Vào dịp Nguyên Tiêu, khi vụ án Dương Thận Căng bị phanh phui, Thị ngự sử Lư Huyễn vu cáo Tiết Bạch, Dương Quý Phi chỉ với một câu "ngồi trước mặt vua mà bịa chuyện" đã giáng hắn từ chức quan thất phẩm xuống cửu phẩm Cung uyển giám Chủ bộ.
Giờ đây đã trôi qua nửa năm, tết Trung Nguyên sắp đến gần, Thánh Nhân sẽ đích thân đến Tông Thánh Cung, Lư Huyễn được phái đến hành cung trước để thu xếp và đã được Bùi Miện dặn dò.
"Ngươi bị giáng chức vì Tiết Bạch, muốn phục chức thì phải trừ khử hắn. Lần này Ngọc Chân công chúa dẫn Tiết Bạch đến Lâu Quan Đài và chuyển Đường Xương công chúa đến đó, chắc chắn là muốn sắp xếp cho bọn họ gặp nhau. Ngươi nhất định phải vạch trần chuyện này để Thánh Nhân nghe thấy."
"Tại sao?"
"Thánh Nhân từ trước đến nay không thích người khác qua lại với Đường Xương công chúa, huống hồ lại là Tiết Bình Chiêu?"
Sau khi đến Tông Thánh Cung, Lư Huyễn đã an bài người theo dõi Đường Xương công chúa. Hôm nay, Ngọc Chân công chúa sai người đưa Đường Xương công chúa đến chính điện để bàn tế sự, khiến người thoát ly tầm mắt của hắn, hắn liền nhận ra điều bất thường.
Nghe tin trong số những đệ tử mà Ngọc Chân công chúa dẫn theo có một lang tử lẫn vào, Lư Huyễn chắc chắn là Tiết Bạch đến gặp mặt, nên lập tức dẫn người đến vạch trần.
Vội vã chạy đến Tử Vân Quan, quả nhiên thấy có một lão nữ quan đang canh gác thiên viện.
"Vào trong!"
Lư Huyễn không hề do dự, dẫn người xông vào, "bành" một tiếng, đập tung cánh cửa bị cài then.
Băng qua sân nhỏ hoang vu, liền thấy Tiết Bạch đang kéo tay một nữ quan trốn vào tiểu điện.
"Tiết Bạch, ngươi đang làm gì ở đây?"
Lư Huyễn trực tiếp đến gần, đồng thời ra lệnh cho thủ hạ đi mời tông thân và đạo trưởng trong Tông Thánh Cung đến.
Trước đó, Hàm Nghi công chúa từng chỉ mặt Tiết Bạch là nhi tử của nghịch tặc nhưng không ai tin. Hôm nay coi như đã chứng thực, Tiết Bạch dám bí mật gặp Đường Xương công chúa, từ nay về sau có thể cùng mẫu tử bọn họ sống lâu lâu dài dài với nhau.
"Tại sao lại trốn?" Lư Huyễn châm biếm: "Chẳng lẽ ngươi đã trêu chọc một nữ quan trong Tử Vân Quan..."
Lời chưa dứt, hắn bỗng sững sờ.
Tiết Bạch quả thật đang nắm tay một tiểu nữ quan, nhưng không phải Đường Xương công chúa mà chính xác là một tiểu nữ quan tuổi chừng mười sáu vô cùng xinh đẹp.
"Ngươi?"
"Lư ngự sử." Tiết Bạch nói: "Ngài luôn gây khó dễ cho ta, là vì có thù riêng với ta sao?"
"Mau tìm."
Lư Huyễn ngạc nhiên, vội vàng ra lệnh cho người lục soát thiên viện này.
Lúc này, vài vị lão đạo cùng nhau đến đây, trong đó có Vương Băng, người chưa đến nhưng đã nghe tiếng.
"Lư chủ bộ có chuyện gì mà ồn ào vậy?"
"Tham kiến Khải Huyền Chân Nhân."
