Bạch Tố Trinh bị những người mồm năm miệng mười trong phòng chính đánh thức. Phòng ngủ của nàng cách chỗ đó chỉ một gian, ngày thường các yêu tinh đều biết, lúc nàng nghỉ ngơi không thích ồn ào huyên náo nên đi lại cũng vô cùng nhẹ nhàng; nhưng lần này là ở phòng chính, ồn ào cứ như muốn biến chỗ đó thành phố xá náo nhiệt luôn vậy, nổi bật trong đó là giọng cao vút của mấy người phụ nữ. Bạch Tố Trinh loáng thoáng nghe được tiếng các ả gào lên.
“Họ Bạch đâu rồi?! Trốn rồi à?!”
Nàng lười nhác từ trên giường bò dậy, cảm thấy thật mới mẻ làm sao. Mái tóc dài rối bời cũng chẳng buồn chải, tiện tay khoác một chiếc áo lên người rồi bước ra.
Cùng lúc đó thiền sư Pháp Hải còn đang ngơ ngác đứng giữa đám phụ nữ kia. Trong số này hơn nửa là người đã được gả về huyện Tiền Đường, những phụ nữ đã có chồng, lần này kéo nhau tới Bạch phủ. Nguyên nhân bề ngoài là do chuyện Bạch Tố Trinh mở sạp xem quẻ trước đó đều là xem cho đàn ông, hành vi không giống một cô gái không có đức hạnh chút nào.
Nhưng thực ra thì đều là do ăn ghen ăn tức ở nhau mà thôi.
Đôi mắt câu hồn kia của Bạch Tố Trinh khiến đám đàn ông sau khi về đều mất ăn mất ngủ. Người làm vợ thấy chuyện như vậy sao mà không bực mình được chứ.
Họ đều thống nhất cho rằng chính Bạch Tố Trinh đã trêu ghẹo chồng mình, hơn nữa không chỉ trêu ghẹo một người, thế nên họ cảm thấy rất cần dạy dỗ nàng một phen cho thật tốt.
Xưa nay đàn bà con gái ganh ghét nhau vốn chẳng hề nói lí lẽ, càng là con gái có ngoại hình đẹp càng dễ khiến tập thể căm tức, nhất là người có diện mạo như Bạch Tố Trinh, không những đẹp lại còn quyến rũ nữa. Đó là kiểu mà đàn ông thích nhất, mà đàn bà lại ghét nhất.
Trong số những kẻ ở đây có bà vợ nhà Hứa Lục là hung hăng nhất.
Kể từ khi từ Bạch phủ về, gã đàn ông nhà ả cả ngày đều khen Bạc Tố Trinh tốt thế này tốt thế kia. Vả lại, hôm ấy Bạch Tố Trinh hỏi gã nhiều hơn những người khác hai câu, thế nên luôn cho rằng cô ta đối với mình khác những người khác.
Nào ngờ rằng, những người họ Hứa đều được hỏi han cặn kẽ hơn những người khác, song nguyên do trong đó thì khó mà nói rõ được.
Vợ Hứa Lục năm nay cũng hơn 30 tuổi rồi, khuôn mặt đầy vẻ hung hăng mạnh mẽ, cầm đầu đứng cạnh thiền sư Pháp Hải gào rú: “Chưa từng thấy kẻ nào không biết xấu hổ như Bạch Tố Trinh. Giữa ban ngày ban mặt mà một cô gái cũng dám xuất đầu lộ diện xem tướng cho người khác, Bạch phủ mấy người không có ai khác làm việc này được à? Cậu ngày ngày ở chung với cô ta, lại còn để kệ cô ta ngang nhiên giơ mặt ra cho đám đàn ông bên ngoài nhìn ngó thế à?”
Thiền sư Pháp Hải chưa từng gặp cảnh đám phụ nữ phố phường khóc lóc om sòm nên giờ gặp phải cũng coi như đưuọc mở mang kiến thức một phen. Có điều bọn họ lại nói xấu Bạch Tố Trinh, mà hắn thì không cảm thấy nàng làm sai chuyện gì cả nên đành cố nhẫn nhịn nghe bọn họ kêu ca, sau đó mù mờ nói với bọn họ rằng: “Tỷ ấy đang ngủ, các người quay về đi.”
Bà vợ nhà họ Hứa nói nhiều như xổ lông gà vậy, trăm lần không ngờ rằng “em họ””của Bạch Tố Trinh lại chỉ hời hợt đáp một câu như thế, giống như nắm đấm đấm vào bịch vải bông ấy, dĩ nhiên trong lòng không chịu rồi. Ả nói đến miệng lưỡi khô khốc luôn rồi, chỉ đành kéo bà vợ nhà Trương Cửu bên cạnh ra, nói: “Cô nói tiếp đi!”
