"Ngươi đi gặp hắn, hỏi xem hắn muốn gì." cô nói khiến Nguyệt Xảo thoáng chốc không hiểu chuyện gì nhưng nhanh chóng nhớ đến kẻ đang đứng đợi ở cửa nên cũng im lặng mà nghe theo
"Sao người không gặp Thần Quân? Nhỡ đâu Thần Quân không nói với Nguyệt Xảo..." Nguyệt Quế bên cạnh nói nhưng rồi lại ngập ngừng không biết nên nói sao cho đúng
"Hắn không xứng." cô đáp một cách ngắn gọn, giọng điệu lãnh đạm nhưng thực chất cô sợ bản thân gặp Mặc Thiên rồi sẽ mềm lòng "Chuyện ta nói người làm ra sao rồi?"
"Người yên tâm. Thần cùng Nguyệt Lệ vẫn luôn để ý nhất cử nhất động của Nguyệt Linh Lung. Thật sự không có gì khả nghi."
"Dần dần rồi sẽ lộ thôi. Ngươi theo ta không cần quá thân thiết với cô mẫu. Nhưng Tiểu Lệ nhất định phải thành cánh tay đắc lực cho cô mẫu."
"Chuyện này thần và Nguyệt Lệ đều hiểu. Xin người yên tâm."
"Ừm." cô gật đầu nhẹ nhưng trong lòng thầm nghĩ 'Yên tâm sao? Ta sao có thể yên tâm chứ.'
Cùng lúc này Nguyệt Xảo vội vã chạy đến, trên vẻ mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ.
"Hoa Thần, người xem đây là gì." Nguyệt Xảo vừa nói vừa đưa ra chiếc đèn với hình dáng như một cái bình hoa nhỏ bằng cẩm thạch trắng
"Cái này... Mặc Thiên đưa cho ngươi?"
"Dạ phải. Thần Quân nói đây là Sinh Bảo Đăng, bảo vật của Thiên Giới. Thần Quân biết người đau buồn cũng cảm thấy có lỗi về những gì đã làm nên đặc biệt tặng người cái này." cô nghe Nguyệt Xảo nói vậy thì cầm lấy cái đèn ấy
"Sinh Bảo Đăng... miễn là người có căn cốt dù là ma, là tiên hay là yêu đều có thể hồi sinh. Hắn ta lại hào phóng đến vậy sao."
"Nhưng... Thần Quân cũng ra một điều kiện." Nguyệt Xảo vừa nói vừa cúi mặt xuống không dám nhìn cô
"Nói."
"Thần Quân tặng bảo vật này nhưng không nói cho thần biết cách sử dụng. Thần Quân nói nếu người chịu gặp Thần Quân, Thần Quân sẽ chỉ dẫn người."
"HOANG ĐƯỜNG! Hắn còn mặt mũi mà dám ra điều kiện với ta?... Được. Được lắm." cô nén cơn giận mà đi gặp Mặc Thiên, trong tay vẫn cầm Sinh Bảo Đăng
Trước hồ Lạc Hồn. Mặc Thiên vẫn giống dáng vẻ lần đầu cô gặp. Bộ y phục màu trắng giản đơn, không nhuốm chút bụi trần. Hào phóng, lương thiện, một lòng nghĩ cho tam giới tứ châu. Nhưng sao trong mắt cô, hắn không xứng mặc bộ y phục ấy.
"Nàng cuối cùng cũng chịu gặp ta rồi." Mặc Thiên vui vẻ mà nói, cứ như cô và hắn là phu thê giận dỗi nhau chứ không có chuyện gì to tát
"Nói đi." cô lạnh lùng nói, gương mặt không có lấy một nụ cười khác hẳn với dáng vẻ ngày trước của cô khiến Mặc Thiên cũng có chút không thích ứng được
"Tiểu Mẫn..." Mặc Thiên chưa nói dứt câu cô đã cắt ngang
"Phiền Thần Quân gọi ta là Hoa Thần. Ta và Thần Quân vốn không thân thiết tới độ gọi nhau bằng tên như vậy."
"Tiểu Mẫn, đừng làm loạn nữa. Ta biết nàng đau lòng. Ta cũng không muốn... nhưng ta là Thần Quân, ta phải bảo vệ tam giới tứ châu Tiểu Mẫn à."
