Mạn Mạn Lưỡng Sinh Hoa

Chương 10



Chương 10:

Ngày hôm sau, lúc bệnh bắt đầu hoạt động. .

Nguyên cáo: Hoàng bác sĩ. .

Bị cáo: Tần Hiểu Hiểu. .

Cái này chính là bầu không khí tổng kết trong phòng. .

Hoàng bác sĩ: (nổi khùng) lần trước xuất viện là ta làm sao dạy ngươi? Coi như trái tim của Hiểu Phong không tốt, mỗi ngày nước uống cũng có thể đạt tới 1000 ml! 1000 ml dùng để giội rửa niệu đạo phòng ngừa niệu đạo nhiễm trùng! 1000 ml là bao nhiêu? Ngươi chưa thấy một chai coca lớn phải không? Ngay cả chênh lệch cũng không nên nhiều hơn nửa bình đi! Hiểu Phong mỗi ngày uống bao nhiêu nước? .

Tần Hiểu Hiểu: (chột dạ) hai... Hai ly... ?

Hoàng bác sĩ: (lòng căm phẫn điền dong) nghe thấy sao? Hai ly! Hai ly! .

Tần Hiểu Hiểu: Nhưng là tỷ tỷ nói uống không nổi mà... Tôi có khuyên qua nàng uống nước... .

Hoàng bác sĩ: (cười lạnh) là tỷ tỷ của ngươi uống không nổi a? Hay là có người ghét thay tã quá phiền phức a? .

Tần Hiểu Hiểu: (sửng sốt) ta... Ta chưa bao giờ nói như vậy... .

Hoàng bác sĩ: (nộ) ngươi không nói như vậy, nhưng là tỷ tỷ của ngươi sợ ngươi chê nàng phiền phức! Nàng sợ uống quá nhiều nước tã sẽ mau ẩm ướt, ngươi sẽ quá mệt mỏi!

Tần Hiểu Hiểu: (gấp) nhưng là... .

Hoàng bác sĩ: (đau lòng) ngươi biết xét nghiệm máu ra cái gì? Mất nước nghiêm trọng! Ngươi là làm sao chăm sóc bệnh nhân, ở nhà đem nàng chăm sóc thành mất nước nghiêm trọng phải đưa đến bệnh viện đây? ! .

Tần Hiểu Hiểu: (mếu máo).

Hoàng bác sĩ: (vội vàng) được rồi được rồi hiện tại khóc có ích lợi gì! Tỷ tỷ của ngươi chịu tội đều đã xong! Hiện tại sốt cũng giảm, chúng ta định đem ống bài niệu lấy ra, ngươi phải bảo đảm nàng trong vòng 4 tiếng có thể tự mình bài niệu, không phải vậy vẫn phải đeo ống trở lại! .

Tần Hiểu Hiểu: (khóc nức nở) ân... .

Hoàng bác sĩ: (nghiêm nghị) còn có, trái tim của Hiểu Phong, cũng làm kiểm tra. Tình hình cũng không phải tốt như vậy. .

Tần Hiểu Hiểu: (gấp) ân. . . ? Làm sao không tốt? Gần đây thời tiết chuyển râm mát, tỷ tỷ tim đau thắt phát tác rất nhiều lần. Thế nhưng đều là sau uống thuốc trong vòng nửa canh giờ liền đi qua. .

Hoàng bác sĩ: Ngược lại mùa đông đối với người bệnh tim mà nói đều là thời điểm quan trọng rất gian nan, phải cẩn thận chăm sóc tỷ tỷ của ngươi. Những phương diện khác cũng là, giữ ấm cho nàng thật tốt, nên cho nàng ngồi nhiều hơn, ít nằm lại, uống nước nhiều, thế nhưng cũng không được vượt quá 1000 ml, không phải vậy trái tim của nàng áp lực chịu không được. Vỗ lưng cho nàng khụ đàm nhiều hơn. Mỗi ba đến bốn tiếng phải giúp nàng trở mình, buổi sáng cần kiểm tra dấu hiệu hoại tử. Giúp nàng đúng giờ xoa bóp, thời điểm thân thể nàng thoải mái, tận lực có thể giúp nàng luyện ngồi mà không cần dựa vào thứ gì hết, tương lai nàng ngồi xe lăn. Những thứ nào cần thiết có thời gian liền phải làm a, ngươi phải tàn nhẫn phải quyết tâm. Không phải vậy bắp thịt của Hiểu Phong sẽ từng bước héo rút. .

Tần Hiểu hiểu: (nghiêm túc nghe) ta biết rồi. .

Trở lại phòng bệnh, tỷ tỷ đang nằm nghiêng được tiểu y tá giúp đỡ khụ đàm, tiểu y tá tên gọi Tiểu Viên, con mắt tròn tròn miệng tròn tròn, ba mẹ nàng thực sự là cho nàng cái tên rất hay ^ ^.

"Không được, nàng khụ không ra", Tiểu Viên nhìn thấy tôi, có chút nóng nảy, "Ta có thể nghe được trong cổ họng nàng có đàm, khí lực nàng quá nhỏ khụ không ra." .

