Cuối hạ, trong đình viện Ngọc Chân Quan, cảnh sắc vô cùng đẹp.
Lâm viên ở Trung Nguyên hiếm khi có ao nhỏ, đáng quý hơn là trong ao còn trồng hoa sen, từng đóa nở rộ kiêu sa, vươn cao thanh thoát.
Hôm nay, Tiết Bạch đến đây hoàn toàn là vì hí văn, nhưng hắn lại không thấy Lý Đằng Không đâu. Lý Quý Lan vừa nghe tin, liền chạy từ tiền sảnh tới gặp hắn.
Gió thổi qua mặt ao, mang theo hương sen ngào ngạt. Tiết Bạch đứng bên cạnh ao, lật xem hai sớ hí văn, gật gù liên tục.
"Quý Lan mới về Trường An không lâu, vậy mà đã viết thêm hai hồi nữa."
"Ân."
Tiết Bạch nhận ra giọng nói của Lý Quý Lan có điều gì đó lạ thường, nhìn sang thì thấy nàng nghiêng đầu, đôi mắt đỏ hoe.
"Sao vậy?"
Ban đầu, Lý Quý Lan còn cố nhịn, nhưng vừa nghe hỏi, lệ thủy đã đong đầy khóe mắt, lăn xuống như mưa.
Càng khóc nàng càng thương tâm, trốn đến sau gốc cây, không muốn Tiết Bạch nhìn thấy.
“Để tiên sinh chê cười rồi… hu hu…” Lý Quý Lan nức nở nói, “Vừa rồi sư phụ hỏi ta, có nguyện đến Bách Tôn Viện làm th·iếp…”
"Quảng Bình Vương? Hắn bức ngươi sao?"
"Nhưng ta mới không phải là loại nữ tử ái mộ hư vinh kia. Phụ thân từ nhỏ đã nghĩ ta l·ẳng l·ơ… Ai cũng nghĩ ta l·ẳng l·ơ… Hu hu… Sao ta lại phải lòng hắn? Rõ ràng ta đâu biết hắn là ai… Dù gì ta cũng xuất thân từ cao môn đại hộ, ai muốn vào Bách Tôn Viện làm th·iếp chứ… Mọi người đều nghĩ nữ quan dễ bắt nạt, không biết xấu hổ…”
Những lời sau càng lúc càng mơ hồ.
Chờ một hồi, nàng mới dần bình tĩnh lại, quay sang lo lắng hỏi: “Thưa tiên sinh, nếu hắn cứ dây dưa mãi, hại ta mang tiếng xấu thì làm sao xuất giá đây?”
"Ân?"
Tiết Bạch ngẩn người.
Nàng rõ ràng là một nữ đạo sĩ, nhưng trong đầu toàn nghĩ đến chuyện xuất giá sao?
Lý Quý Lan mở to đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn Tiết Bạch, thấy hắn kinh ngạc như vậy, gương mặt bỗng đỏ ửng, quay người đi.
“Với tính cách của Quảng Bình Vương, nhất định sẽ không dây dưa, ngươi có thể yên tâm.”
"Ừm." Lý Quý Lan nói nhỏ, “Tiên sinh, ngươi...... Ngươi chảy máu rồi.”
Tiết Bạch đưa tay lau qua, biết rằng là do gần đây mình uống quá nhiều thuốc bổ.
Nhớ lại nàng vừa nói mấy chữ “không biết xấu hổ” kia, hắn không khỏi thầm nghĩ đạo quán này thật lắm chuyện thị phi, về sau vẫn nên ít đến thì hơn.
~~
Hôm nay vốn định đi gặp Đỗ gia tỷ muội, nhưng ra khỏi Ngọc Chân Quan, Tiết Bạch nghĩ đến chuyện của Lý Thục, liền giục ngựa hướng về Quắc Quốc Phu Nhân phủ.
Dương Ngọc Dao đang chơi mã cầu ở hậu viện, nghe tin hắn đến thì rất vui mừng, không thèm thay y phục mà bước ra ngay.