Lư Huyễn vừa hành lễ, ánh mắt vừa nhìn ra phía sau, thấy bên cạnh Khải Huyền Tử Vương Băng còn có một đạo nhân tiên phong đạo cốt, liền giật mình nói: "Tham kiến Huyền Tĩnh Chân Nhân!"
Các lão đạo trưởng không để ý đến hắn, ánh mắt đều dừng lại trên người Tiết Bạch và Lý Đằng Không.
"Đằng Không Tử, xảy ra chuyện gì?" Vương Băng hỏi.
Lý Đằng Không bị bao vây bởi nhiều người, có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Bọn họ... đột nhiên xông vào..."
"Chúng ta xông vào?" Lư Huyễn cảm thấy tiểu nữ quan này thật không nói lý, vội vàng nói: "Các ngươi ở trong đạo cung của nữ quan chàng chàng th·iếp th·iếp, mà ta là Cung uyển giám Chủ bộ, ta xông vào lại không đúng sao?"
Bỗng nhiên, có người kéo hắn một cái, thì thầm vào tai.
"Lư chủ bộ, đó là Hữu tướng phủ thiên kim."
Lư Huyễn giật mình, như thể mất tiếng, đảo mắt qua lại trên mặt Tiết Bạch và Lý Đằng Không, vội vàng cúi người xin lỗi: "Là hạ quan không phải, là hạ quan quá lỗ mãng."
"......"
Tiết Bạch cũng không thèm nhìn Lư Huyễn, ánh mắt dừng lại trên thân mấy vị lão đạo trưởng kia, trong lòng biết những người này không phải nhân vật tầm thường, đều là người do Lý Tông an bài đến để cứu nguy.
Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được ý tứ mà Lý Tông muốn biểu đạt.
Hoàng trưởng tử này đang nóng lòng lôi kéo hắn, không kịp chờ đợi bày ra thực lực của mình.
Nhưng trong mắt Tiết Bạch, đây không phải là thực lực, mà chỉ là ân tình.
Ngọc Chân công chúa, Khải Huyền Chân Nhân, Huyền Tĩnh Chân Nhân, có thể vì ân tình mà giúp đỡ, nhưng chắc chắn không thể giúp Lý Tông mưu vị.
Một điểm này, cần phải rõ ràng.
~~
Chỉ trong vài ngày, đã đến đầu tháng bảy.
Sau tiết lập thu là đến xử thử, dương khí dần giảm bớt, nhưng thời tiết vẫn còn nóng bức.
Trên quan đạo từ thành Trường An đến Chung Nam Sơn, xe ngựa qua lại không dứt, kỵ binh thúc ngựa phi nhanh, khiến người đi đường phải tránh.
Giữa đoàn xe, Long Vũ quân tả hữu hộ vệ, dưới tàn lọng vàng, tiếng đàn sáo không ngừng vang lên, khiến cả hành trình như một buổi dạ vũ.
Xe ngựa của Khánh Vương Lý Tông nằm ở trung hậu đoạn của đoàn xe, so với xe ngựa xa hoa của Dương gia phía trước, tỏ ra mười phần giản dị.
Trong xe ngựa, một thiếu niên mười một tuổi đang nằm cạnh cửa sổ, háo hức nhìn cảnh vật bên ngoài, cảm thấy mọi thứ đều mới lạ.
"Phụ thân, đó là gì vậy?"
"Đó là lão hoàng ngưu, đang bận kéo xe."
"Cầu nhi muốn lại gần xem hơn, a, còn cái kia là gì?"
"Đó là quả hồng rừng, ngươi đã ăn qua hồng hỏa tinh."
"Phụ thân, là mút mà, hồng hỏa tinh là để mút."
Lý Tông không khỏi bật cười, vô cùng thoải mái.
Trên đường đi, Lý Cầu gặp gì cũng hỏi, Lý Tông lại rất kiên nhẫn trả lời.
Lúc này, cả hai phụ tử đều khoác lên đạo bào, Lý Cầu đột nhiên cúi đầu sờ tay áo, lẩm bẩm một câu.
"Phụ thân, làm đạo sĩ thật là tốt."
"Vì sao Cầu nhi nói vậy?"
