Mãn Đường Hoa Thải

Chương 118: Tìm kiếm hợp tác



Chương 118: Tìm kiếm hợp tác

Hiện tại, lịch pháp dùng là "Đại Diễn Lịch", vẫn còn rất chính xác. Năm Thiên Bảo thứ sáu, các mùa trong năm cũng rõ ràng, từ tháng tư đến tháng sáu là mùa hè, từ tháng bảy đến tháng chín là mùa thu.

Giữa tháng sáu, tiết Đại Thử, đây là lúc "nhiệt ẩm giao tranh" đạt đến đỉnh điểm, vô cùng thuận lợi cho vạn vật sinh sôi.

Sáng sớm, Tiết Bạch vẫn chưa thức giấc, đang nằm ngủ trên chiếu tre, mồ hôi đầm đìa.

Trong cơn mơ màng, hắn cảm thấy có người đang cởi đồ của mình, tưởng là Xuân nương, nên liền kéo tay nàng lại. Khi mở mắt ra, hắn mới biết đó là Thanh Lam.

“Lang quân thấy nóng sao?”

Thanh Lam bị nắm tay nhưng không hề hoảng sợ, vì bây giờ nàng đã quen thuộc cùng hắn dắt tay nhau. Tay còn lại, nàng cầm quạt tròn nhẹ nhàng quạt cho hắn.

“Cũng ổn, còn chịu được.”

“Sao mỗi ngày lang quân lại ngủ lâu như vậy?”

“Đang trong giai đoạn lớn lên mà.”

Tiết Bạch lẩm bẩm, tỉnh táo một chút, quay đầu sang, liền thấy tiểu tỳ nữ với đôi mắt sáng ngời đang nhìn vào phần n·hạy c·ảm của hắn vào buổi sáng. Nàng nhìn rất chăm chú, mãi sau mới nhận ra hắn đã phát hiện, liền cúi đầu xấu hổ.

“Lang quân, ta chỉ nghĩ đến lúc còn trong vạc, không có...... không có ý gì khác…”

Tiết Bạch mới nhận ra mình vẫn còn đang xoa xoa bàn tay mềm mại của nàng, có chút động lòng. Nhưng khi nhìn lại, tiểu cô nương đã đỏ mặt tía tai, hoàn toàn thiếu kinh nghiệm.

“Ngươi có biết… tránh thai thế nào không?”

“Lang quân? Gì cơ?”

“À, không có gì.”

Đỗ gia tỷ muội và Dương Ngọc Dao trước đây đều không cần hắn lo lắng về những điều này, nhưng tiểu cô nương như Thanh Lam lại chẳng hiểu gì cả, có thể gây ra rắc rối lớn.

Huống chi trước mắt, ngay cả việc xóa tiện tịch của nàng cũng chưa xong, nếu lỡ có hài tử, đứa trẻ sẽ phải rơi vào tiện tịch.

Tiết Bạch liền trở mình, nghĩ thầm cô nam quả nữ ở chung quả là một thử thách lớn, tốt nhất nên đuổi nàng ra khỏi phòng chính. Nhưng nghĩ lại, hắn đã trải qua nhiều thử thách, cần gì phải sợ chứ.



Hiện tại, Vương Trung Tự đã trở về Tây Bắc được hai tháng, vẫn chưa bắt đầu t·ấn c·ông Thạch Bảo thành, chỉ biết rằng triều đình liên tục cử quan viên đến thúc giục.

Không biết còn bao lâu nữa, mới chiếm được Thạch Bảo thành, rồi trở về báo công cho Thanh Lam chuộc tịch nhập lương, đến lúc đó chắc hẳn sẽ có người lợi dụng tam thứ nhân án gây sự, nên Tiết Bạch cần phải chuẩn bị từ trước.

Ngoài ra, chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là Quốc Tử Giám tuế thí, ngay sau đó là tết Trung Thu, Thánh Nhân sẽ tổ chức ngự yến tại Cần Chính Lâu, vào lúc đó An Lộc Sơn cũng sẽ đến Trường An dâng báu vật.

Tiết Bạch nghĩ tới nghĩ lui, để đảm bảo an toàn, hắn nên cống hiến điều gì đó phù hợp với sở thích của vị hoàng đế hiện thời.