Nàng gần đây ít khi trang điểm, bình thường lại thích mặc nam trang, hôm nay khoác lên người một chiếc áo dài cổ tròn, mái tóc buộc cao, trong nét mỹ diễm còn mang theo vẻ hiên ngang.
Tiết Bạch hiếm khi thấy nàng như vậy, không khỏi nhìn lâu hơn một chút.
“Nhìn gì mà nhìn?”
“Ngươi mặc nam trang lại càng đẹp hơn.”
“Thế mới thấy ngươi căn bản không hiểu ta.” Dương Ngọc Dao lườm hắn một cái, “Người Trường An đã quen đặt điều về ta, có biết lúc ta ở Xuyên Thục, được người xưng là ‘Hùng Hồ’?”
"Đánh một trận không?"
“Được lắm, trên sân mã cầu ta sẽ không thua ngươi đâu.”
…
Chơi xong mã cầu, cả hai mồ hôi nhễ nhại, cùng nhau tắm rửa, Dương Ngọc Dao càng thêm thích thú.
“Không phải nói tuế khảo sắp đến, sao hôm nay lại rảnh rỗi chạy tới chơi mã cầu, chắc là người lại có việc cầu ta.”
“Nói là cầu, không bằng nói là thương lượng.” Tiết Bạch hỏi: “Quảng Bình Vương hy vọng ta lấy Hòa Chính huyện chúa, Ngọc Dao thấy thế nào?”
"Không được."
Nụ cười trên mặt Dương Ngọc Dao thoáng khựng lại.
Nàng sẽ tức giận, điều này sớm đã dự liệu.
Nếu Tiết Bạch không muốn đắc tội Lý Thục, lẽ ra không nên nói chuyện này với nàng. Dẫu sao cũng không nên đánh người đang tươi cười, nhân gia đường đường là hoàng tôn đến bày tỏ thiện trí trước, khéo léo từ chối là được rồi, há có đạo lý đi cáo trạng, làm hại đối phương?
Hiển nhiên, Dương Ngọc Hoàn cũng không nói cho tỷ tỷ mình biết.
Thế mà Tiết Bạch vẫn cố ý nói ra, lại còn thêm mắm dặm muối: “Chuyện này ta vốn đã cự tuyệt, nhưng Quảng Bình Vương cứ quyết không bỏ cuộc, để Trương lương đệ đến trước mặt Thánh Nhân thuyết phục không ngừng.”
“Chuyện này nếu để Hòa Chính huyện chúa đích thân cầu xin thì phiền to.” Dương Ngọc Dao trầm ngâm, “Quảng Bình Vương là nữ tế của đại tỷ ta, ta sẽ nhờ đại tỷ ra mặt, cảnh cáo hắn chớ q·uấy r·ối nữa.”
“Ta không ngờ hắn lại có tầng quan hệ này với Dương gia.”
“Thải Bình đã gả qua đó hơn hai năm, sinh được hai vị nhi tử rồi.”
“Thật sao?” Tiết Bạch hơi nghi hoặc một chút.
“Sao vậy?”
“Hôm nay ta gặp phải Quảng Bình Vương, hắn còn định từ Ngọc Chân Quan nạp thêm th·iếp.”
Dương Ngọc Dao vốn đang kiềm chế nộ ý, nghe đến đây lập tức ngọc diện hàn sương.
~~
Bách Tôn Viện.
Sáng sớm, Lý Thục đã đến phòng của Thôi Thải Bình.
Tiểu nhi tử vẫn đang khóc, cung nữ dỗ mãi không được, còn Thôi Thải Bình thì ngồi một bên với vẻ không vui.
“Ai lại chọc giận vương phi rồi?”
“Thế nào? Chê ta tính khí không tốt? Tính khí của nữ nhi nhà ngũ tính có lớn bao nhiêu, cũng không hơn được công chúa nhà họ Lý của ngươi đâu.”