Vợ Trương Cửu cũng vâng lời, lại giương nanh múa vuốt mà xả một trận nữa. Mắng cái gì mà làm duyên làm dáng, gì mà phiền lòng người vợ, cứ dùng từ từng cụm từng cụm như vậy.
Thiền sư Pháp Hải vẫn im lặng để mặc người ta nói, sau khi họ nói xong lại đáp lại một câu: “Tỷ ấy còn đang ngủ mà.”
Thật sự đang ngủ mà, sao họ cứ nói mãi thế?
Vợ Trương Cửu tức đến lệch mũi, chống nạnh chỉ vào ngực hắn mà nói: “Ngủ à? Giờ là giờ ngủ à? Ngủ cả buổi chiều để sáng mai dậy sớm à? Cậu đừng có nói dối bọn ta nữa, mau bảo ả đàn bà hạ tiện đó cút ra đây! Nếu không, đừng trách bọn ta không khách khí!”
Thiền sư Pháp Hải nhìn trời bên ngoài rồi thong thả đáp: “Ta không biết, có lúc tỷ ấy ngủ rất lâu.”
Tiểu Hôi từng nói vào mùa đông Bạch Tố Trinh có thể ngủ hơn ba tháng trời ấy chứ.
Thiền sư Pháp Hải nói xong lời này, đám đàn bà kia lại bùng nổ, cho rằng hắn nói cho có, lại xắn tay áo vây lấy hắn, mồm năm miệng mười tiếp tục sa sả. Hắn cảm thấy hình như khó mà nói chuyện được với bọn họ nên không nói nữa, buồn bực im lặng đi tới một góc, cầm cuốn sách kinh Phật lên định đọc tiếp.
Bà vợ Hứa Lục nhìn thiền sư Pháp Hải, đâu thể để hắn làm ngơ như vậy. Ả bước lên mấy bước giật lấy một góc cuốn sách của hắn, quát ầm lên: “Cậu còn muốn đọc sách à?! Coi bọn ta chết cả rồi à? Cậu có tin không, ta…”
“Có tin hay không thì cô định thế nào?”
Bỗng một người từ gian trong bước ra ngắt lời Trương Thúy Liên, dáng đi vẫn lả lướt như cũ, tản nhiên đứng chắn trước người thiền sư Pháp Hải. Cũng không biết tay nàng đập vào chỗ nào của vợ Hứa Lục, chỉ đập nhẹ một cái, ả ta lập tức đau đến không thể không buông tay.
Bạch nương nương lười nhác đứng trước mặt họ, quần áo lộn xộn, dáng người mảnh mai quyến rũ, chính là kiểu lẳng lơ đáng ghét nhất trong mắt đám phụ nữ. Nàng đưa mắt lướt nhìn một đám “nữ quyến”, ngáp một cái, đẩy thiền sư Pháp Hải về sau, không quan tâm quần áo không chỉnh tề: “Hôm nay sôi động thế này cơ đấy! Mấy bà thím nội trợ hạ cố ghé tệ xá, không biết là vì sao đây?”
Đám người kia không ngờ nàng còn thản nhiên đi ra như vậy, nghe không hiểu bốn từ “bà thím nội trợ” trong lời nói của nàng nhưng trực giác mách bảo đó hẳn không phải lời tốt đẹp gì thì giận đùng đùng, la mắng ầm ĩ: “Nguyên do vì sao à, con hồ ly tinh mày còn không biết à?! Đám đàn ông đang yên đang lành bị mày nhìn cho đều trở nên mụ mị cả rồi kia kìa. Ngược lại, ta còn phải hỏi mày rốt cuộc mấy người Bạch phủ các người đến huyện Tiền Đường này làm ăn thần quỷ gì, hay là đến mở kỹ viện hả? Mày có muốn cái mặt kia nữa hay không?!”
Bạch nương nương nghe xong thì bước lên hai bước: “Ra là vì chuyện này. Ta nhìn đấy, thím định làm gì nào?”
Bạch Tố Trinh vẫn cú ung dung, mặt còn đầy vẻ ‘thím làm gì được ta nào’ nữa, suýt khiến vợ Hứa Lục tức giận mà ngất xỉu.
Vợ Hứa Lục hùng hổ nói: “Làm gì à?! Mày muốn đám đàn ông đều vây quanh mình đúng không? Ỷ vào mình có tý nhan sắc là cả ngày làm điệu làm bộ bên trong. Mày tự nhìn lại cách ăn mặc của mình xem, có chỗ nào giống phụ nữ đàng hoàng không?”
Tố Trinh nghe xong lời này thì đưa tay lên che miệng, điệu đà cười hai tiếng và đáp: “Phụ nữ đàng hoàng thì mặc cái gì cơ? Bà thím này chỉ bảo một chút đi, nhé?”