Hắn dự định viết một hí khúc dựa trên cốt truyện của “Tây Sương Ký”, rồi tìm vài văn nhân trau chuốt, cùng ca cơ diễn tập, để cho Lý Long Cơ, vị tổ sư của vườn lê này mở rộng tầm mắt.

Khi đứng dậy thay đồ, Tiết Bạch bèn hỏi: “Nếu muốn mua ca cơ, có phải đến Đông Thị tìm Nô nha lang không?”

“Lang quân muốn mua ca cơ?” Thanh Lam rất cảnh giác với điều này, “Nhưng… nếu muốn xem nhảy múa, ta cũng có thể nhảy cho lang quân xem.”

“Ngươi cũng biết nhảy múa sao? Cho ta xem thử.”

Thanh Lam ngại ngùng, lùi lại hai bước, lưỡng lự một lúc, rồi dang tay ra, xoay một vòng.

Buổi sáng trong phòng, nàng mặc đồ mỏng manh, váy nhẹ tung bay, có chút quyến rũ, lại vừa vụng về, trông thật đáng yêu… nhưng không thể coi là nhảy múa.

“Lang quân, không đẹp sao?”

Tiết Bạch khẽ cười.

Thanh Lam mím môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thải Vân khen ta nhảy rất đẹp, chẳng phải ngươi muốn xem nhảy múa, chỉ cần xem ta nhảy là đủ rồi.”

“Ngươi nói gì thế.” Tiết Bạch nói: “Ta muốn tìm người chuyên nghiệp, nghiêm chỉnh học hỏi về âm luật và vũ đạo.”

Thanh Lam không tin hắn, thầm mắng lang quân tâm địa gian xảo, trong nhà có mỹ tỳ đẹp đẽ nhảy múa không xem, lại muốn bỏ tiền mua ca cơ ngoài kia.

“Lang quân lập tức sẽ tuế khảo, nô tỳ thấy nên tập trung học hành thì tốt hơn.”

~~

Tiết Bạch thực sự tập trung học hành.

Hắn thường sẽ đến Nhan trạch học cách ứng thí…

“Thi tiến sĩ có ba phần là th·iếp kinh, thơ phú, sách vấn, ngoài ra thư pháp cũng ảnh hưởng đến thứ hạng.”

Nhan Yên cầm một cây thước gỗ, nhưng không dám đánh Tiết Bạch, chỉ thỉnh thoảng vỗ nhẹ vào lòng bàn tay nhỏ của mình.

“Thi th·iếp kinh chỉ cần điền vào những câu trong Nho kinh, Đạo kinh, cứ học thuộc lòng là được; Thi sách vấn thì đối đáp về tình hình chính trị đương thời, chỉ cần nói có lý là được; Còn về thư pháp, ca ca học được chân truyền của Nhan gia, ngày càng tiến bộ, chắc hẳn có thể miễn cưỡng qua ải, nhưng có biết điểm yếu của mình là gì không?”

Nàng tuy còn trẻ nhưng khí chất lại không thua người lớn, giọng điệu như một lão sư, tự hỏi tự trả lời: “Là thơ phú. Chủ khảo khen chê là dựa vào thơ phú, thơ phú mới là quan trọng nhất. Kết quả thì sao? Một người có thi tài vang danh khắp Trường An như Tiết lang, khi làm thơ phú lại niêm luật, gieo vần một cách rối tinh rối mù, truyền ra ngoài có xấu hổ hông?”

Nói đến cao hứng, Nhan Yên bắt chước dáng vẻ của Nhan Chân Khanh dạy nàng khi còn nhỏ, trừng đôi mắt tròn xoe nhìn Tiết Bạch. Đáng tiếc, cuối cùng chữ “hông” không kiềm chế được, để lộ ra chút ngây thơ.

Tiết Bạch vừa ngước nhìn nàng, nàng đã mất hết khí thế, có chút ngượng ngùng né tránh.

“Khụ khụ, phụ thân bị ngươi làm tức giận, giờ chỉ còn ta dạy ngươi. Ân, để ta xem một chút, liền bắt đầu từ những phần thi thơ phú của các năm trước, dạy ngươi từng bước vậy.”



“Được.”

Nhan Yên đã chuẩn bị sẵn, từ giá lấy ra một quyển trục, mở ra và nói: “Năm Khai Nguyên thứ hai, đề thi là ‘kỳ phú’ với vần là ‘phong, nhật, vân, dã, quân, quốc, thanh, túc’. Ca ca liền viết một bài đi.”