"Đừng tỏ vẻ thiện lương trước mặt ta."
"Tại sao nàng không chịu hiểu cho ta?"
"VẬY AI HIỂU CHO TA? AI ĐÒI LẠI CÔNG BẰNG CHO HOA TỘC TA?"
"...Được rồi. Ta xin lỗi. Nàng hài lòng chưa?"
"Xin lỗi? Ngươi nghĩ xin lỗi là xong sao?"
"Vậy nàng còn muốn sao? Nàng cũng dùng Lạc Hồn Thuỷ giết vạn thiên binh. Khiến cho Diệu Hàm vừa câm vừa mù." nghe Mặc Thiên nói vậy khiến cô bật cười một cách thê lương
“Mạng của Thiên tộc các ngươi thì quý giá, mạng của Hoa tộc ta thì không là gì phải không! Ta nói cho ngươi biết Mặc Thiên. Ta nhất định không dừng lại, tất cả những gì ta chịu đựng ngươi cũng phải nếm trải.” cô nói xong tính quay vào trong nhưng Mặc Thiên lại nói
"Nàng là mẫu thân rồi sao còn trẻ con như vậy?"
"Trẻ con?..."
"Nàng hành xử như vậy có nghĩ đến Bắc Thần và Lương Thần không? Nàng đưa chúng đi, giấu chúng trong Hoa Sơn. Nhưng ta vẫn là phụ thân của chúng."
"NGƯƠI KHÔNG XỨNG!"
"Tiểu Mẫn. Nói cho cùng ta và nàng cũng đã là phu thê. Bắc Thần và Lương Thần là nhi tử của chúng ta. Nàng..."
"Ngươi quên rồi? Vậy để ta nhắc cho ngươi nhớ. Ngày ta trở thành Hoa Thần, chính tay ta đã xoá bỏ hôn ước giữa ta và ngươi. Ngươi thấy rồi mà. Hơn nữa, ngươi không có nương tử. Người phàm câm Tô Tiểu Mẫn bị ngươi đưa lên Thần vực Thượng Hoàng, căn bản không gả cho ngươi. Phu quân của Tô Tiểu Mẫn là A Thiên, đã mất khi bị bạch hổ tấn công trên núi Phạm Tịnh rồi."
"Nàng..."
"Sinh Bảo Đăng này đã ở trong tay ta, ngươi căn bản không đòi được lại. Ngươi không nói cũng không sao. Ta tự có cách." cô nói rồi liền nhanh chóng xoay người bước đi
"Được rồi. Ta chịu thua nàng rồi. Ta nói." nghe Mặc Thiên nói câu này, bước chân của cô dừng lại nhưng cô cũng không quay lại nhìn hắn "Muốn dùng Sinh Bảo Đăng rất đơn giản. Nàng phải lấy máu tim của mình nhỏ vào đó, mỗi giọt máu tương ứng với một sinh mạng. Dùng bất cứ vật gì làm nguyên thần nhưng trước đó, vậy ấy phải mang vật của người muội muốn hồi sinh và để cạnh Sinh Bảo Đăng. Nếu ngọn lửa xanh xuất hiện, hàng ngày nàng đều phải nuôi nó bằng máu tim... cho đến khi người đó quay lại. Và tuyệt đối không được để ngọn lửa xanh tắt." nghe được đáp án mình muốn cô liền đi vào Hoa tộc không thèm nhìn lại
Tam quan của Mặc Thiên thật sự quá tệ. Tại sao một kẻ có tam quan như hắn lại có thể trở thành Thần Quân được mọi người tôn kính và sùng bái chứ?
Quay về lập tức lấy máu tim của mình nhỏ vào Sinh Bảo Đăng. Phụ thân cô là nhân yêu không có căn cốt, cô căn bản không thể hồi sinh. Còn mẫu thân lại là Hoa Thần tiềm nhiệm, nếu cô hồi sinh mẫu thân thì vài năm nữa người cũng sẽ lại ra đi...
