Mẫn Hoa Tâm

Chương 10: Thánh chỉ



Hơn hai tháng sau, thái tử Tôn Chương Danh qua đời do bệnh tật. Chuyện này khiến bệ hạ đau buồn tột độ dẫn đến lâm trọng bệnh.

"Tiểu thư, có lẽ ngày đó sắp đến rồi."

"A Liên, lấy giấy bút ra đây."

A Liên chuẩn bị giấy mực cho cô, cô viết một bức thư rồi gửi về cho phụ mẫu.

'Ngọc Hoa sinh ra và lớn lên được phụ mẫu dưỡng dục, bảo bọc nhưng chưa một lần báo đáp lại. Hoa Nhi biết, phụ mẫu lo lắng. Cho dù có xảy ra chuyện gì cũng muốn bảo vệ con nhưng lòng con đã quyết. Con càng không thể để Cố gia ta liên luỵ chỉ vì con. Hoa Nhi nguyện bỏ họ Cố, xin phụ mẫu gạch tên con ra khỏi tộc phổ. Từ nay, Cố gia không còn đứa con bất hiếu này.'

Cô không chắc kế hoạch của cô có thành công, đường cô đi có đúng không. Nhưng có lá thư này, cho dù không thành công, Cố gia cũng sẽ không bị liên luỵ.

......

Cố phủ.

Phụ thân sau khi đọc thư của cô xong liền tức giận đến độ đập lỡ cả chiếc bình lưu ly quý giá.

"Nha đầu này thật sự muốn đâm đầu vào chỗ chết rồi." mẫu thân đọc xong cũng bất lực mà nói

"Trừ khi Cố Duy ta chết cũng không xoá tên Hoa Nhi ra khỏi tộc phổ. Ai không muốn liên quan có thể trực tiếp nói, ta và người đó từ nay sẽ không còn liên quan." phụ thân nói lớn một cách tức giận nhưng hai vị ca ca lại không ai nói tiếng nào

"Chàng bình tĩnh đi, Hoa Nhi cố tình viết chúng ta lá thư này là để phòng hậu hoạ. Cho đến cuối cùng, nha đầu này vẫn còn chút lương tâm nhớ đến Cố gia này." mẫu thân nói rồi cất lá thư của cô một cách cẩn thận

"Nương tử, nàng..."

"Nếu thật sự có ngày đó, chắc chắn Hoa Nhi không muốn chúng ta vì con bé mà bị liên luỵ. Đây là con đường do con bé chọn, đã đi rồi thì không thể quay đầu." mẫu thân hơi thở dài mà nói rồi quay trở về phòng mình

Ba nam nhân còn lại ngồi trong phòng cũng chỉ biết im lặng. Mỗi người lại mang một tâm tư khác nhau.

......

Buổi tối ba ngày sau.

"Quận chúa, bệ hạ triệu người đến Thiên Long điện." Từ công công đến truyền tin

"A Liên, báo tin cho đại hoàng tử." cô nói nhỏ vào tai A Liên rồi lập tức đi theo Từ công công còn A Hiệu cũng đi làm việc mình được sai bảo từ trước

"Ngọc Hoa, con tới rồi. Lại đây." bệ hạ nằm trên giường, yếu ớt gọi

"Hoàng bá, người sao vậy?"

"Ta không còn nhiều thời gian nữa. Ta có chuyện muốn hỏi con."

"Hoàng bá cứ nói."

"Con muốn lấy ai?"

"Hoàng bá, người nói gì vậy?"

"Ta thật sự rất thắc mắc, giữa Tôn Bá Cảnh và Tôn Định, con sẽ chọn ai."

"Con không hiểu người đang nói gì."

"Ngọc Hoa, tay con đã nhuốm máu thì không thể nhân từ được nữa. Ta cho con một cơ hội chọn lựa, ta nên truyền ngôi cho ai?"

"Hoàng bá.... chuyện này tuỳ người định đoạt."

"Thì ra con đã nắm được cả hai đứa nó. Nhưng ta cũng cảnh báo con, người con chọn chưa chắc đã là minh quân." bệ hạ nói rồi đưa cho cô thánh chỉ "Ngọc Hoa, đây là lần cuối ta có thể dung túng cho con. Đừng hối hận." bệ hạ nói rồi liền nhắm mắt xuôi tay, cô vẫn còn đang sững người ngây ngốc ngồi đó.

Đêm nay ngoài trời mưa gió bão bùng, sớm chớp kéo đến như đang muốn nói với cô rằng cô đã sai. Hoá ra những chuyện cô làm, bệ hạ cũng biết một chín một mười nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở mà dung túng cho cô.