“……”

Một lát sau, Nhan Yên hơi nhíu mày, có chút khó xử.

Nhưng nàng quả thật rất kiên nhẫn với Tiết Bạch mà người khác không thể nào làm được, rất nhanh hai hàng lông mày lại giãn ra, đem quyển trục trải ra trước mặt Tiết Bạch.

“Không sao, chúng ta cùng xem lại bài phú của trạng nguyên năm đó, ‘Hà quốc hoa chi dung vệ, lượng tư kỳ chi đa công. Văn thành nhật bằng, ảnh diệt sương không. Sạ uy dĩ nhi quải vụ, hốt dao duệ dĩ trương phong’. Ở đây, ‘công, không, phong’ dùng vần gì?”

Tiết Bạch ngẫm nghĩ.

Đỗ Xuân từng tặng hắn một cuốn “Thiết Vận”, hắn đã cố gắng nhớ, chỉ là điều này còn khó hơn cả nhớ từ điển.

“Vần ông.” Nhan Yên nhắc nhở, “Là vần ông đó.”

Tiết Bạch đọc lại vài lần, hỏi: “Sao ‘không’ và ‘phong’ lại là cùng một vần?”

“Cổ vận là như thế mà, ngươi xem lưỡi của ta…long…long…nghe giống tiếng gió không? Ca ca nhớ như thế là được rồi…”

~~

Vi Vân luôn ngồi một bên thêu thùa, cho đến khi Tiết Bạch đứng dậy cáo từ.

“Sư nương, học sinh cáo từ.”

“Tam nương không hiểu chuyện, lời nói không phân biệt lớn nhỏ, ngươi đừng trách.”

“Không đâu, Tam nương đã dạy cho con nhiều điều. Không phân lớn nhỏ, đạo chi sở tại, sư chi sở tại.”

Tiết Bạch đã nhận được ân huệ từ Nhan gia, có những việc vẫn rất chú ý, nói: “Gần đây Khải Huyền Chân Nhân đang bế quan tu luyện, con dự định đến thăm núi Chung Nam trong vài ngày tới, xin ngài xem bệnh cho Tam nương.”

“Ngươi hài tử này, thật có lòng.” Vi Vân cười nhìn Tiết Bạch vài lần, nói: “Trông ngươi cao lớn hơn chút rồi, vào thu thì may thêm hai bộ quần áo mới.”

Nàng gọi người thợ may trong nhà đến đo kích thước cho Tiết Bạch, trò chuyện về việc nhà, bắt đầu từ bệnh của Nhan Yên.

“Tam nương từ nhỏ thể yếu, có người nói là không hợp với phu phụ chúng ta, thêm nữa chúng ta chưa từng nuôi nữ nhi, nên nhờ huynh tẩu nuôi nàng suốt chín năm, nên nàng tuy là nữ nhi duy nhất của chúng ta, nhưng cũng là Tam nương của huynh tẩu…”

Huynh tẩu này chính là chỉ huynh trưởng của Nhan Chân Khanh, Nhan Cảo Khanh, cùng với vợ Thôi thị.

Tiết Bạch khá hứng thú đến người này, cố ý hỏi thăm, biết rằng Nhan Cảo Khanh làm quan nhờ môn ấm, ban đầu được bổ nhiệm làm Phạm Dương Hộ tào Tham quân, hiện đang làm việc dưới quyền An Lộc Sơn, vả lại An Lộc Sơn rất tin tưởng hắn, tiến cử hắn làm Doanh điền Phán quan.

Chính vào hôm qua, Nhan gia đã nhận được thư, Nhan Cảo Khanh sẽ cùng An Lộc Sơn đến Trường An vào tháng sau.

“Nói vậy, Tam nương có hai phụ mẫu.”

“Ân, đều là người một nhà.”

Tiết Bạch tự nhiên nói: “Vậy chờ vào thu, khi Nhan công đến Trường An, con cũng nên đến bái phỏng.”

Nhan Yên đảo mắt, ngay lập tức nhận ra vị ca ca này lại đang có ý định kết giao với quan viên, nàng bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, tỏ vẻ không còn cách nào với hắn.

“……”

Hàn huyên thêm đôi câu, Tiết Bạch cáo từ ra về.