"Vì có thể rời khỏi Thập Vương Trạch, có thể đi khắp nơi."
Lý Tông bỗng thấy lòng chua xót, vỗ vai nhi tử, niềm vui trong ánh mắt dần dần giảm đi, rồi trở nên ngưng trọng hơn, đăm đăm nhìn về dãy núi Chung Nam ở đằng xa đẹp như một bức tranh vẽ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đoàn xe tiến vào Chung Nam Sơn.
Khánh Vương phi Đậu thị liếc nhìn Lý Cầu, thấp giọng nói: "Ngủ rồi sao?"
"Suỵt."
Lý Tông cúi người, bế Lý Cầu, xuống xe ngựa.
"Khánh Vương, để lão nô làm cho?"
"Không cần."
Lý Tông lắc đầu, bước lên bậc đá, đi về phía sơn môn hùng vĩ phía trên.
Sơn phong thổi bay đạo bào của hắn, nếu chỉ nhìn bóng lưng, không thấy khuôn mặt đầy vết sẹo kia, người ta sẽ tưởng rằng đó là một vị phụ thân vĩ ngạn.
Nhưng thực ra, Lý Tông không có con ruột.
Hắn lấy Đậu thị từ khi còn trẻ, có một vợ mười th·iếp, nhưng mãi không có con. Khi đó, người ta chỉ nói hắn vì vết sẹo trên mặt mà mất ngôi Thái tử, thực chất không có con nối dõi mới là một lý do quan trọng khác.
Mãi đến mười năm trước, sau khi phế Thái tử Lý Anh c·hết, bốn vị nhi tử được hắn nhận làm con nuôi.
Hắn luôn coi bốn vị nhi tử như con ruột, hầu như không thiên vị ai, nhưng nếu phải nói yêu thích ai nhất, thì đó chính là Lý Cầu.
Khi vừa nhận nuôi, Lý Nghiễm và Lý Thân đã đến tuổi hiểu chuyện; Lý Cầu một tuổi, Lý Bị vừa sinh ra chưa lâu, từ khi có ký ức đã coi hắn là cha, tự nhiên thân cận. Trong số đó, Lý Cầu là con ruột của Lý Anh cùng Tiết phi, tính tình có phần gần gũi hơn; Lý Bị là con của cung nhân, tính tình hơi mộc mạc ít nói.
Lần này hiếm khi có thể rời nơi giam cầm, bốn vị nhi tử đều mong được theo ra ngoài thành Trường An, Lý Tông đã băn khoăn rất lâu, cuối cùng chọn Lý Cầu.
Bước từng bước vào Tông Thánh Cung, đến biệt quán nơi ở, Lý Tông hơi thở dốc, ánh mắt nhìn xung quanh, thấy cấm vệ đã xếp hàng tuần tra... đi đến đâu cũng giống như ở trong Thập Vương Trạch.
Có một đạo nhân đến chào hỏi: "Tham kiến Khánh Vương, bần đạo là Vi Cảnh Chiêu, đạo hiệu Hoài Bảo Tử, đệ tử của Huyền Tĩnh Chân Nhân."
"Làm phiền Chân Nhân." Lý Tông khẽ nói.
Vi Cảnh Chiêu vội vàng thu xếp cho bọn họ, rồi ra ngoài phòng, nhỏ giọng cảm khái: "Khánh Vương nhân từ, đãi tiểu lang quân thật tốt."
Ánh mắt Lý Tông hiện lên một chút ý cười.
Những năm gần đây, không ai còn nhắc đến chuyện liệu hắn và các nhi tử có phải là con ruột hay không, thực tế hắn cũng không thèm để ý, nói về huyết thống đều là con cháu của Lý gia, điều quan trọng là, trong mười năm này hắn đã từng chút một nuôi dưỡng chúng khôn lớn, hắn chính là cha ruột của bọn chúng.
Bọn chúng từ lâu đã không còn là nhi tử của Lý Anh, mà là nhi tử của hắn, Lý Tông.
"Mấy ngày trước đã xảy ra một tiểu sự."