Nghĩ đến đây cô nhỏ mười hai giọt máu của bản thân vào Sinh Bảo Đăng. Bên cạnh là mười hai hình người gỗ nhỏ chỉ bằng hai bàn tay được mặc những bộ y phục bé tí tẹo khác nhau. Những hình nhân gỗ này là do những đêm cô không thể ngủ thì làm. Nháy mắt đã đủ mười hai hình nhân. Cô còn lấy những bộ y phục cũ của các ca ca mà làm thành y phục cho chúng để vơi bớt đi nỗi nhớ của mình.
Không ngờ lại có lúc dùng đến. May mắn làm sao, ngọn lửa xanh lập tức xuất hiện. Nó giống như thấy được miếng mồi ngon dâng đến miệng, vội ăn lấy ăn để từng giọt máu tim.
"Ca ca... các huynh quay lại với muội đi..."
Vài ngày sau đó cô căn bản không rời khỏi Thuỷ Hoa Đài. Cô chỉ muốn trông coi cẩn thận ngọn lửa xanh của Sinh Bảo Đăng, lại càng muốn gặp lại các ca ca càng sớm càng tốt. Đến độ lễ phong thần ở Nguyệt Quang Điện cô cũng không thèm tới. Chỉ chuyển lời cho Xà Bạch qua loa rồi lại ngồi trầm tư bên hồ.
Lễ phong thần ở Hoa Sơn cô có thể không đi. Nhưng tiệc ở Nguyệt Yêu Điện thì cô lại không thể không xuất hiện. Nguyệt Xảo và Nguyệt Quế sửa soạn cho cô. Vẫn là bộ y phục đỏ rực đến chói mắt ấy, cùng với bộ trang sức mẫu đơn hồng phỉ thuý. Khiến cô trông lộng lẫy hơn bao giờ.
Nguyệt Xảo và Nguyệt Quế liên tục mừng rỡ, không ngớt lời khen ngợi cô. Nhưng đối với cô chuyện này quá đỗi bình thường. Làm gì có Hoa Thần nào lại không phải là tuyệt sắc giai nhân chứ. Ngày này vốn nên vui nhưng cô nhìn thấy vật lại vô thức nhớ tới người. Bởi vậy cũng khó có thể vui nổi.
Khi cô tới Nguyệt Yêu Điện. Các Yêu tộc khác đều đã chờ sẵn. Mặc Thiên và Mặc Thạnh không tới. Nhưng người của họ tới. Trường An, Trường Ni của Thiên tộc và Húc Đào của Ma tộc đều đến chúc mừng.
"Tham kiến Hoa Thần." đám đông nhanh chóng nói lớn đồng thời kính cẩn cúi người
Cô không ngay lập tức đáp mà đi qua đám người họ, lên chỗ ngồi cao nhất ngồi xuống mới lên tiếng "Ngồi đi."
Đám người ấy ngồi xuống từng chiếc bàn tròn lớn được phủ vải đỏ. Bàn của đám người Thiên tộc thì toàn những món thanh đạm. Trái ngược với đó là bàn của Ma tộc, toàn những món đồ sống bốc lên mùi tanh tưởi. Những bàn khác của Yêu Giới lại vô cùng thịnh soạn, món thịt, món rau, món canh có đủ.
Cô nhìn bàn đồ ăn trước mắt mình mà chán ngán chỉ uống từng ly rượu một. Do cô không đụng đũa nên đám người bên dưới cũng không ai dám động đũa lấy một chút. Chúng chỉ nhăm nhăm nhìn cô, chờ cô gắp món để chúng có thể vồ vập vào bàn thức ăn.
"Hoa Thần, người cũng nên ăn chút gì đi." Xà Bạch nhắc nhở khiến cô chú ý đến đám người bên dưới, điều này không phải cô không biết nhưng cô muốn chúng phân biệt rõ. Chủ nhân của chúng là cô chứ không phải đám người Thiên tộc kia.
"Hôm nay là lễ phong thần, các Hoa Thần trước đi khi làm lễ phong thần thường hứa hẹn điều gì đó với các ngươi. Nhưng ta không như vậy. Các ngươi có lòng, ta tất nhiên không bạc đãi các ngươi. Quan trọng, các ngươi hướng đến ai." cô nói rồi nhìn về phía Trường Ni và Trường An, xung quanh là một bầu khí im lặng đến nặng nề
Bỗng có một kẻ đứng dậy. Là một nam nhân ưa nhìn, diện bộ y phục màu xanh ngọc khá tao nhã từ phía bàn của Xà tộc.