Thôi Thải Bình đôi khi có chút không thoải mái trong lòng.
Ngũ tính thất tộc vốn ngầm xem thường hoàng gia, cho rằng bọn họ g·iả m·ạo Lý thị ở Lũng Tây. Trong thiên hạ, không biết có bao nhiêu bậc tài tuấn không muốn cưới công chúa mà chỉ muốn cưới nữ nhi nhà ngũ tính.
Nàng là đích nữ của Bác Lăng Thôi thị, là nữ nhi của Hàn Quốc phu nhân, vừa sinh ra đã thuộc hàng cao quý nhất ở Trung Đô. Lúc nàng cập kê, những danh gia tuấn kiệt ngưỡng mộ nàng đông như cá diếc sang sông.
Nhưng rồi nàng bị ban hôn cho một hoàng tôn, ngày ngày chỉ quanh quẩn trong Bách Tôn Viện, ngoài việc sinh con, thì chính là chăm con, sao có thể vui vẻ được?
Tuy vừa oán trách một câu, nhưng nàng cũng hiểu có mất mới có được, hôn sự này là vì tương lai.
Hôm nay tuy nhà ngoại nàng thế lớn, vẫn nguyện làm chính thất cùng hắn chia ngọt sẻ bùi, sinh con đẻ cái. Đến khi hắn đăng cơ làm Hoàng đế, nàng sẽ là Hoàng hậu, con trai nàng sẽ là Thái tử.
Dù có bỏ ra nhiều hơn nữa thì cũng xứng đáng.
“Được rồi, ta không dỗi với ngươi nữa.” Thôi Thải Bình dịu giọng, nói: “Hôm nay lang quân sao lại đến đây?”
Lý Thục đáp: “Nghe cung nữ nói hôm nay mẫu thân nàng vào cung yết kiến Thánh Nhân?”
“Ân.” Thôi Thải Bình nói: “Thánh Nhân mời mẫu thân ta vào cung nghe hát.”
“Có thể dẫn Tam Nương đi cùng không? Nhờ mẫu thân nàng xin Thánh Nhân ban hôn.”
“Vẫn chưa bỏ ý định sao?” Thôi Thải Bình không nhịn được, nhếch môi cười nhạt.
“Chuyện này rất quan trọng đối với Đông Cung.” Lý Thục hạ giọng.
“Được thôi, nhũ mẫu, ngài giúp ta nói với mẫu thân một tiếng.”
“Vâng.”
Nhũ mẫu của Thôi Thải Bình đáp lời, rồi xoay người rời đi, nhưng lúc đưa lưng về phía hoàng tôn, nàng không nhịn được mà lườm một cái.
~~
Sau khi Lý Thục thuyết phục thê tử thành công, liền gọi người đưa Lý Nguyệt Thố đến.
Hai huynh muội tại trong sảnh cùng tâm sự đôi lời.
“Ở Tông Thánh Cung, ngươi cũng đã gặp Tiết Bạch, cảm thấy thế nào?”
“Không để ý lắm.” Lý Nguyệt Thố nói: “Tiểu muội tự biết không thể quyết định hôn sự của bản thân, nhìn kỹ chỉ tổ thêm phiền lòng. Tất cả đều nhờ phụ thân, ca ca an bài là được.”
Lý Thục cười nói: “Tâm ý của ngươi đương nhiên cũng rất trọng yếu, nếu ngươi không thích thì chuyện này thôi vậy.”
Trong lòng Lý Nguyệt Thố chợt thấy ấm áp, nhìn về phía huynh trưởng, nói: “Có câu nói này của ca ca, đã đủ rồi, tiểu muội nguyện xuất giá.”
“Vậy thì tốt.” Lý Thục nói: “Ta tự tin vào ánh mắt của mình, Tiết Bạch không chỉ tài mạo song toàn, mà còn rất thú vị, ngươi nhất định sẽ không bao giờ hối hận. Ta đâu chỉ nghĩ đến tiền cảnh của Đông Cung, ngươi nhìn những tên thiếu gia ăn chơi khác mà xem, thật chẳng ra thể thống gì.”