Về đến Tiết trạch, lại thấy Đỗ Ngũ Lang ở đó.

“Gần đến tuế khảo rồi, sau đó là xuân thí?” Tiết Bạch hỏi: “Ngươi không học bài sao?”

“Ta thi Minh kinh khoa.” Đỗ Ngũ Lang tự nhiên nói, “Ở đâu học thuộc kinh sách cũng vậy, ta đến đây còn có thể dẫn Cửu Lang, Thập Nhất Lang cùng học.”

“Vậy sao? Nhưng ta chưa thấy ngươi học thuộc lòng.”

“Không vội, để ăn trưa xong.”

“Đến lúc đó ngươi lại buồn ngủ.”

Tiết Bạch không thèm để ý đến Đỗ Ngũ Lang nữa, trở về hậu viện phía tây, cùng Thanh Lam ăn trưa, trải giấy, cầm bút, chuẩn bị viết một vở hí khúc.

Tuy nhiên, bút lông treo lơ lửng trên giấy, nhưng mãi không hạ xuống.

Cho đến khi từ Đông viện bên kia lại có người đến gõ “cốc cốc cốc”.

Tiết Bạch thực sự đã gắn thêm vòng cửa trên nội viện môn, cũng không chịu phá tường để hòa nhập hơn với Tiết gia.

“Lục ca, lại có người đến tìm.” Tiết Thập Nhất Lang nói, “Lục ca là danh sĩ đúng không? Thật nhiều người đến bái phỏng, ta sắp thành gác cửa rồi.”

Tiết Bạch xoa đầu đứa trẻ này, nói: “Ngươi chỉ cần học hành chăm chỉ, sau này cũng sẽ là danh sĩ.”

“Được, ta phải giống như lục ca.”

Lần này là thư mời của Ngọc Chân công chúa, mời hắn đến dự tiệc vào ngày mai.

Tiết Bạch chính vì chuyện của Nhan Yên mà muốn gặp Ngọc Chân công chúa, liền vui vẻ nhận lời, rồi trở lại chỗ cầm bút, suy nghĩ mãi mới viết được một chút.

~~



Ngày hôm sau, tại phủ công chúa Ngọc Chân ở Thái Bình phường, hắn gặp được Vương Duy.

Vương Duy vừa từ nha môn trở về, trên người vẫn còn mặc quan bào màu đỏ.

“Ma Cật tiên sinh hữu lễ.” Tiết Bạch mỉm cười đánh giá hắn ta một chút, nói: “Vẫn là bộ quan phục mới này hợp với tiên sinh hơn.”

“Nhờ phúc của ngươi.” Trên mặt Vương Duy không lộ nhiều vui mừng, nhẹ nhàng vẫy tay nói: “Ta được chuyển thành Khố bộ Lang trung rồi.”

“Chúc mừng.”

Dù là Thi Phật, nhận ân huệ của Tiết Bạch, cũng phải có lời cảm ơn.

“Tuế khảo, xuân thí sắp đến, ngươi nên học hành chăm chỉ, đừng để người ta bắt được sơ hở.”

Ý trong lời nói này, Vương Duy muốn giúp Tiết Bạch đỗ đạt, nên mới khuyên hắn thật sự học hỏi thêm kiến thức, tránh để xảy ra một màn kịch lố bịch như lần trước, sẽ rất khó coi.

Tiết Bạch cười nhẹ nói: “Xuân thí ta có cách, Ma Cật tiên sinh nếu cảm thấy mắc nợ ta, cứ để đó, sau này nhất định có lúc cần trả.”

Vương Duy hơi nhíu mày, dường như không muốn mắc nợ ân tình.

Hai người bước vào phủ công chúa rộng lớn, Tiết Bạch lấy ra một quyển trục đưa cho hắn.

“Xin tiên sinh xem qua.”

“Đây là?”

“Hí văn.” Tiết Bạch nói, “Ta muốn viết một vở hí khúc, nhưng tài năng có hạn, muốn mời Ma Cật tiên sinh cùng viết.”

Nói là cùng viết, thực ra hắn muốn mời Vương Duy viết, còn mình chỉ làm cố vấn.

Dù sao, cố sự về hầu tử có thể kể bằng tiếng thông tục, nhưng hí khúc thì cần công phu thật sự.