Nói chuyện một lúc, Vi Cảnh Chiêu dường như vô tình nhắc đến.
"Hữu tướng phủ thiên kim cùng danh chấn Trường An Tiết Bạch ở Tử Vân Quan hẹn hò, tình cờ bị quan viên bắt gặp..."
Lý Tông nghe xong, biết rằng tứ muội đã tiếp cận được Tiết Bạch.
Hắn cũng biết Ngọc Chân công chúa, Khải Huyền Chân Nhân và những người khác ra tay giúp đỡ chỉ vì ân tình, những người này căn bản không nghĩ tới hắn cũng muốn tranh vị. Bởi vì bọn họ đều thương hại hắn, coi thường hắn.
Nhưng, tại sao hắn thân là trưởng tử lại không thể tranh vị?
Xấu xí? Không con? Những điều này vốn không nên là lý do!
Chẳng lẽ đối với nhất quốc chi quân, điều quan trọng hơn không phải là khả năng trị quốc? Chẳng lẽ làm hoàng đế chỉ là vì truyền ngôi cho tử tôn thôi sao? Tại sao mọi người lại trực tiếp xem nhẹ khát vọng thiên bẩm của một hoàng trưởng tử? Huống hồ hắn có con.
Xem nhẹ! Mọi người đều đang xem nhẹ hắn.
Và rồi hắn nhận ra bản thân có đủ tư cách để tranh đoạt, gần đây trong triều đang nổi lên một thế lực mới, giữa cuộc tranh đấu kịch liệt giữa Hữu tướng và Đông cung, đã xảo diệu liên hợp tân quý Dương gia, Hà Đông Bùi gia và các đảng phái thất thế cũ với nhau, trong đó nhân vật then chốt lại là một thiếu niên, Tiết Bạch.
Thật trùng hợp, hắn có thể lôi kéo Tiết Bạch về phía mình một cách tự nhiên.
Hắn rất cần một tâm phúc có cùng lập trường như vậy, có thể tự do hoạt động bên ngoài Thập Vương Trạch vì hắn tích súc thế lực.
~~
Suốt cả đêm, ngay cả trong giấc mơ, Tiết Bạch cũng cảm nhận được dã tâm của bản thân đang lớn dần.
Giữa thực tại và mơ hồ, đủ loại ý nghĩ khác nhau xuất hiện.
Người nghe nói chuyện hoàng tôn m·ất t·ích không phải số ít, nhưng biết rõ chi tiết lại rất ít. Tuổi tác tương ứng, thân thế mập mờ, đã tạo cho Tiết Bạch một cơ hội rất tốt để mạo nhận.
Từ việc Lý Long Cơ đặt tên cho đứa cháu mới sinh là "Lý Thiến" liền có thể suy đoán ra hắn xác nhận Lý Thiến đ·ã c·hết. Nếu muốn mưu toan, phải đợi Lý Long Cơ q·ua đ·ời.
Vậy thì cần phải phù trợ một vị hoàng đế có thể giải oan cho Tam Thứ Nhân, mà còn phải có khả năng kiểm soát quyền hành của vị hoàng đế này.
Chí hướng một khi có khác biệt, một chút phong hiểm ban đầu không muốn đối mặt, bỗng nhiên trở nên đáng để thử...
Trong mơ mơ màng màng, Tiết Bạch trở mình, cảm thấy khô nóng vì những suy nghĩ này.
Hắn nghĩ tới nếu cùng Đỗ Cấm nói chuyện này, nàng nhất định sẽ rất hưng phấn.
Quyền lực luôn gắn liền với những dục vọng khác, càng nghĩ càng trỗi dậy.
Vì thế, khi tiếng mở cửa vang lên, Tiết Bạch chợt giật mình tưởng rằng Đỗ gia tỷ muội cùng nhau đến.
Nhưng chờ mở mắt ra, hắn lại cùng Lý Đằng Không đối mặt.
"Hử?"
Một tiếng động nhỏ, phất trần trong tay Lý Đằng Không rơi xuống đất.