“Vâng.”
Lý Nguyệt Thố biết những lời này đều là sự thật.
Đại Đường công chúa vốn khó lấy chồng, hiện tại Tiết Bạch vừa mới nổi danh còn dễ thu xếp, chờ đến lúc hắn đỗ tiến sĩ rồi, trái lại sẽ không nguyện cưới nàng nữa.
“Đến trước mặt Thánh Nhân, chỉ cần nói ngươi nguyện gả, xin Thánh Nhân ban hôn, có ổn không?”
“Đa tạ ca ca đã nhọc lòng.”
Thấy muội muội nghe lời như thế, Lý Thục hài lòng gật đầu.
“Ca ca, tiểu muội có thể đi thăm Thẩm thị được không?” Lý Nguyệt Thố hỏi.
Lý Thục ngẩn người, nói: “Được, nhưng đừng quá lâu, lát nữa Hàn Quốc phu nhân sẽ dẫn ngươi vào cung.”
Lý Nguyệt Thố muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi, đứng dậy đi về phía thiên viện.
“Cô cô.”
“Thiều lang, mẫu thân của ngươi đâu?”
“Đang ở trong phòng, để Thiều lang vào đỡ nàng ra.”
Lý Nguyệt Thố nhìn theo, chỉ thấy Lý Thích năm tuổi quay trở lại phòng, đỡ sinh mẫu của hắn là Thẩm Trân Châu ra ngoài.
Thi lễ xong, Thẩm Trân Châu dịu dàng nói: “Thiều lang, ngươi đi học đi, để ta cùng Huyện chúa trò chuyện.”
“Vâng, mẫu thân.”
Lý Nguyệt Thố vội bảo Thẩm Trân Châu không cần đa lễ, nhỏ giọng nói: “Ca ca cái gì cũng tốt, chỉ là không cho ngươi danh phận.”
“Lang quân quá bận rộn, nên quên thôi.”
Thẩm Trân Châu là nữ tử nhà lành vào cung, sinh trưởng tử, theo lý có thể được phong hào, nhưng hiện vẫn chỉ là thị th·iếp.
Chuyện này, Lý Nguyệt Thố có chút không vừa mắt, thở dài: “Ca ca cái gì cũng tốt, chỉ là luôn quên mất ngươi, cái này cũng quên, cái kia cũng quên. Hôm nay ta đến muốn hỏi thử xem ngươi có nỗi khổ nào không?”
“Lang quân đãi ta rất tốt, Thiều lang cũng hiếu thuận, không có nỗi khổ gì cả.”
Thẩm Trân Châu nhớ lại tình cảm năm xưa của Lý Thục dành cho mình, thầm nghĩ, giờ hắn có nỗi khổ, chờ sau này hắn sẽ đối xử tốt với mình thôi…
~~
Lý Thục ngồi một mình trong thư phòng rất lâu, để thư quyển trong tay xuống, không biết vì sao Hàn Quốc phu nhân vẫn chưa cử người đến mời Lý Nguyệt Thố cùng nhau vào cung.
Đột nhiên, Trình Nguyên Chấn vội vã chạy vào.
“Vương thượng, Hàn Quốc phu nhân đã vào cung một lúc rồi…”
“Hả?”
Lý Thục ngạc nhiên, hỏi: “Không đưa Tam Nương đi cùng, nàng có thể xin Thánh Nhân ban hôn không?”
“Là người trong cung đến …” Trình Nguyên Chấn còn chưa nói hết câu, đã có mấy tên thái giám khoác hồng bào bước vào hành lang.
“Quảng Bình quận vương, tiếp chỉ!”
“Tôn nhi tại!”
Lý Thục vội vàng chỉnh trang y phục, cúi người nhận chỉ.