Việc này hắn không nhờ Nhan Chân Khanh ra tay, vì Nhan Chân Khanh trọng thực tiễn, không thích dùng những thơ văn hoa mỹ này để làm vui lòng Thánh Nhân. Vả lại trong lĩnh vực này, tài năng của Vương Duy rõ ràng vượt trội hơn, dù sao cũng từng giữ chức Thái nhạc thừa, chuyên dạy âm luật, vũ đạo.

Vương Duy dừng bước, chăm chú nhìn nội dung trên quyển trục, ánh mắt có chút kỳ lạ.

Một lúc lâu sau, hắn thu lại quyển trục, trả vào tay Tiết Bạch.

“Việc này ta không làm được.”

“Tiên sinh tài hoa vô song, lại tinh thông âm luật.”

“Quá hoa lệ.” Vương Duy nhàn nhạt nói: “Trái với phong cách văn chương của ta. Nếu viết cho ngươi, sẽ ảnh hưởng đến cảnh giới thơ văn.”

Dù biết đây là cơ hội tốt để được Thánh Nhân yêu mến, nhưng cuối cùng hắn vẫn không quá tham vọng.

Nhưng nghĩ đến tình cảm với Tiết Bạch, hắn vẫn nói: “Việc này để ta tìm một người viết cho ngươi.”

“Đa tạ Ma Cật tiên sinh.”

Vương Duy thản nhiên gật đầu, phía trước có nữ tỳ đến nghênh đón, dẫn hai người đi thay đồ, nghỉ ngơi một chút.

Điều kỳ lạ là, Tiết Bạch được dẫn riêng đến hậu viện, đi qua nhiều tường viện, rồi thẳng lên một gian lầu các.

Nữ tỳ dừng bước, cúi người nói: “Tiết lang xin mời vào.”

Xung quanh rất yên tĩnh, bên kia hành lang là một cánh cửa khép hờ.

Tiết Bạch nhận ra có điều không ổn, nhưng dù sao cũng sẵn sàng đối phó với mọi tình huống, hắn bước đến, đẩy cửa tiến vào.

Sau bức rèm có một người đang đứng.

Vừa vén rèm ra, liền thấy người này khoảng bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn và vạm vỡ, trên mặt có vài vết sẹo lồi lên, chính là hoàng trưởng tử, Khánh Vương Lý Tông.



“Tiết lang không cần đa lễ.”

Lý Tông không đợi Tiết Bạch cúi chào, liền tiến lên một bước, giữ lấy hai tay hắn, nhìn sâu vào mắt hắn.

Khuôn mặt đầy vết sẹo ấy tiến lại gần, tuy có phần đáng sợ, nhưng ánh mắt của Lý Tông lại rất thân thiết.

“Giống, thật giống a.”

“Khánh Vương nói là?”

“Thần thái uy nghi, phong thái kiệt xuất, diện mạo này, không hổ danh là con cháu Tiết gia.” Lý Tông lẩm bẩm nói: “Trước đây khi gặp ngươi ở Cấm uyển, ta đã nghĩ, ngươi thật sự rất giống phò mã Tiết Tú.”

Những lời này chỉ là để xã giao, mười năm trôi qua, có quỷ mới nhận ra giống hay không. Lời nói trông rất tình cảm, nhưng thực tế đều vì lợi ích.

Tiết Bạch không đáp.

Hắn sớm đã dự cảm sẽ có một màn như vậy, nhưng vẫn chưa sẵn sàng để trở thành Tiết Bình Chiêu.

Lúc này kết giao với Lý Tông, dính vào cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế, đối với hắn là vô cùng bất lợi.

Bởi vì Lý Long Cơ kiêng kỵ nhất là những kẻ không an phận trong Thập Vương Trạch như thế này, ai kết giao với bọn họ cũng sẽ rước họa vào thân.

Lý Tông nhìn như là cao quý Khánh Vương, thực chất chẳng có chút quyền lực nào, chỉ là một tù nhân mà thôi.



Nhưng việc này không thể tránh khỏi, khi Hữu tướng phủ và Đông cung đều coi Tiết Bạch là người của phe Khánh Vương, thì thật giả không còn quan trọng; Vả lại Tiết Bạch còn rất trẻ, Lý Long Cơ thì sớm muộn gì cũng c·hết, đến lúc đó, mối quan hệ có trăm hại mà không một lợi này lại trở nên vô cùng quan trọng.