Lý Đằng Không quay lưng lại, chỉ cảm thấy rất ngượng ngùng, lúc nãy là Nhan Yên nói với nàng "Ca ca dường như đã ra ngoài, ngươi vào phòng hỏi một chút Thanh Lam tỷ" cũng không biết có phải là cố tình hay không.
Đứng bên cửa nhìn ra, Nhan Yên đang thổ nạp luyện công trong sân, trông rất đơn thuần vô tội, chắc là không có ý đồ gì.
Tiết Bạch mơ màng ngồi dậy, ánh mắt dừng lại trên lưng của Lý Đằng Không, chỉ thấy cổ nàng thanh tú, eo thon tinh tế... Không khỏi nghĩ đến nếu mưu được thiên hạ, liền có thể phong nàng làm phi tần.
Hắn vội lắc đầu, thầm mắng chính mình. Trước mắt ngoài một ý nghĩ ra thì chẳng có gì, vậy mà đã tính đến chuyện phi tần? Đúng là hồ đồ, không chịu nổi khảo nghiệm, có giành được thiên hạ cũng chỉ là một hôn quân.
"Sao ngươi còn chưa dậy?" Lý Đằng Không quay lưng lại hỏi.
"Dậy đây."
Tiết Bạch ngồi thêm một lúc, củng cố thượng tiến chi tâm, đợi Thanh Lam mang nước đến giúp hắn rửa mặt chải đầu, rồi mới đi đến Tông Thánh Cung.
...
Vì Thánh Nhân mang theo một bộ phận hoàng thân quốc thích đến đây, nên Tông Thánh Cung thủ vệ cũng nghiêm ngặt hơn nhiều, càng thêm phần trang trọng.
Lúc đi ngang qua cây bạch quả ngàn năm tuổi, Ngọc Chân công chúa lại nói với Lý Đằng Không: "Đằng Không Tử, tỷ tỷ ngươi và Hàm Nghi công chúa đang ở trong Đạo viện Hoá Nữ Tuyền, ngươi đến gặp bọn họ đi."
"Vâng."
"Tiết lang theo ta."
Nàng dẫn Tiết Bạch đi về phía tây, men theo con đường mòn quanh co, hơn trăm bước sau đó địa thế bỗng trở nên rộng lớn.
Phía trước là thuyết kinh đài, bên cạnh có một đình nghỉ mát và hồ nước hình bát giác, trong hồ có rồng đá phun nước, nhìn từ xa như một bức tranh phong thủy đầy nét cổ kính, mang đến cảm giác bình yên và dễ chịu giữa tiết trời oi bức.
"Đây là Thượng Thiện Trì, Lão Quân từng luyện đan dược hòa tan trong đó."
Ngọc Chân công chúa nói xong, nhẹ nhàng vung phất trần, bước vào trong đình, tự tại ngồi xuống một góc, trông như thần tiên, phong thái xuất trần.
Thế nhân thường nói nhiều lời cợt nhã về nàng, nhưng thực ra, những người tài hoa xuất chúng nhất trong thiên hạ, nàng đều từng chinh phục được, nên sớm đã tu đến tầm mắt cực cao, đạo cơ vững chắc, tiên khí phiêu dật, không hề pha nửa điểm dâm tục chi khí.
Các đạo sĩ khác trong đình cũng vậy, đều mang dáng vẻ của thế ngoại cao nhân... ngoại trừ Lý Tông với khuôn mặt đầy vết sẹo.
Điều kỳ lạ là, các lão đạo sĩ trong đình đều nhắm mắt dưỡng thần, lắng nghe một đạo nhân khoảng hai mươi tuổi, rất có tiên khí đang giảng Đạo Đức Kinh.
Tiết Bạch đứng sau Ngọc Chân công chúa, không nhìn Lý Tông, mà dõi mắt về phía đạo nhân trẻ tuổi đó.
