế khó xử. Hôm nay hãy nhượng bộ, để nô gia giải quyết, được chứ?”
Đỗ Ngũ Lang bị ép đến tường, không dám nhìn nàng, nhưng vẫn cố chấp lắc đầu, nói: “Bon họ nhân lúc Tiết Bạch không ở đây, bức bá mẫu chọn ngày, ta không thể để bọn họ đạt được.”
“Kinh Triệu Doãn cũng họ Tiêu, lát nữa đối chất trên công đường, thực sự có khả năng ngươi bị giam.”
“Nếu bị giam mà có thể cưới Tam Nương, ta không sợ.”
“Vậy ngươi có biết, Tiêu Phương Chi có thể là Hữu…”
Đạt Hề Doanh Doanh còn đang nói, Thi Trọng đã vội chạy đến, thấp giọng bẩm báo: “Phu nhân, Đỗ nhị tiểu thư truyền lời đến.”
“Nói gì?”
“Tùy bọn họ ầm ĩ…”
~~
Thái Bình phường, Vương trạch.
Còn vài ngày nữa, lúa mì ở một số nơi sẽ thu hoạch, gần đây Vương Hồng đang bận rộn hòa địch chi sự.
Cũng chính là cưỡng ép mua lương thực từ bách tính.
Khi Bùi Miện đến thư phòng, liền thấy Vương Hồng vừa viết xong một phần công văn.
“Đến rất đúng lúc, xem thử một chút đi.”
“Vương công, đây có phải là ép giá quá thấp không?” Bùi Miện xem qua, do dự nói: “Năm Thiên Bảo thứ năm, lúa mì một đấu ba thăng ước tính một tiền, nay một đấu năm thăng mới ước một tiền, nông hộ e là…”
Vương Hồng nói: “Năm được mùa, thu hoạch nhiều, giá thóc rẻ, hòa địch ước tính giá tự nhiên thấp hơn một chút.”
Thực ra cả hai đều rất rõ ràng, chờ lúc công văn gửi đến phủ huyện, cưỡng ép thu lương theo hộ khẩu, quan địa phương còn phải dùng tơ lụa để sung phó, nông hộ nhận được chắc sẽ ít hơn nhiều so với giá này.
Hơn nữa, hòa địch còn buộc nông hộ phải vận chuyển đến kho huyện, tổn thất trên đường nếu có vẫn sẽ tính vào nông hộ.
Dù vận đến kho huyện, từ kho huyện vận lên trên, nông hộ vẫn phải trả tiền vận chuyển.
“Chỉ sợ như vậy, lại có nhiều nông hộ bỏ trốn.” Bùi Miện thở dài.
“Vậy thì mộ binh.” Vương Hồng nói, “Hà Lũng đang cần binh ngạch.”
Bùi Miện không nói nên lời.
Trận chiến này là đánh cứng, đánh bừa, không tiếc chi phí. Quốc khố thiếu tiền, nên tăng cường thu thuế. Quân điền và phủ binh tan vỡ, đào hộ càng nhiều, mộ binh càng nhiều, quốc dụng càng thiếu... Tuần hoàn qua lại, dù là thời kỳ phồn thịnh, làm sao chịu nổi kiểu tiêu hao này?
Khuyên cũng vô ích, chỉ đợi sau này ủng hộ tân quân, chấp chính thiên hạ, quét sạch tệ nạn!
Một lúc lâu sau, nói xong việc hòa tích, Vương Hồng phất phất tay, đột nhiên nhớ ra một việc.
“Đúng rồi, Dương đảng.”
Bùi Miện vừa định quay người, dừng lại hỏi: “Dương đảng lại có động thái?”
Vương Hồng nói: “Ngươi cũng biết ta luôn chỉ làm việc theo sự sai bảo của Thánh Nhân, không giống Hữu tướng luôn ở Yểm Nguyệt Đường định kế trừ gian. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, gần đây Dương đảng quá ngông cuồng…”
Hắn thực sự rất ít mưu mô, muốn trừ ai thì trực tiếp để Ngự Sử Đài ra tay. Bởi vì hắn được Thánh Nhân tín nhiệm, nên có loại quyền lực này.
Nhưng lúc này lại khác, Dương Tiêm, Tiết Bạch cũng rất được Thánh Nhân tin tưởng.
“Tiết Bạch từ Tương Tác Giám điều đi một nhóm thợ thủ công, đến Phong Cốc Giám chế tạo cự vật, chính là An Bạch Bá làm Tự Vũ Đình cho ta.”
“Dương đảng là muốn điều tra Vương công?”
“Vốn ta cũng cảnh giác việc này.” Vương Hồng nói: “Tuy nhiên, ta bí mật cho người đi dò la, Phong Cốc Giám có tiểu quan của Binh bộ, Công bộ, cùng nữ nhi của Vương Trung Tứ, vật được chế tạo nghi là quân khí…”
Việc này không khó dò xét, thợ thủ công vốn điều động bằng văn thư của Vương Hồng, xưởng gỗ càng là nơi đông người.
Bùi Miện nghe vậy, trầm ngâm: “Việc này nói nhỏ là Tiết Bạch chế tạo quân khí trái phép, kết giao biên tướng. Nói lớn là Dương đảng cấu kết với Đông Cung.”
Vương Hồng lắc đầu: “Hữu tướng đã nhiều lần chỉ trích Tiết Bạch cấu kết Đông Cung, chỉ e Thánh Nhân sẽ không tin nữa.”
Bùi Miện càng thêm nghi ngờ, suy nghĩ nói: “Nếu có thể tạo ra quân khí hữu dụng, không cần phải tư tạo, bẩm báo Thánh Nhân là được, cần gì lén lút?”