Xử lý đúng mực việc này cực kỳ khó khăn, đã có rất nhiều người vì không xử lý tốt mà bị đ·ánh c·hết ở Đại Lý Tự, cả nhà bị đày đến Lĩnh Nam.

“Ta không hiểu Khánh Vương đang nói gì.” Tiết Bạch nói.

“Thập Bát nương đã vạch trần việc này rồi, còn nói ngươi và ta cùng cấu kết.” Lý Tông nói: “Đủ thấy bọn người Võ huệ phi sẽ không buông tha cho ngươi.”

Khéo thay, Lý nương xếp thứ mười tám trong các công chúa, Lý Mạo cũng xếp thứ mười tám trong các hoàng tử, cả hai đều là con của Võ huệ phi.

Tiết Bạch nói: “Là nàng vu cáo, Thánh Nhân không tin.”

“Bọn hắn sẽ sớm chứng minh việc này.” Lý Tông thở dài: “Năm đó Võ huệ phi đã thiết kế tam thứ nhân án, ta và Thái tử nghĩa nặng tình sâu, cố gắng giữ lại vài đứa con của hắn, nhưng không thể cứu được Tiết gia, đến nay vẫn còn căm hận chuyện này. Bây giờ ngươi đã trưởng thành, nhưng tài hoa quá cao, nhất định sẽ trở thành cái gai trong mắt của phe Võ huệ phi, đến lúc đó, ngươi sẽ rất nguy hiểm.”

Lời này ẩn chứa nhiều ý. Tỉ như, nói phế Thái tử Lý Anh là Thái tử, vậy Lý Hanh hiện tại là gì? Mối đe dọa của phe Võ huệ phi đối với ngai vàng dù nhỏ, nhưng là kẻ thù chung của bọn hắn.

Tiết Bạch biết mình đang gặp nguy hiểm, trước khi gặp Lý Tông, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng đối phó, nhưng sau khi gặp Lý Tông, tình hình càng nguy hiểm hơn.

Hắn bèn duy trì thái độ bình thản và ôn hòa, kiên quyết phủ nhận: “Ta cũng không phải là nhi tử của phò mã Tiết Tú, bọn họ sẽ chứng minh việc này như thế nào?”

Điều này khiến Lý Tông có chút thất vọng, hắn vốn cho rằng cả hai sẽ ăn nhịp với nhau. Nhưng đây là chuyện lớn, hắn cũng không thể vì vậy mà nản lòng, vẫn giữ thái độ thân thiết.

“Ngươi chắc chắn chứ.”

Khi nói đến điều này, giọng Lý Tông chắc chắn hơn ai hết, nói: “Ngươi chỉ cần hỏi Tứ nương sẽ rõ.”

“Tứ nương?”

“Đường Xương công chúa, nàng ấy bị giam lỏng tại Đường Xương quan ở An Nghiệp phường.”

Tiết Bạch hỏi lại: “Nếu đúng là vậy, chỉ sợ ta sắp c·hết, Khánh Vương có thể bảo vệ ta không?”

“Ta sẽ cố hết sức.” Lý Tông không do dự đáp.

Nói xong, hắn tiến lên vỗ nhẹ vào cánh tay Tiết Bạch, lại nói: “Các ngươi đã có thể làm đến mức này, ta tin rằng nhất định có cách.”

“Khánh Vương có lẽ đã hiểu lầm.”

“Không sao, sau này ngươi sẽ tin ta.”

Lý Tông không có bất kỳ quyền lực nào, nên không phải đến giúp đỡ, mà là đến bày tỏ thái độ.

Dương đảng thế lực ngày càng lớn mạnh, nhất định phải đối đầu với Đông cung, sớm muộn gì cũng nên tìm một hoàng tử để ủng hộ, hắn tự cho mình là lựa chọn tốt nhất, và cũng tin rằng Tiết Bạch đương nhiên sẽ thân cận với hắn.

Nhưng, Tiết Bạch lại không cho rằng cần xác định trước ủng hộ ai, chẳng phải Lý Lâm Phủ đã sớm biết Thọ vương không còn tương lai sao?