“Thánh Nhân khẩu dụ, ‘Giỏi lắm nhãi con, mệnh ngươi cấm túc, còn dám nhảy nhót tưng bừng, lại cấm túc thêm một năm nữa, lần này không được đi đâu cả, tại gia tu tâm dưỡng tánh, thiện đãi thê tử.’”
Dùng giọng điệu vô cùng sống động đọc xong thánh chỉ, thái giám kia lại nói: “Quảng Bình Vương, thất lễ rồi.”
Lý Thục ngơ ngác.
Sau đó, tên thái giám bước tới, giơ tay, nhẹ nhàng vỗ vào mặt hắn một cái.
Cái vỗ này không mạnh, hoàn toàn không đau.
Nhưng đây lại là thay mặt Thánh Nhân đánh một bạt tai.
“‘Đừng tưởng tâm tư của ngươi có thể giấu được!’ Đó là câu cuối cùng trong thánh chỉ.”
Sau khi buông một lời đầy hung ác, tên thái giám cười làm lành một cái, rồi quay người bước đi.
Lý Thục liền vội vàng ra hiệu cho Trình Nguyên Chấn đuổi theo, bất kể đút lót bao nhiêu chỗ tốt cũng phải hỏi cho ra nhẽ.
…
“Vương thượng, nô tài đã hỏi rồi.”
“Tại sao lại như thế?”
Trình Nguyên Chấn ngập ngừng nói: “Là Hàn Quốc phu nhân sau khi vào cung…”
“Nói.”
Trình Nguyên Chấn thật sự thấy nói ra chuyện này không tốt, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa Quảng Bình Vương và Vương phi.
Nhưng hắn vẫn phải nói: “Hàn Quốc phu nhân đã cáo Vương thượng lạnh nhạt với Vương phi.”
“Ta lạnh nhạt với nàng ấy?” Lý Thục hết sức ngạc nhiên, buột miệng nói, “Nàng ấy ghen tuông đến mức nào, ngươi biết chứ?”
Hai chữ “ghen tuông” vừa thốt ra, Trình Nguyên Chấn vô cùng hoảng sợ, vội nói: “Vương thượng cẩn thận lời nói.”
Lý Thục nhắm mắt lại, thở dài một hơi, lắng xuống nộ khí.
Mọi người đều nói hắn sủng ái Thôi thị, không thể để người ta chê cười được.
“Có biết Hàn Quốc phu nhân vì sao muốn cáo trạng không? Lẽ nào là chuyện Quý Lan Tử? Sao nàng lại biết?”
Trình Nguyên Chấn kinh hãi, vội nói: “Vương thượng, nô tài có tội, nhưng chuyện này nô tài tuyệt đối không để lộ.”
“Ta minh bạch.” Lý Thục vỗ vai Trình Nguyên Chấn, nói: “Ngươi là người ta tín nhiệm nhất, làm sao ta có thể không tin ngươi? Hiện tại ta bị cấm túc, ngươi hãy giúp ta tra rõ ràng.”
“Vâng.”
Trình Nguyên Chấn vô cùng cảm động, vội vã rời đi.
Hắn biết mệnh đồ của đời mình đều đặt trên thân Quảng Bình Vương, chờ Quảng Bình Vương sau này nhất phi trùng thiên, tự nhiên có thể dẫn gà chó như hắn cùng theo lên trời.
~~
Cả sự việc này hoàn toàn không khó để tra rõ, chỉ cần hỏi vài nô tỳ trong phủ của Thôi gia, Trình Nguyên Chấn đã nắm được đầu đuôi sự tình.
“Trước khi Hàn Quốc phu nhân vào cung, đã gặp Quắc Quốc phu nhân.”
“À?”
Lý Thục nhớ lại ở trước Ngọc Chân Quan gặp phải Tiết Bạch, ngay lập tức hắn liền hiểu ra mọi chuyện.
“Tiết Bạch? Nếu hắn không muốn cưới Tam Nương thì thôi, ta vốn hảo tâm hảo ý với hắn, cớ gì hắn lại hại ta?”