Trương Thúy Liên gần như tức đến trợn trắng mắt, giận dữ chỉ Bạch Tố Trinh: “Mày gọi ai là bà thím hả?!”
Vợ Trương Cửu thấy vợ Hứa Lục bị chọc giận đỏ bừng mặt, cũng nhao lên trước bênh vực: “Cô đừng có cãi chày cãi cối với bọn ta ở đây, lần này bọn ta đến là muốn cảnh cáo cô, cấm được bày sạp xem quẻ ở Bạch phủ nữa! Nếu để bọn ta thấy cô còn bày ra nữa, cô đừng mong có kết cục tốt!”
Đám phụ nữ phía sau cũng nhao nhao lên mắng mỏ theo.
Đã mắng toàn mắng những lời xấu xa, mà Bạch nương nương lại càng cười tươi hơn, còn nói: “Có lỗi rồi, hoa đẹp thì luôn có người muốn hái, các thím không mắng chửi kẻ hái hoa mà lại đi trách mắng tại hoa đẹp, đạo lý ở đâu ra thế chứ. Giống như việc mấy thím không xinh đẹp nên cũng bắt những người khác phải trở nên xấu xí như mình à?”
Vợ Hứa Lục và vợ Trương Cửu bình thường đều mồm loa mép giải, không ngờ rằng Bạch Tố Trinh nhìn thì lạnh nhạt thờ ơ mà cũng là một kẻ độc mồm, dùng mấy câu nói sỉ vả đã khiến bọn họ á khẩu rồi, thành ra bọn họ thẹn quá hóa giận: “Bạch Tố Trinh! Mày dám mắng tao?!”
Bạch Tố Trinh nhướng một bên chằng mày, nhích lại gần ả: “Mắng thím thì đã sao? Không phải vừa nãy thím cũng mắng đệ đệ ta à?”
Người của nàng, há lại dễ bắt nạt thế ư?
Tiểu hòa thượng nhà nàng luôn là người không thích đôi co nhưng nàng cũng chẳng phải là quả bầu câm đâu.
Vợ Hứa Lục nổi tiếng là cọp cái ở huyện Tiền Đường này, xưa nay cô ta đều ngang ngược đánh cãi chửi nhau bên ngoài, nay không mắng chửi lại được Bạch Tố Trinh nên trong lòng không sao nuốt trôi cơn tức này. Trông gương mặt khiến người ta tức chết kia ngay gần trước mặt, ả dứt khoát giơ tay lên nhằm vào mặt nàng.
Trong phòng chính của Bạch phủ, thoáng chốc thành chiến trường của một đám phụ nữ. Bạch nương nương đánh nhau với yêu thì dùng yêu pháp, còn đánh nhau với người thì dùng tay tóm. Nàng mặc kệ bọn họ từng có kinh nghiệm đánh đấm gì không, hễ cứ bước lên trước thì đều là giật tóc, túm quần áo.
Lại nói đến việc phụ nữ đánh nhau thì làm gì có dùng đến võ vẽ gì đâu, đánh đến quần áo cũng bị kéo ra.
Vốn là thiền sư Pháp Hải rúc trong góc đọc sách cơ nhưng nhìn thấy cảnh đánh nhau thế này bèn lao ra định can ngăn. Thế nhưng sau khi nhìn vào một cái…. cảnh bất lịch sự chớ nhìn, đành tháo chạy.
Hắn vội vàng tìm bọn Tiểu Hôi, nói: “Trong kia đánh lộn rồi, bọn mi mau….” Còn chưa kịp nói hai chữ “khuyên nhủ” thì hắn chỉ thấy Tiểu Hôi đợi dưới mái hiên đã lâu phun cọng cỏ ngậm trong miệng ra một cái, dẫn mấy tên tiểu yêu lao vào trong rồi. Miệng tên đó còn hùng hổ: “Kẻ nào dám thử động đến nương nương nhà bọn ta, ta sẽ xé xác kẻ đó! Chồng mình không giữ cho tốt, lại đi chạy tới đây nói lý. Bọn ta kéo hắn đến, dắt hắn đến, hay là dụ dỗ hắn à? Tưởng bọn ta hiền lành á? Đánh cho ta!!”
Vẫn nói là, ba người đàn bà là thành một vở kịch. Chỗ kia cũng đến 30 người phụ nữ, mười mấy con yêu tinh ấy chứ?
Thiền sư Pháp Hải sững sờ đứng trước cửa phòng chính, cảm thấy lời sư phụ từng răn rằng, chớ gần nữ sắc, chớ hỏi hồng trần, quả là lời cảnh tỉnh vô cùng đúng đắn.