"Lời của Hoa Thần âu cũng hợp tình hợp lý. Xà tộc chỉ là một tộc nhỏ nhưng xin đi trước một bước, dâng lên cho người bảo vật của Xà tộc. Tuy chỉ là viên Dạ Minh Châu nhưng lại là bảo vật được Xà tộc gìn giữ bao năm nay. Xin người nhận cho." nam nhân ấy nói, Nguyệt Quế cũng nhanh chóng đến nhận lấy
Phía dưới bắt đầu xôn xao lên tiếng rầm rì.
"Xà tộc này coi như bày tỏ hẳn theo ai rồi." một lão bá nói
"Phải đó. Dạ Minh Châu chính là sinh mạng của Xà tộc mà cũng dám dâng lên." nữ nhân bên cạnh đáp
"Ai bảo Thiên tộc diệt Hoa tộc chứ. Vị Hoa Thần này là đang muốn chúng ta tỏ rõ quan điểm chỉ trung thành với Hoa tộc." nam nhân khác lên tiếng
"Tuy bao năm nay chúng ta đều không dám đắc tội với Thiên tộc nhưng giờ có vị Hoa Thần này rồi cũng không cần lo." lão bá kia lại nói thêm
"Sao lại không cần lo? Thiên tộc vẫn có thể động tới chúng ta bất cứ lúc nào." một nam nhân với vẻ mặt đầy hoài nghi đáp lại
"Vậy ngươi chưa nghe đến việc Hoa Thần không tốn một binh mà có thể giết được vạn thiên binh sao." nữ nhân nào đó lên tiếng
"Còn có chuyện đó ư?" nam nhân với gương mặt đầy hoài nghi mới đây đã đổi thành sự ngạc nhiên rồi ngưỡng mộ lộ rõ nhìn về phía cô
Cô nghe được những lời xì xầm bên dưới, gương mặt không thay đổi lấy một chút nhưng trong lòng thì đang mừng thầm.
"Các ngươi cứ từ từ dùng tiệc. Ta còn có việc không tiện ở lâu." cô nói rồi cầm lấy một cái bánh đậu đỏ cắn một miếng nhỏ rồi đứng dậy trở về Hoa Sơn
Đám người kia vừa chạm vào đũa thấy cô đứng dậy cũng vội đứng dậy cung kính tiễn cô rời đi. Thấy bóng cô đã khuất đám người lao vào bàn đồ ăn như hổ đói.
Trong khi đó Nguyệt Quế và Nguyệt Xảo đi mời Trường Ni, Trường An và Húc Đào đến Minh Nguyệt Cung. Ngay khi bước vào Hoa tộc đồng nghĩa với việc pháp lực của họ cũng mất hết. Cho dù người đó có là Mặc Thiên cũng không ngoại lệ.
"Ca ca, sao tự nhiên muội thấy mệt quá." Trường Ni nói nhỏ
"Hay muội quay về trước báo với Thần Quân. Ta xong việc ở đây sẽ quay về." Trường An nói vậy nhưng bản thân cũng cảm nhận được gì đó, cùng lúc đó cô nghe thấy lời này liền quay lại nhìn họ mà cười nói
"Hai ngươi còn tính đến chuyện quay về nữa sao."
"Hoa Thần có gì muốn nói thì nói nhanh đi." Trường An tiếp lời nhưng cô không đáp
Lúc này binh lính đổ ra từ tứ phía bao vây xung quanh.
"Cô làm cái trò gì vậy Tiểu Mẫn?" Trường Ni khó chịu mà nói
"Hoa Thần, bọn ta không muốn làm hại Hoa tộc. Cô không tuyên chiến, bọn ta nhất định không làm hại ai." Trường An nói thêm nhưng cô không đáp chỉ phẩy tay ra hiệu
Hoa binh lập tức xông lên, lúc này Trường An và Trường Ni muốn phản kháng nhưng làm thế nào cũng không sử dụng được pháp lực. Chưa đầy một nén hương, Trường An và Trường Ni đều đã bị bắt.
"Đừng trách ta. Muốn trách thì trách chủ nhân của hai ngươi." cô vừa dứt lời, Nguyệt Hàn ngay lập tức lôi hai người họ đi, giam vào hoả ngục