"Cái gọi là 'Bất tự kiến, cố minh; Bất tự thị, cố chương; Bất tự phạt, cố hữu công; Bất tự căng, cố trường' lúc Bí tròn mười sáu tuổi, tự phụ tài hoa, phú trường ca hành rằng 'Thỉnh quân khán thủ bách niên sự, nghiệp tựu biển chu phiếm Ngũ Hồ' chỉ có Trương Khúc Giang công mới khuyên tiểu đạo 'Tảo đắc mỹ danh, tất hữu sở chiết, nghi tự thao hối, tư tẫn thiện hĩ. Tàng khí vu thân, cổ nhân sở trọng, huống đồng tử tà! Chỉ nên làm thơ để thưởng ngoạn phong cảnh, ngâm vịnh cổ nhân, đừng tự đề cao mình thì tốt hơn' được lời này, Bí mới khai ngộ..."
Nghe đến đây, Tiết Bạch mới bỗng nhiên nghĩ ra đạo nhân trẻ tuổi này ai.
Khi ý thức trở lại, Lý Bí đã nhìn về phía hắn.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tiết Bạch đột nhiên cảm thấy lời giảng vừa rồi là đang nói với mình.
Về tài năng, Lý Bí mười sáu tuổi tuyệt đối không thua kém Tiết Bạch hiện tại, hơn nữa hắn còn có danh tiếng thần đồng, Thánh Nhân đã từng hứa hẹn sẽ giao cho trọng trách quốc gia, nhưng hắn cho rằng thời cơ chưa đến nên chưa chịu xuất thế.
Đạo lý trong đó, Tiết Bạch hiểu rõ, liền gật đầu. Hắn cũng cảm thấy mình so với Lý Bí thì trần tục hơn nhiều, nhưng mỗi người đều có chí hướng riêng, không thể đòi hỏi thế gian ai ai cũng phải tiên phong đạo cốt như nhau.
Tiếp tục luận đạo một hồi, có thái giám đến, triệu đi mấy vị lão đạo sĩ và Lý Bí.
Trong đình chỉ còn lại Ngọc Chân công chúa, Lý Tông và một vài người khác.
"Nghe nói Thánh Nhân còn định bái Tĩnh Huyền Chân Nhân làm sư phụ, tu luyện pháp môn trường sinh." Lý Tông nói.
Ngọc Chân công chúa nói: "Ta tu đạo nhiều năm, nếu có nghe pháp môn trường sinh, lẽ nào lại không báo cho Thánh Nhân?"
"Cũng là bởi vì Lý Thích Chi nhất án, danh vọng của hoàng tộc bị tổn hại, Thánh Nhân muốn tôn trọng đạo giáo để tăng cường danh vọng. Lần này đến, muốn tôn xưng Thái Thượng Huyền Nguyên Lão Quân là 'Thánh Tổ Đại Đạo'."
Tiết Bạch đứng một bên nghe, thầm nghĩ, vấn đề của Đại Đường, Lý Long Cơ đều hiểu rõ, nhưng lại cứ tùy hứng làm theo sở thích của mình.
Mà câu nói này của Lý Tông là vô tình thể hiện một chút suy nghĩ của hắn về việc trị quốc.
Ngọc Chân công chúa không hứng thú với những chuyện chính sự này, ngồi thêm một lúc, liền dẫn người đi ngắm cảnh, để lại cho Lý Tông và Tiết Bạch cơ hội nói chuyện riêng.
Đình bát giác có địa thế khá cao, không sợ bị người khác nghe lén hai người đối thoại gì.
...
"Ta cùng Khánh Vương dạo này gặp nhau có vẻ hơi nhiều." Tiết Bạch nhắc nhở một câu.
Thực ra trong hơn nửa tháng qua, bọn họ chỉ gặp nhau hai lần, và còn rất nhiều việc chưa đạt chung nhận thức.
Lý Tông rất chân thành, nói: "Ta đã nói với cô cô, ngươi là nhi tử của cố nhân ta, nàng chỉ nghĩ chúng ta gặp nhau vì chuyện riêng, ngươi không cần phải lo lắng."
"Khánh Vương, ta rất lo lắng." Tiết Bạch cũng rất chân thành, nói: "Đã c·hết rất nhiều người."
"Xem ra ngươi đã gặp qua tứ muội." Lý Tông nói: "Vậy ngươi hẳn đã biết thân thế của mình?"