“Đây chính là điều ta không hiểu.” Vương Hồng nói: “Hữu tướng để ngươi điều tra thân thế của hắn, có tiến triển không?”
“Có, hạ quan lục lọi hồ sơ mười năm trước, phát hiện có quan viên thân cận phế Thái tử ra tay bảo vệ quan nô liên quan đến tam thứ nhân án, tỉ như, cháu gái bên nhà mẹ của Hoàng Phủ Đức Nghi chính là thị nữ bên cạnh Tiết Bạch hiện nay. Mà Đàm thị mua Tiết Bình Chiếu, cũng chính là vợ của Trương Cửu Linh, ta đã sai người đến Kinh Châu điều tra kỹ…”
“Chờ có kết quả rồi nói.”
“Vâng.”
Bùi Miện cúi đầu đáp, trong ánh mắt như có vẻ tiếc nuối, lui ra ngoài.
Vương Hồng suy nghĩ một lúc, vẫn đích thân đi báo việc này với Hữu tướng.
~~
Ngoại ô Trường An, Phong Cốc Giám.
Vài con chim sẻ đang đậu trên cành cây ríu rít, tận hưởng ánh nắng đầu hè.
Bỗng nhiên.
“Oành!”
Một tiếng cự lôi vang lên, như sấm giữa trời quang, khiến bầy chim sẻ hoảng hốt bay đi, biến mất trong bầu trời.
Trong xưởng gỗ, một tòa cự thạch pháo còn đang rung lắc.
Các thợ đã reo hò lên.
An Bạch Bá ngẩng đầu, nhìn một tảng đá lớn biến mất trong tầm mắt, đến khi cổ hơi đau mới quay đầu hỏi: “Tiết Lang quân thấy thế nào?”
Tiết Bạch thực ra cũng lần đầu thấy cảnh cự thạch pháo bắn, không biết là có lợi hại hay không, lạnh nhạt nói: “Chưa đủ, còn có thể cải tiến.”
An Bạch Bá không ngừng vuốt chòm râu xoăn dày, nhìn chằm chằm đầu nỏ lẩm bẩm.
“Còn phải cải tiến... làm lớn hơn nữa…”
“Tiết lang.”
Tiết Bạch quay lại, đã thấy Nguyên Tái, Vương Uẩn Tú phu phụ mời hắn nói chuyện riêng.
Ba người liền cùng nhau đi đến bìa rừng.
“Ta muốn cáo tri việc này với phụ thân ta.” Vương Uẩn Tú nói.
Tiết Bạch bèn hỏi: “Sao lại gấp gáp như vậy?”
“Phụ thân ta lần này vào kinh, là do Kim Ngô vệ Đại tướng quân Đổng Diên Quang xin Thánh Nhân t·ấn c·ông Thạch Bảo thành. Phụ thân tiếc thương binh sĩ, muốn khuyên Thánh Nhân thu lại mệnh lệnh, Đổng Diên Quang đã nhân cơ hội đoạt tiên phong binh quyền, một cấm quân tướng lĩnh làm tiên phong, chẳng khác nào đưa binh sĩ vào chỗ c·hết? Phụ thân ta hiện tại lâm vào tình thế rất bị động.” Vương Uẩn Tú nói: “Nếu như vậy, chẳng thà để phụ thân sớm biết cự thạch pháo, xem có thể tìm cách giành lại niềm tin của Thánh Nhân không.”
Tiết Bạch nghe xong, trước tiên liền liếc nhìn Nguyên Tái.
Nguyên Tái cười khổ, tựa như đang nói “Ta biết không tốt, mong rằng thông cảm.”
Tiết Bạch quả thực thông cảm, gật đầu nói: “Nếu thế thì, huynh tẩu liền trở về Trường An, báo việc này cho Vương tướng quân.”
“Đa tạ!” Vương Uẩn Tú lập tức chắp tay, dứt khoát đồng ý.
Nguyên Tái có chút ngạc nhiên, mỉm cười hành lễ.
Chẳng bao lâu sau, tiếng vó ngựa vang lên, đôi phu phụ này đã sớm rời đi.
……
Tiết Bạch nhìn quanh một lượt, đi sâu vào rừng, bỗng nhiên trong bụi cây nhảy ra một đại hán, là Lão Lương.
“Lang quân.”
“Cá cắn câu rồi?”
“Không có, lần này lang quân e là không câu được cá.” Lão Lương dùng nồng đậm Lũng Tây khẩu âm nói: “Hôm nay chỉ có một con tôm nhỏ nhảy ra, vì cưới Tam Nương, kiện Ngũ Lang đến Kinh Triệu Phủ, có nên g·iết không?”
“Không vội, bọn họ sẽ thoái hôn.” Tiết Bạch hỏi: “Bình Khang phường, Thái Bình phường đều không phản ứng?”
“Tiểu nhân xác định không có.”
Tiết Bạch không khỏi trầm ngâm, tự lẩm bẩm: “Thật sự là quá tam ba bận, không chịu cắn câu sao?”
Cũng tốt, nếu mọi người bình an vô sự, thì thuận thuận lợi lợi mà dâng v·ũ k·hí này cho xã tắc...
---------
*thăng 升: là dụng cụ đo lường, 1 thăng bằng 1/10 đấu 斗.
*hòa địch: là chế độ chính phủ cưỡng chế thu mua lương thực của dân chúng từ thời Bắc Ngụy đến Minh Thanh để dự phòng n·ạn đ·ói và cứu trợ t·hiên t·ai.
*quân điền: là chế độ chia đều ruộng đất cho mọi người canh tác bao gồm cả nô lệ.
*phủ binh: là chế độ dân quân thường trực ở địa phương, nếu thời bình thì bổ sung cho quân điền.