“Vương thượng thật lòng đối đãi mọi người, nhưng e là Tiết Bạch xem Quý Lan Tử như người tình của riêng mình, nên hắn mới càn rỡ như thế.”
“Hắn?”
Lý Thục có chút kinh ngạc.
Một kẻ bạch thân lại dám cùng Quận vương tranh nữ nhân? Trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến loại sự tình này.
Trên mặt ẩn ẩn cảm thấy hơi tê dại.
Cái tát nhẹ nhàng vừa nãy dường như đã đánh thẳng vào tâm can của hắn.
Rõ ràng là, hắn đã dùng khuôn mặt tươi cười đi lôi kéo Tiết Bạch, thế nhưng lại nhận về một cái tát đầy đau đớn.
~~
“Chát.”
Trời còn chưa sáng, Đỗ Ngũ Lang vừa ngáp dài vừa bò dậy, rồi tự tát một cái vào mặt cho tỉnh táo hơn.
Hôm nay là tuế thí ở Quốc Tử Giám. Nếu vượt qua được, thì mới có tư cách tham gia khoa cử. Nó tương đương với cống thí ở châu huyện, nhưng dĩ nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Trong phòng có người châm nến lên, hắn ngẩn ra một chút, mới nhớ hôm nay không phải ở Tiết trạch, mà là trong hào xá của Quốc Tử Giám.
Tiết Bạch cũng đã dậy, trông tinh thần rất phấn chấn.
“Ngươi không buồn ngủ à?” Đỗ Ngũ Lang ngáp hỏi.
“Chờ ngày này mãi.”
“Đúng đúng đúng, tuế thí, xuân thí, nhập sĩ, nhưng thực ra vào quan trường cũng chẳng có gì hay, ngươi xem phụ thân ta đã chán nản thế nào rồi, đến mức mỗi ngày đi làm đều cảm thấy phiền.”
“Có chí hướng thì sẽ không chán nản.”
Đỗ Ngũ Lang có chút lo lắng, nói: “Ngươi đến Chung Nam Sơn nhiều ngày như vậy không đến Quốc Tử Giám, liệu có qua nổi không?”
“Đừng nói những lời ngớ ngẩn.”
Hai người thu dọn xong xuôi, đẩy cửa bước ra, cùng nhau hướng về Thái Học Quán. Vừa đến liền thấy Thái học bác sĩ Trịnh Kiền, Ti nghiệp Tô Nguyên Minh…. Quốc Tử Giám Tế tửu Vi Thuật thì ngồi ngay ngắn ở trên cùng, một thân khoác tử bào, bộ râu hoa râm phất phơ trong gió.
Cả nhóm học sinh đều vô cùng khẩn trương.
Thực ra Đỗ Ngũ Lang cũng khẩn trương không kém, nhưng không ngừng tự nhủ, những vị tiền bối này đều là bạn vong niên.
Hắn thi Minh Kinh, không ngồi cùng phòng với Tiết Bạch, nhưng gặp Dương Huyên.
“Ồ, ngươi cũng tuế thí? Sang năm xuân thí ngươi cũng thi?”
Đỗ Ngũ Lang cũng rất ngạc nhiên, hắn cứ tưởng Dương Huyên sẽ đọc sách ở Quốc Tử Giám hơn hai mươi năm cơ.
“Nếu không thì sao?” Dương Huyên dụi dụi mắt, “Đến Đỗ Đần cũng có thể, sao ta không thể?”
“Hả?”
Đỗ Ngũ Lang dầu gì cũng đã đọc sách nhiều năm, bị Dương Huyên gọi là Đỗ Đần, không khỏi cảm thấy cạn lời, nhưng vẫn cố nhịn, hỏi: “Ngươi cũng thi Minh Kinh?”
“Vốn định thi Tiến Sĩ, nhưng phụ thân ta bảo như thế quá dễ làm người khác chú ý.”
