Mạn Mạn Lưỡng Sinh Hoa

Chương 34



Chương 34:

"phẫu thuật... Cụ thể... Cần bao nhiêu tiền đây?" Tỷ tỷ âm thanh cũng có chút run rẩy. .

"Vậy cũng phải xem có phải là làm xong giải phẫu hoàn chỉnh, cùng kỹ thuật, sau còn có thuốc phải dùng thuốc giảm đau nhập khẩu hay không cùng thuốc trợ tim hay không..." Vương giáo sư giải thích . .

"Đương nhiên phải dùng thuốc tốt!" Ta tự chủ xen mồm. .

"Như vậy, nếu như muốn hoàn chỉnh làm giải phẫu, phí giải phẫu thêm vào kỹ thuật sau đó phí nằm ở ICU, hơn nữa thuốc nhập khẩu, làm sao cũng phải số này." Vương giáo sư nói, móc bút ra trên giấy viết một con số. .

Tôi lấy làm kinh hãi, cùng tỷ tỷ hai mặt nhìn nhau, nhiều tiền như vậy từ đâu tới đây? Ba ba ma ma tích trữ cũng không nhiều, công ty bảo hiểm sau khi trải qua điều tra lại phán định lúc tai nạn xe cộ, ba ba làm tài xế cũng có không ít trách nhiệm liên quan, tiền bồi thường cũng không nhiều, thời điểm tỷ tỷ tai nạn xe cộ nằm viện đã dùng một nửa, hiện tại... .

"Vấn đề tiền, ta cũng có thể hỗ trợ!" Hoàng bác sĩ nhìn ra làm khó chúng tôi, vỗ ngực bảo đảm, "Ngược lại nhất định phải làm phẫu thuật nàu cho Hiểu phong!" .

Vẫn là Vương giáo sư thức thời, đứng lên đến nắm tay cùng chúng tôi, "Cái kia, hai tỷ muội các ngươi cố gắng thương lượng một chút. Chúng ta trước hết phải đi rồi, phải nhanh chóng nói cho chúng ta đáp án." .

Tiễn hai vị bác sĩ, tôi trở lại phòng bệnh tỷ tỷ, nàng vẫn duy trì tư thế vừa nãy, ngồi ở trên giường, cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt nàng. Tôi biết tâm tư nàng, tôi đi tới ngồi ở mép giường ôm chặt nàng, nàng thân thể thật lạnh, không biết là bởi vì lạnh hay là lo lắng, hơi có chút run rẩy. Tôi vuốt nhẹ bờ vai của nàng, nằm nhoài ở hõm vai nàng thảo luận, "Tỷ, tỷ đừng lo lắng chuyện tiền bạc, em sẽ làm tốt. Tỷ hiện tại phải cẩn thận dưỡng cho tốt thân thể, rèn luyện nhiều hơn, giải phẫu lần này nhất định phải làm." .

"Nhiều tiền như vậy... Làm sao bây giờ? Họ hàng... Sẽ không cho chúng ta mượn tiền nữa..." Nàng tâm tình có chút kích động, thở hồng hộc nói rằng, "Tỷ không muốn em phải đi vay tiền, giải phẫu này, tỷ có thể không làm... Tỷ không muốn Bảo Bảo ăn nói khép nép đi cầu người... Tỷ không muốn..."

Ta ôm chặt tỷ tỷ, "Tỷ, em hiện tại là người yêu của tỷ, cũng là thân nhân duy nhất của tỷ. Vì lẽ đó... Em có quyền, yêu cầu tỷ làm giải phẫu này." Tôi giơ đầu tỷ tỷ lên, nhìn mắt của nàng, "giải phẫu không chỉ là vì tỷ, mà là vì chính em, tỷ biết nếu như tỷ có chuyện gì, em không thể sống một mình. Vì lẽ đó mạng của tỷ hiện tại gắn liền với mạng của em, vì em, làm giải phẫu này nha!"

