“Em định gây chiến với họ à? Vết thương đỡ đạn cho Long Ngạo Thiên năm đó, cả ở cánh tay em hiện tại nếu cứ bị thương nữa thì tôi cũng không cứu nổi em đâu.” A Tam ngồi gần A Mẫn nhắc nhở, vẻ mặt có chút lo lắng cho sự hiếu chiến này của A Mẫn.
A Mẫn có chút bất ngờ, vết thương ở vai ngoài những người ở Long Gia biết ra thì không còn ai biết nữa. Ngay cả hai đứa con của cô cũng chưa hề biết được vai cô có vết thương, vì cô không muốn bọn trẻ lo lắng.
Lúc về nước cánh tay cô bị thương nhiều người biết thì không nói, nhưng chuyện đỡ đạn cho Long Ngạo Thiên tại sao A Tam lại biết? Chẳng lẽ…
A Mẫn quay sang nhìn A Tam nói giọng lạnh: “Sao anh biết chuyện tôi đỡ đạn cho Long Ngạo Thiên? Rốt cuộc, anh là ai?”
“Em muốn biết sao?” A Tam không hề né tránh, ngược lại hỏi A Mẫn một câu. A Mẫn liền gật đầu, cô rất muốn biết vì sao A Tam lại biết chuyện này. A Tam thế mà lại chẳng giấu gì, chỉ nói: “A Tam, tổ chức Zero.”
A Mẫn nghe xong không quá ngạc nhiên, bởi vì cô biết người như A Tam không thể nào chỉ là một người bình thường được. Cô nhìn A Tam, “Chả trách anh lại biết chuyện tôi đỡ đạn cho Long Ngạo Thiên. Có phải hôm đó anh cũng ở hiện trường?”
“Ừm! A Thất nhắm vào Long Ngạo Thiên, nhưng em lại đỡ thay. Sau đó còn giết cả A Thất, bản thân bị thương nặng.” A Tam không chút giấu giếm, còn nói rõ cho A Mẫn hiểu.
A Mẫn gật đầu, lại hỏi: “Lúc tôi gặp anh ở trung tâm thương mại, là anh cố tình chạm mặt sao?”
“Không như vậy, thì em chết từ lâu rồi. Đạn có tẩm thuốc độc, vậy mà Long Ngạo Thiên cũng không nhận ra.” A Tam lại tủ đồ lấy một vài thứ sau đó nói, lời nói có vẻ như đang trách Long Ngạo Thiên quá bất cẩn.
Mà chuyện này cũng không thể trách Long Ngạo Thiên được. Vốn dĩ đạn ở gần vị trí nguy hiểm, Phương Minh đã lấy ra được coi như A Mẫn cũng cứu vớt được cái mạng nhỏ này. Bọn họ cũng không phải nghiên cứu nên không biết là phải.
“Vậy độc là do anh điều chế?” A Mẫn nghiêng đầu nhìn A Tam thì nhận được cái gật đầu từ cậu. Mà A Tam đã giúp A Mẫn trị được chất độc này, có nghĩa A Tam thiên về việc điều chế thuốc độc và thuốc độc.
Nhân cơ hội này A Mẫn liền dùng sự tò mò của mình để hỏi A Tam, bởi vì biết đâu cô sẽ biết được cái gì đó. Hoặc là biết thêm một chút thông tin mà cô muốn biết. A Tam thấy A Mẫn cứ nhìn mình chằm chằm thì nhíu mày, “Muốn hỏi gì sao?”
A Mẫn giật mình, không nghĩ A Tam lại biết được suy nghĩ của cô. Cô gật đầu, hỏi: “Lúc nãy anh cũng nói, vết thương tôi có độc. Có phải là đám người ám sát tôi, có liên quan đến bang Zero?”
“Không hẳn! Có một số loại độc tôi không dùng nữa, cho nên đã vứt hết công thức. Mà loại em mới trúng phải chính là những loại tôi đã vứt đi. May mà tôi có thuốc giải, bằng không tôi không biết phải làm sao…” A Tam không phủ nhận, nhưng cũng không đồng tình lắm.
A Tam không thể đưa ra phán đoán cho những gì mập mờ mà không có bằng chứng rõ ràng. Cậu cũng tự trách bản thân mình, vứt đi còn để người khác nhặt được mà đi hại người. Mà loại thuốc độc của cậu lại dùng lên người mà cậu quan tâm, nói không cảm thấy có lỗi thì cũng không đúng.
Thấy A Tam trầm lặng có vẻ buồn thì A Mẫn an ủi: “Cũng không trách anh được!”
A Mẫn vừa nói xong thì chợt nhớ điều gì đó mà thốt lên: “Khoan đã! Nếu anh là người của Zero, vậy thì…”
“Có chuyện gì sao?” A Tam đứng đối diện nhìn A Mẫn, lưng dựa vào tủ nhìn A Mẫn hỏi.