Cô run tay mà mở thánh chỉ ra. Bệ hạ đã truyền ngôi cho Tôn Định. Bên dưới còn ghi 'Sắc phong Hạnh Hoa quận chúa Cố Ngọc Hoa làm hoàng hậu. Cho dù có phạm lỗi gì cũng không được phế càng không được giết.' Bệ hạ đến cuối cùng vẫn bảo vệ đứa cháu bất hiếu là cô. Cô vội giấu thánh chỉ đi, ngày hôm nay chắc chắn không thể kết thúc êm đềm như vậy.

"Ngọc Hoa." Tôn Bá Cảnh cầm kiếm xông vào Thiên Long điện

"Bệ hạ... băng hà rồi."

"Cuối cùng lão già cũng đi rồi. Cố Ngọc Hoa, giờ đến nàng."

"Ngươi muốn làm gì." cô nói nhưng hắn không đáp mà lôi cô ra ngoài tường thành vẫn đang mưa lớn

"Nàng có thích món quà của ta không, Cố Ngọc Hoa." Tôn Bá Cảnh nói nhưng cô vẫn chưa hiểu gì cho đến khi sấm chớp đánh xuống giúp cô nhìn thấy trên tường thành đang treo lơ lửng hai cái đầu là Nguỵ Cao và... Đỗ Phách.

"KHÔNGG. Không. Đỗ Phách. NGƯƠI! Đồ cầm thú."

"Ta là cầm thú, cũng đúng, chỉ có loại người như ta mới dung thứ được cho ngươi! Ta yêu ngươi như vậy. Vì ngươi làm mọi việc như vậy. Cho dù ngươi bị huỷ dung ta cũng tự huỷ dung theo ngươi. Nhưng ngươi lại tính kế không những để muội muội ta đi hoà ly trong ô nhục còn khiến muội ấy một xác hai mạng mà ra đi nơi đất khách quê người. Ngươi còn tính kế với mẫu thân ta. Nhưng không sao, Ngọc Hoa, nàng giết muội muội ta, ta giết Đỗ Phách. Nàng giết mẫu thân ta, ta diệt Cố gia nàng. Chúng ta huề, từ giờ chúng ta sẽ làm lại từ đầu yêu thương, thấu hiểu nhau."

"Cố gia? Phụ thân...." cô nói rồi nhìn xuống dưới, phụ mẫu cô, các ca ca còn có A Liên. May mắn, vẫn còn sư phụ và đường huynh cô chưa bị bắt. "Làm sao... làm sao ngươi biết?"

"Ngọc Hoa, nàng thông minh như vậy sao lại không đoán ra. Nàng muốn đấu với mẫu thân ta? Ngây thơ quá."

"Ngươi đã ở lãnh cung hôm đó?"

"Thông minh rồi đấy. Đâu phải tự nhiên mà mẫu thân ta được ban chữ Tuệ. Giờ nàng nói xem ta nên tiễn ai trước?"

"Ngươi dám động tới họ, ta sẽ để Nguỵ gia bồi táng theo."

"Vậy sao!" Tôn Bá Cảnh nói rồi nhìn xuống Nguỵ Chinh, xoẹt một đường.

Đầu của Thanh Hào rơi xuống khỏi cổ, lăn lông lốc xuống nền đá đang mưa tầm tã. Tiếng gào thét, than khóc, oán hận đến thấu xương của phụ mẫu và cả cô vang vọng theo tiếng mưa. Nguỵ Chinh giờ lại kề đao lên cổ Diệp Hào nhưng huynh ấy lại không tránh đi mà ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía cô đang bị Tôn Bá Cảnh giữ chặt.

"Nhị ca.... Tôn Bá Cảnh, mau dừng tay. Dừng tay!" cô khóc lóc mà van xin

"Mặt sẹo, thả Tiểu Hoa ra." Diệp Hào lớn tiếng gào nhưng rồi một mảng màu đỏ một lần nữa xuất hiện trên nền đá, máu hoà vào mưa khiến cho mùi tanh tưởi bốc lên

"Nàng xem, nàng làm không nổi. Nàng đã ngã ngựa rồi, vẫn còn mơ tưởng cảnh đẹp trên cao sao. Thật nực cười. Đây chính là mệnh của ngươi. Mệnh phượng hoàng gì chứ, chỉ là một con khổng tước cũng đòi trèo cao."

"HỘ GIÁ!!!" giọng nói lớn vang lên, là Tôn Định cùng Bạch Vân và Mạc Vũ xông vào từ tứ phía.

Tôn Bá Cảnh thấy quân mình đã bị bao vây nên ghì sát đao vào cổ cô. Nguỵ Chí thấy cục diện thay đổi, thừa cơ bỏ chạy liền bị Bạch Vân một đao chém chết. Nguỵ Chinh thì lập tức chạy lên yểm trợ Tôn Bá Cảnh rút lui.

"Ngọc Hoa. Ngọc Hoa." Tôn Định chạy đến phía cô nhưng không dám manh động

"Ngươi và Tôn Định đã cấu kết với nhau? Ngươi dám phản bội ta? Nếu ta chết, ta chắc chắn không chết một mình." ngay lúc Tôn Bá Cảnh tính giết cô thì một mũi tên đã bắn trúng tay hắn khiến hắn phải buông kiếm xuống. Là Vô Ảnh ở trên cao trợ giúp cho Tôn Định đồng thời cứu cô một mạng.