Tôi thấy tỷ tỷ khổ cực đến thở dốc không ngừng, vội vàng nâng tỷ tỷ lên, tỷ tỷ trên trán đã ướt, cái trán đều là mồ hôi.

"Tỷ, nghỉ một lát đi." Tôi cầm khăn tay giúp tỷ tỷ lau mồ hôi, "Một lúc nữa em giúp tỷ." .

Tỷ tỷ xem ra rất mệt, tôi từ đầu giường cầm ống dưỡng khí để vào mũi tỷ tỷ, giúp nàng nhẹ nhàng nhuận khí.

Không lâu sau, tỷ tỷ mở mắt ra nhìn tôi, "Đi chỗ nào... ? Tỷ cho rằng em về nhà..."

"Hoàng bác sĩ giáo huấn em đây..." Tôi ủy khuất hướng về trong lòng tỷ tỷ co lại. .

"Khụ khục..." Tỷ tỷ muốn cười, nhưng lại khiến nàng ho khan, "Lần sau tỷ gặp được hắn, nói hắn không cho hung dữ với Bảo Bảo. Bảo Bảo làm rất tốt..." .

Tôi "Ừ Ừ" dùng sức gật đầu. Tỷ tỷ cùng Tiểu Viên đều cười lên. .

"Đúng rồi, " Tiểu Viên chợt nhớ tới cái gì, "Vừa vặn Hiểu Hiểu ở đây, ta giúp tỷ tỷ ngươi đem ống đạo niệu lấy đi, ngươi có thể giúp ta trông coi nàng, bảo đảm nàng trong vòng 4 tiếng phải tự bài niệu." .

"Nếu như không thể tự niệu, nàng lại phải dùng ống đạo niệu nha!" Ta bám theo Hoàng bác sĩ nói chuyện.

Tỷ tỷ "Xì" một chút cười ra tiếng, nương theo liên tiếp khụ. Tôi nhanh chóng lấy khăn tay ra lót ở trên miệng nàng, vỗ lưng của nàng, "Tỷ, dùng chút lực đem đàm ho ra đi."

Tỷ tỷ ho đến nói không ra lời, chỉ là gật đầu, càng cố gắng ho. Bỗng nhiên cảm thấy có món đồ gì rơi vào khăn tay, thật là một cục đờm đặc.

"Quá tốt rồi ho ra rồi!" Tiểu Viên hưng phấn đập tôi, "Được đó Hiểu Hiểu, thật thật sự có tài!" .

Trải qua mấy ngày, tôi đã cùng Tiểu Viên thành bạn tốt. Nàng là y tá thực tập, làm người cởi mở tỉ mỉ. Tiểu Viên cũng rất yêu thích tỷ tỷ, không có chuyện gì, thì theo vào phòng của tỷ tỷ cùng chúng ta nói chuyện tán gẫu. .

Có nàng bồi tiếp tỷ tỷ, tôi cũng là mừng rỡ thoải mái mà trải qua kỳ ôn tập cuối khóa. Các thầy giáo đều biết nhà tôi khó khăn, cố ý miễn trừ tôi có thể không cần lên trường nghe giảng bài, nhưng bài tập cùng cuộc thi vẫn là nhất định phải tham gia.

Ngày xuất viện kia, Tiểu Viên đưa chúng ta xuống lầu trên xe taxi, trước khi đi nhét số điện thoại cho tôi, "Hiểu Hiểu, sau này nếu như ngươi cùng tỷ tỷ có nhu cầu gì cần hỗ trợ, liền gọi điện thoại cho ta!" .

Tôi phát ra từ thật lòng cảm kích nàng. .

Tỷ tỷ không thể ở ngồi xe lăn quá lâu, về đến nhà tôi liền đỡ nàng nằm trở về trên giường. .

Bốn mắt nhìn nhau, càng là có chút lúng túng. .

Tôi nghĩ tới buổi tối ngày hôm ấy, ở trên tấm giường này làm việc ngốc, tỷ tỷ đại khái cũng nghĩ đến. Những ngày qua ở bệnh viện, chúng ta hết sức lảng tránh đề tài nhạy cảm, thật giống như tỷ muội bình thường ở chung. Nhưng về đến nhà chỉ còn dư lại thời điểm riêng của hai chúng ta, tôi luôn cảm thấy có chút cái gì cần nói rõ ràng. .

"Tỷ... Trong ngày hôm đó..." Tôi đầu tiên đánh vỡ trầm mặc. .

"Chuyện ngày đó em không cần nói ra..." Tỷ tỷ há mồm đánh gãy tôi, một mặt mất mác khẩn cầu, "Tỷ biết ý nghĩ trong lòng em, nhưng tỷ không muốn nghe em nói ra. Vì lẽ đó, van cầu em đừng nói ra... Chúng ta... Vẫn là giống như trước đây... Là tốt rồi, cái gì đều... Không cần thay đổi..." .

Ta gật gù, nhưng trong lòng dời sông lấp biển. .