Đỗ Ngũ Lang hỏi: “Lát nữa thi th·iếp kinh, ngươi nghĩ sẽ làm được mấy phần?”
“Phụ thân ngươi là Hộ bộ Viên Ngoại Lang?”
“Phải.”
“Ha ha.” Dương Huyên vỗ tay cười lớn, “Phụ thân ta đã thăng chức Độ Chi lang trung rồi, mặc hồng bào cơ đấy.”
“Ai.”
Đỗ Ngũ Lang từng nghe Tiết Bạch nói, Dương Chiêu xem như đường đệ của Dương Tiêm, lại là người hiếm hoi trong Dương đảng có quan hệ hòa hợp với nhiều thế lực, nên con đường thăng quan chắc chắn rất thuận lợi.
Tiết Bạch dù thân thiết với Quắc Quốc phu nhân, nhưng Quốc phu nhân của Dương gia có ba vị, Dương Chiêu chưa bao giờ quên chăm lo quà cáp, đến Đỗ gia, Tiết gia cũng nhận được quà từ hắn vào mỗi dịp lễ.
Nghiên mực, yên ngựa, bát bạc của Đỗ Ngũ Lang đều do Dương Chiêu tặng, không đắt giá, nhưng mang dụ ý rất tốt, chẳng hạn như diệu bút sinh hoa, đột phi mãnh tiến, niên niên hữu dư.
Kỳ thi Minh Kinh chia làm ba phần: th·iếp kinh, khẩu thí và thì vụ sách.
Đỗ Ngũ Lang vẫn ngồi sau Dương Huyên, chẳng mấy chốc kỳ thi bắt đầu.
Hắn vừa nhìn qua đã thấy phần thi liên quan đến《 Lão Tử 》chiếm khá nhiều, quả nhiên, Thánh Nhân đi đến Chung Nam Sơn thì khác hẳn, Tiết Bạch cũng từng nhắc nhở hắn về điều này.
“Hà vị sủng nhục nhược kinh? Sủng vi thượng, nhục vi hạ. Đắc chi nhược kinh, thất chi nhược kinh, thị vị sủng nhục nhược kinh......”
Đỗ Ngũ Lang cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng là câu đã thuộc lòng, nhưng khi cần dùng lại không nhớ ra.
Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trịnh Kiền đang ngồi đó mắt nhắm dưỡng thần.
Bỗng nhiên, một đội quan sai bước vào, cao giọng nói: “Thái học bác sĩ Trịnh Kiền tự tiện biên soạn quốc sử, mời đến Hình bộ một chuyến.”
Đỗ Ngũ Lang há hốc mồm, có chút ngạc nhiên trước tội danh chưa bao giờ nghe này.
“Tự tiện... biên soạn quốc sử?”
~~
Tiết Bạch cũng đang thi th·iếp kinh, đúng lúc nâng bút viết xuống từ chữ Nhan khải tinh xảo, thì nghe được động tĩnh, liền quay đầu nhìn lại, không ngờ lại thấy Trịnh Kiền bị mang đi.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tô Nguyên Minh chạy ra ngoài, hốt hoảng nói: “Nơi đây là Quốc Tử Giám, học đường của Thiên tử!”
“Chính vì là học đường của Thiên tử, sao có thể để kẻ tự tiện biên soạn quốc sử ngộ đạo chư sinh?!”
Lúc này trong Quốc Tử Giám đã trở nên hỗn loạn.
Thái học bác sĩ đột nhiên bị Hình bộ mang đi, các sinh đồ đang dự thi cũng đồng loạt đứng lên, có người la lối đòi cản lại, có người nhân cơ hội chép bài của người khác.
“Sao các ngươi dám bắt bác sĩ của chúng ta?!”
Có một nhóm sinh đồ từ phòng thi Minh Kinh kéo ra ngoài, chặn đường đám quan sai, dẫn đầu chính là Đỗ Ngũ Lang.