Tỷ tỷ chấn động, rơi vào trầm mặc. Tôi hôn nhẹ trán của nàng, "Tỷ tỷ, tỷ cái gì cũng không cần nghĩ, trước tiên cố gắng ngủ một đêm. Chuyện tiền bạc không cần tỷ lo lắng, đã nghe chưa? Không cần tỷ lo lắng. Tỷ chỉ cần để ý dưỡng thân thể khỏe mạnh." .

Tôi đỡ tỷ tỷ nằm xuống, đắp kín mền. Tỷ tỷ ôm lấy tôi, nhẹ nhàng hôn môi tôi. Nụ hôn này hôn rất lâu, tôi biết nàng đêm nay rất muốn tôi hầu ở bên người, vào lúc này, ai cũng sẽ sợ bị bỏ lại. Nhưng trong lòng tôi đều là nghĩ chuyện xoay sở tiền bạc, một khắc chưa làm thỏa đáng, luôn cảm thấy trong lòng không vững vàng. .

"Em yêu Phong, tỷ tỷ, " tôi đem đầu chôn trong lòng nàng, "Nhớ em liền gọi điện thoại cho em." Tôi nhẹ nhàng giúp nàng tắt đèn, đi ra ngoài.

Ở ngoài bệnh viện không khí lạnh lẽo khiến người ta đặc biệt tỉnh táo. Tôi lắc đầu, mình bây giờ không thể không tỉnh lại, nhưng nhiều tiền như vậy phải làm sao xoay sở, thật sự một ý tưởng đều không có, đi làm công? Mấy đời mới có thể kiếm ra mấy trăm ngàn đây? Ngẫm lại vẫn là về nhà tìm họ hàng thân thích điện thoại từng người thử. .

Tôi đưa tay □□ vào túi áo khoác, đột nhiên cảm giác thấy di động rung lên, lấy ra xem, là tin nhắn Kỷ Nhan, "Tiểu nha đầu, tỷ tỷ của ngươi có khỏe không? Ta có chút bận tâm ngươi > < . Kỷ Nhan." .

Đúng vậy, Kỷ Nhan! Người chung quanh tôi, đại khái có tiền nhất chính là nàng đi. Nhưng bản thân nàng cũng có bệnh, có lẽ cũng cần rất nhiều tiền... Tôi do dự lại do dự, quyết định không nhắn, Kỷ Nhan bản thân là người cô đơn rất đáng thương, những tiền đối với nàng mà nói cũng là tiền cứu mạng, rất trọng yếu. Lúc này điện thoại bỗng nhiên chấn động liên tục, Kỷ Nhan gọi. .

"Này..." Tôi phờ phạc tiếp điện thoại. .

"Tiểu nha đầu, ta gửi tin nhắn cho ngươi, thế nhưng lại không biết ngươi lúc nào có thể nhìn thấy, đơn giản gọi cho ngươi." Kỷ Nhan giọng nói trầm thấp truyền đến, có loại mùi vị yên ổn, "Hết thảy đều vẫn khỏe chứ?" .

Tôi bỗng nhiên mũi đau xót, nước mắt liền rơi ra."Tỷ tỷ phải làm giải phẫu... Ta không có tiền..." Quản không được ánh mắt kỳ dị của người qua đường, tôi cũng không nhúc nhích nữa, ngồi xổm ở cửa bệnh viện ôm điện thoại lên tiếng khóc lớn, "Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ..."

"Ngươi đừng khóc a, " Kỷ Nhan có chút nóng nảy, "Nói cho ta ngươi ở chỗ nào? Có phải là còn ở bệnh viện?"

"Ở cửa... Cửa..." Tôi khóc đến thở không ra hơi, giống như bắt được nhánh cỏ cứu mạng vậy, muốn đem hết thảy ủy khuất đều khóc lên. .

"Ngươi đừng đi đâu, ta đến liền." Kỷ Nhan nói liền cúp điện thoại. .

Tác giả có lời muốn nói:

Kỷ Tiểu Nhan... Ta càng ngày càng bát cháo nộn...

0K}