Một câu nói vào tai, trong mắt Tiết Bạch thoáng hiện lên một chút khác lạ không dễ nhận thấy, hắn trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi nói: "Vâng, ta đã biết thân thế của mình."
Lần đầu gặp nhau, hắn cho rằng đi quá gần hoàng tử thì sẽ nhiều hiểm, ít lợi, đối với Lý Tông lôi kéo có chút kháng cự. Nhưng hôm nay thái độ đã có sự biến hóa vi diệu, không còn lạnh nhạt xa cách như trước.
Quả nhiên, xác định được thân thế, lập trường tự nhiên sẽ khác đi.
Lúc này bọn họ chính là bạn cùng đường.
Lý Tông cười một tiếng, trên khuôn mặt đầy vết sẹo mặc dù có chút dữ tợn, nhưng thái độ lại thân thiện, hòa nhã, bằng giọng điệu của một bậc trưởng bối nói: "Ta và phụ thân ngươi tình như thủ túc, từ nay về sau sẽ coi ngươi như con cháu trong nhà."
"Đa tạ Khánh Vương."
"Ngươi cứ gọi ta là bá phụ."
"Vâng, bá phụ."
Tiết Bạch chỉ hơi do dự, liền thuận thế đáp ứng.
Hắn đã nhận ra chính mình có một chút hy vọng mong manh để tranh đoạt đế vị, mà trong quá trình đó cần một đối tượng tạm thời hỗ trợ, Lý Tông chính là người thích hợp nhất.
Tiết Bạch có thể lợi dụng danh nghĩa của vị hoàng trưởng tử này để tích súc thế lực, ứng phó với những nguy cơ sắp đến.
------------
*hành cung: cung điện nơi các hoàng đế thời cổ đại cư trú khi xuất hành có thể được cải tạo từ các công trình kiến trúc khác. Cũng dùng để chỉ cơ quan hoặc nhà ở tạm thời của hoàng đế khi rời kinh thành.
*Lập thu và xử thử đều là tiết khí trong lịch Trung Quốc, đánh dấu thời điểm chuyển mùa từ hè sang thu. Lập thu báo hiệu mùa thu bắt đầu, còn xử thử đánh dấu thời điểm thời tiết nóng bức cuối cùng của mùa hè.
*'Bất tự kiến, cố minh; Bất tự thị, cố chương; Bất tự phạt, cố hữu công; Bất tự căng, cố trường'
‘Không tự phô trương nên sáng suốt; Không tự cho là đúng nên nổi bật; Không tự khoe khoang nên có công; Không tự cao tự đại nên trường tồn.’
*'Thỉnh quân khán thủ bách niên sự, nghiệp tựu biển chu phiếm Ngũ Hồ'
‘Xin mời ngài nhìn lại sự nghiệp trăm năm, chỉ cần một chiếc thuyền nhỏ để lênh đênh trên ngũ hồ.’
~Lý Bí đã chia sẻ cái nhìn của mình về lý tưởng sống qua câu thơ, đó là vừa phải lập được công danh sự nghiệp, vừa phải sống tự do tự tại, giống như Phạm Lãi sau khi giúp Việt Vương Câu Tiễn tiêu diệt nước Ngô thì lui về ở ẩn cùng Tây Thi.
~Tuổi còn rất trẻ đã nhìn thấu được cuộc sống, đủ thấy Lý Bí là thiên tài thế nào, nên Trương Cửu Linh mới khuyên Lý Bí giấu tài để tránh gặp tai họa. Lý Bí cũng mượn lại chuyện này để khuyên Tiết Bạch.
*'Tảo đắc mỹ danh, tất hữu sở chiết, nghi tự thao hối, tư tẫn thiện hĩ. Tàng khí vu thân, cổ nhân sở trọng, huống đồng tử tà.'
‘Sớm có được danh tiếng, ắt sẽ có chỗ bị tổn hại, nên tự ẩn mình, thì mới đạt được sự hoàn mỹ. Giấu tài trong mình, đó là điều mà người xưa coi trọng, huống chi là đối với trẻ nhỏ.’