Điều khiến người khác kinh ngạc là Dương Huyên không ở lại chép bài, mà lại đi cùng đám đông đến cứu Trịnh Kiền, còn chỉ vào mũi của một tên quan sai, quát: “Ngươi biết phụ thân ta là ai không?”
Tiết Bạch đặt bút lông xuống, đứng lên.
Hắn không biết chuyện này phải chăng cùng mình có liên quan, nhưng lại nhớ tới giấc mơ vài ngày trước, trong mơ rất nhiều người đang đẩy những tảng đá lớn va vào nhau.
Có vẻ như, những tảng đá này đã bắt đầu lăn, chỉ không nghĩ tới người đầu tiên bị đụng phải lại là Trịnh Kiền.
Sự việc bất ngờ xảy ra, hắn vừa đi qua, vừa suy tính về nguyên do của cả sự việc.
“Tránh hết ra, chúng ta phụng mệnh hành sự, tội chứng vô cùng xác thực...”
“Các ngươi cũng dám bắt Thái học bác sĩ sao?!”
“Nghe ta nói đây, vào năm Khai Nguyên thứ hai mươi lăm, Trịnh Kiền đảm nhiệm Hiệp Luật Lang, thu thập các sự kiện trong năm, sau đó viết hơn tám mươi bài văn chỉ trích tình hình chính trị, quân sự đương thời...”
Tiết Bạch vừa nghe một chút, lập tức quay sang nhìn Tô Nguyên Minh.
Liền thấy Tô Nguyên Minh trong tức khắc biến sắc, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hãi... Chuyện này chỉ sợ là thật, Hình bộ không có vu oan cho Trịnh Kiền.
Lại nghĩ đến “năm Khai Nguyên thứ hai mươi lăm” có thể có chuyện gì được xem là tự tiện biên soạn quốc sử, Tiết Bạch gần như đã xác định, chuyện này có liên quan đến Tam Thứ Nhân án.
Là do hắn lén lút gặp mặt Đường Xương công chúa và Lý Tông gây ra? Hay là lần này cùng Lý Thục trở mặt đưa tới?
“Quốc Tử Giám chư sinh, tất cả đều trở về ngồi xuống cho lão phu!”
Bỗng nhiên vang lên một tiếng quát già nua, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão giả khoác tử bào vẫn vững như bàn thạch ngồi ngay ngắn ở đó, chính là Tế tửu của Quốc Tử Giám, Vi Thuật.
-----------
*“thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân” (không nên đánh người đang tươi cười): khi bạn giơ tay lên định đánh đối phương vì họ sai, thì đối phương đã mỉm cười nhận lỗi với bạn. Lúc này, bạn cảm thấy không nỡ và cũng không tiện đánh họ nữa.
*Xuyên Thục: Tứ Xuyên ngày xưa thuộc nước Thục nên được gọi là Xuyên Thục.
*Hùng Hồ: cáo đực.
*Ngũ tính thất tộc: là một thuật ngữ chỉ năm dòng họ cao quý nhất trong xã hội thời Tùy Đường, gồm: Lũng Tây Lý thị, Triệu Quận Lý thị, Bác Lăng Thôi thị, Thanh Hà Thôi thị, Phạm Dương Lư thị, Huỳnh Dương Trịnh thị, Thái Nguyên Vương thị.
*nhập sĩ: vào triều làm quan.
*“Hà vị sủng nhục nhược kinh? Sủng vi hạ. Đắc chi nhược kinh, thất chi nhược kinh, thị vị sủng nhục nhược kinh......”
“Vì sao được sủng ái hay chịu nhục nhã đều khiến người ta kinh sợ? Sủng ái vốn dĩ là điều thấp hèn (bởi sự sủng ái không hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta). Được thì cũng bất an (bởi không biết khi nào sẽ mất) mất thì đương nhiên sẽ hoảng hốt vô cùng, vì thế mới nói ‘sủng nhục nhược kinh’.”
*ngộ đạo: dẫn dắt người khác vào con đường lạc lối.