Chính vì Lý Lâm Phủ hiểu quá rõ, Thánh Nhân chỉ quan tâm đến mình, mà sẽ không bận tâm quá nhiều đến tương lai của Đại Đường. Bởi vậy, Tể tướng chỉ cần lo áp chế Thái tử mới là điều quan trọng nhất. Sau này ai thích hợp làm Thái tử? Thánh Nhân có hơn hai mươi người con trai, hàng trăm người cháu, có quyền lực thì ủng hộ ai chẳng được?

~~

Tiết Bạch bước xuống lầu, trong sân không có ai khác, chỉ có một nữ tỳ dẫn Tiết Bạch đi về phía tiền sảnh để dự tiệc.

Trong đầu hắn hồi tưởng lại chuyện lúc nãy, nhận định rằng Lý Tông không thể chắc chắn hắn là Tiết Bình Chiêu, sở dĩ nói như thế, chỉ là để lừa hắn đi tìm Đường Xương công chúa. Nếu một khi hắn đi và bị người phát hiện, bất kể thật giả, hắn thật sẽ trở thành Tiết Bình Chiêu, lợi ích của mọi người cũng liền hoàn toàn bị ràng buộc với nhau.

Việc này rủi ro quá lớn, lợi ích quá nhỏ, nhưng sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Có lẽ cần nhanh chóng an bài các biện pháp đối phó mới ổn thỏa.

……

Vào tiền sảnh, ngồi xuống, Ngọc Chân công chúa và Vương Duy vẫn chưa đến.

Chỉ có hai vị nữ quan sánh vai nhẹ nhàng bước vào, một người như hoa sen, khí chất thanh tao, một người như hoa đào, rực rỡ tươi thắm, chính là Lý Đằng Không cùng Lý Quý Lan.

Lý Đằng Không tay cầm phất trần, vẫn còn tỏ ra cao ngạo, Lý Quý Lan nhìn thấy Tiết Bạch, đôi mắt đã sáng lên, bước tới, hai tay đưa một chồng th·iếp màu đến trước mặt hắn.

“Tiết lang có thể đánh giá tác phẩm của ta không?”

Tiết Bạch nhìn vào đôi mắt đẹp của nàng, thấy rõ sự yêu thích thơ văn ánh lên.

Hắn hơi sững sờ, nhận lấy th·iếp màu kia, đầu tiên đập vào mắt là một bài tiểu thi.

“Chí cận chí viễn đông tây, chí thâm chí thiển thanh khê.”

“Chí cao chí minh nhật nguyệt, chí thân chí sơ phu thê.”

Tiết Bạch xem qua, có chút im lặng, biết rằng bản thân không thể đánh giá nữ thi nhân này.

Tay kia của hắn lại đặt lên quyển trục của mình, nhớ lại những lời của Vương Duy, đã minh bạch ai là người phù hợp chấp bút giúp hắn viết hí văn.

-----------

*Th·iếp kinh: chủ yếu kiểm tra nội dung kinh điển Nho giáo hoặc Đạo giáo, bằng cách che hai đầu văn bản, chỉ để lại một dòng ở giữa, "cắt giấy thành mảnh" để tạo thành th·iếp. Mỗi th·iếp để trống ba chữ, và thí sinh phải dựa vào nội dung phía trên hoặc phía dưới để điền vào. Tương tự như các câu hỏi điền vào chỗ trống trong bài thi văn học hiện nay.

*Thiết vận: là một cuốn sách quan trọng trong lịch sử ngữ âm học của Trung Quốc, nổi bật với việc chọn lọc và cân nhắc các phương ngữ từ Nam đến Bắc, từ cổ đến kim, nhằm tìm ra thứ tiếng được xem là "chính xác nhất" trong việc phát âm. (Do chữ Hán là một loại chữ biểu ý, không phải là loại chữ biểu âm nên không thể nhìn vào mặt chữ mà đọc được, nên người ta sẽ dùng phương pháp thiết vận này. Ở trên thì đã chuyển sang hán việt nên sẽ thấy vần ngay, còn nhân vật chính thì @@)

*“Chí cận chí viễn đông tây, chí thâm chí thiển thanh khê.”

“Chí cao chí minh nhật nguyệt, chí thân chí sơ phu thê.”

“Gần nhất và xa nhất là đông tây, sâu nhất và cạn nhất là suối trong.”

“Cao nhất và sáng nhất là nhật nguyệt, thân nhất và lạ nhất là phu thê.”