“Theo tôi biết, top năm người mạnh nhất có tôi và Long Ngạo Thiên trong đó. Nhưng mà, hai người còn lại chú tôi nói ở Zero. Người cuối cùng tôi không biết.”
A Mẫn nhìn A Tam nói suy nghĩ của mình ra. Hôm đó gặp kẻ kia cô đã cảm thấy có vấn đề. Nếu A Tam là người của Zero, chắc chắn sẽ có một chút manh mối gì đó.
A Mẫn không biết ai là người cuối cùng trong top năm người kia, nhưng có vẻ hình như ngoài cô thì cũng không ai biết rõ. Gọi là người cuối cùng vì cô biết hầu như là bốn người, chỉ là không biết hai người ở Zero là ai. Người còn lại kia cô cũng không biết, chỉ biết đó cũng là nữ.
Hơn nữa top năm người mạnh cũng không phân cao thấp, mà chỉ phân theo khả năng chiến đấu và sức lực, quyền lực, uy lực, danh tiếng và tầm ảnh hưởng. Hai người ở Zero chắc chắn là liên quan đến khả năng chiến đầu và sức lực nhiều hơn.
Còn Long Ngạo Thiên thì khỏi phải nói rồi, anh hầu như cái gì cũng có đủ cả. A Mẫn lọt vào top năm vì sức chiến đấu và danh tiếng của cô ở thế giới ngầm. Hơn nữa tầm ảnh hưởng của cô cũng cao, những người nghe đến tên A Mẫn đều có phần kiêng dè đến cô.
Thế mới nói, A Mẫn luôn là mục tiêu của những kẻ có quyền có tiếng bị cô nắm được điểm yếu. Nhưng muốn đấu với cô, thì phải xem bản lĩnh đến đâu đã. Những sát thủ cùng ngành với cô cũng chẳng dám liều lĩnh nhận nhiệm vụ giết cô đâu. Nếu tham lam, cái giá phải trả thật sự rất đắt.
Thấy A Mẫn cứ chìm đắm trong suy nghĩ thì A Tam lại gần vỗ nhẹ vai cô một cái sau đó nói: “Người cuối cùng tôi có tìm hiểu qua, là một nữ sát thủ nổi tiếng vào 10 mấy năm trước.”
“Vậy sao? Vậy ở Zero ai được công nhận là mạnh nhất?” A Mẫn không tò mò lắm về người phụ nữ kia nên hỏi tiếp những vấn đề liên quan đến Zero.
“Tôi không rõ, bởi vì chưa ai trong Zero thể hiện bản lĩnh của mình.” A Tam biết A Mẫn có ý gì, nhưng cậu vẫn điềm nhiên nói cho A Mẫn biết những gì cậu đã tìm hiểu, hy vọng có thể giúp ích cho cô. Tuy nhiên cậu thật sự không biết ai mới là kẻ mạnh ở Zero.
A Tam cũng lo lắng cho câu hỏi này của A Mẫn mà nhìn cô, “Có phải là đã chạm mặt rồi không?”
A Mẫn gật đầu, “Đúng vậy! Không rõ mục đích hắn ta là giết tôi hay Long Ngạo Thiên, nhưng chắc chắn là người của Zero.”
“A Thất và A Bát đã bị em giết, A Lục sẽ không manh động. Tôi thì không thể nào làm hại em rồi.” A Tam nhìn A Mẫn, những gì cậu biết chỉ có bấy nhiêu.
A Mẫn gọi là hắn thì chắc chắn là con trai, cho nên những cô gái ở Zero tuyệt đối không phải. A Nhất thì sẽ không làm gì nếu không có chỉ thị của boss, còn A Nhị thì cậu không chắc chắn. Theo suy đoán của A Tam thì hai kẻ mạnh nhất có thể là A Nhất và A Nhị.
Nhưng A Tam chưa thấy mặt A Nhị bao giờ, nói chính xác hơn A Nhị là ai thì cũng không hẳn là có nhiều người biết. Cậu ta luôn nhận nhiệm vụ qua email hoặc điện thoại, rất hiếm khi xuất hiện ở Zero.
A Mẫn thở dài, cô thấy hỏi nữa cũng không được gì nên thôi vậy. Thấy A Tam có vẻ cũng khá để tâm đến vấn đề của cô nhưng không giúp được gì khiến mặt của A Tam thoáng lên chút buồn.
A Mẫn vỗ nhẹ vai A Tam: “Bỏ đi! Dù gì thì tôi cũng biết hắn ta ở Zero, để tôi biết là ai thì tôi nhất định không bỏ qua.”
A Mẫn nói xong thì đấm tay xuống ga giường, vẻ mặt có chút không thoải mái. Rốt cuộc cô đắc tội gì với hắn ta mà cứ nhắm mãi vào cô thế chứ. Cô mà tìm được, nhất định phải hỏi cho ra lẽ.