Tôn Định cũng nhanh chóng kéo cô lại phía sau mình.

"Ngọc Hoa, mau đi đi."

"Không được. Ta không đi." cô hét lên, mưa rơi ngày càng to. Mùi máu tanh theo dòng nước cũng lan ra khắp sân của Thanh Long điện.

Cô cầm lấy kiếm cùng Tôn Định đánh với Tôn Bá Cảnh và Nguỵ Chinh. Tôn Bá Cảnh và Nguỵ Chinh ngày càng bị áp sát đành phải buông kiếm xin hàng. Tôn Định nể tình nghĩa bao năm mà tha cho Ton Bá Cảnh một mạng.

Nhưng bỗng Nguỵ Chinh vùng khỏi những binh lính đang giữ chặt mình, cùng lúc đó Tôn Bá Cảnh cũng thoát được. Nguỵ Chinh vốn tính mở đường giúp Tôn Bá Cảnh chạy thoát nhưng không ngờ hắn lại liều mạng lao về phía Tôn Định.

Con dao trong tay Tôn Bá Cảnh lập tức đâm vào ngực cô.

Tôn Định chết đứng người còn Tôn Bá Cảnh trước mắt cô lại cười một cách điên dại, xoáy nhanh con dao trong tay rồi rút ra khiến máu nhuộm đỏ cả một vùng trên y phục cô, ngay sau đó Tôn Bá Cảnh cũng đâm con dao vào cổ mình, ngã xuống mà chết ngay tại chỗ.

Nguỵ Chinh cố gắng chống đỡ được một hồi nhưng rồi cũng buông đao xuống, kiếm trong tay Bạch Vân theo đà mà đâm xuyên qua người của Nguỵ Chinh, hắn đến chết cũng không nhắm mắt.

Cùng lúc đó cô cũng không chống đỡ nổi cơ thể mình mà khuỵu xuống, Tôn Định cũng nhanh chóng đỡ được cô.

"Ngọc Hoa, nàng không được chết. Nàng còn phải trở thành hoàng hậu của ta. Nàng còn phải là mẫu nghi thiên hạ của An quốc..."

Cô lâu nay luôn muốn trở thành mẫu nghi thiên hạ, cao cao tại thượng. Nhưng Đỗ Phách đi rồi, cô cũng hối hận rồi.

"Tôn Định.... huynh.... nhất định.... phải.... phải trở thành... minh quân." cô vừa nói một cách khó khăn vừa lấy ra di chiếu đã nhuốm máu

Trước khi nhắm mắt, cô vẫn cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng của mình nắm chặt lấy ngọc bội uyên ương nhìn về phía người cô luôn ái mộ.

Tôn Định theo di chiếu lên ngôi hoàng đế, việc đầu tiên làm là tru di cửu tộc Ngụy gia.

Tôn Bá Cảnh vốn đã có ý mưu phản từ lâu, cấu kết với Nguỵ Chí và Nguỵ Chinh. May mắn Bạch Vân biết được, kịp thời báo cho Mạc Vũ. Khi cô rời cung Thường An đã ra hiệu với A Hiệu đi tìm Tôn Định hộ giá, thật may mọi thứ đều nằm trong tính toán.

Chỉ là cô không ngờ cái giá là mạng của Đỗ Phách. Cô đúng là tính gả cho Tôn Định một thời gian rồi chiếm ngôi. Để người cô thương lên làm hoàng đế, Cố Ngọc Hoa cô muốn thắng cả ở tình trường lẫn quyền lực nhưng mọi thứ lại không nằm trong kiểm soát của cô. Cho dù Đỗ Phách không tạo phản cũng không sao, chỉ cần huynh ấy còn sống, bình an vô sự trải qua kiếp này. Cô cũng sẵn lòng làm thê tử hiền lương của Tôn Định. Nhưng Tôn Bá Cảnh lại lấy mạng huynh ấy, lúc đó cô mới nhận ra. Không có Đỗ Phách, ngôi vị hoàng hậu này, cô cũng không cần.

Tang lễ của cô được tổ chức liên tiếp ba ngày ba đêm. Khắp kinh thành ai ai cũng đưa tang, khóc than cho cô. Sau này, Tôn Định tuyển tú nhưng vẫn làm theo di chiếu, không lập hậu. Ai ai cũng nói, tân vương si tình với Hạnh Hoa quận chúa nên không lập ai làm hoàng hậu. Đồng thời, Tôn Định cũng đã dành cả đời mình để giúp An quốc ngày càng hưng thịnh, muôn dân an cư lạc nghiệp, ấm no hạnh phúc.

Ván cờ này, cô thắng rồi.