Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Chương 110: Coi như tôi quan tâm thừa thải đi



A Mẫn nghe xong có chút bất ngờ nhưng sau đó vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên như không có gì xảy ra đáp lại: “Giọng nói rất nhiều người giống nhau, hơn nữa những lời cô nói tôi nghe không hiểu lắm.”

“Vậy sao? Cô giết chồng tôi mà còn dám nói không hiểu?” Cô điều tra viên kia đứng lên đập bàn nhìn A Mẫn bằng ánh mắt phẫn nộ, lời nói không có chút nào là đùa.

A Mẫn nhìn xung quanh thấy camera không hoạt động liền biết mọi thứ đã được sắp đặt. Người phụ nữ trước mặt cô nhìn có vẻ mỏng manh nhưng sức lực không phải bình thường. Năm đó giết Trần Úc nếu A Mẫn không nhanh tay thì cũng bị ông ta bóp cổ chết rồi.

“Nếu tôi không giết ông ta thì người khác cũng sẽ giết thôi. Có trách thì trách chồng bà làm ăn phi pháp, cái gì cũng dám làm.” A Mẫn nhìn người phụ nữ kia đáp trả, giọng của cô như khẳng định rằng những việc cô làm là không hề sai.

Người phụ nữ kia lật bàn về phía A Mẫn khiến cô lùi lại vài bước nhíu mày. Bà ta lúc này liền chất vấn: “Chính vì cô giết chồng tôi mà con trai tôi cũng bị vào tù vì liên quan đến những việc ba nó làm. Cô có biết nó bị những tù nhân khác hành hạ thế nào không? Tôi tìm cô rất lâu, không ngờ cuối cùng cũng tìm được. Hôm nay tôi nhất định giết cô, lấy máu cô tế chồng và con tôi.”

Người phụ nữ kia nói xong liền dùng dao ném về phía A Mẫn nhưng A Mẫn đã né được. Cô liền nhìn bà ta khó chịu: “Nếu không muốn có kết cục như thế thì ban đầu đừng làm. Đổ lỗi cho tôi, chi bằng bà nên trách bản thân bà. Nếu như bà khuyên nhủ chồng con thì đâu có như hôm nay. Bà trách tôi, sao không tự ngẫm lại xem.”

“Con khốn, nếu không có người giúp đỡ thì hành tung của mày bị lộ từ lâu rồi. Mày nghĩ mày sống đến bây giờ là may mắn sao? Bây giờ tao không giết mày, cũng sẽ có người khác tìm mày thôi.” Người phụ nữ kia bị A Mẫn nói mấy câu liền không kìm được cơn giận mà mắng chửi.

Bà ta sau đó tiến về phía A Mẫn mà ra đòn, mỗi đòn bà ta ra điều nhắm vào vết thương mới khỏi của A Mẫn. A Mẫn chỉ phòng thủ mà không ra tay lại, vừa phòng thủ cô vừa nhìn bà ta nói: “Tôi biết bản thân tôi không may mắn, nhưng tôi sống đến bây giờ chứng tỏ tôi có thực lực. Hơn nữa A Mẫn này vốn dĩ có nhiều kẻ thù, muốn tìm thì cứ việc đến.”

Nghe đến câu cuối bà ta liền dùng chân đá vào tay A Mẫn khiến cô bất giác mà ngã về sau. A Mẫn nhíu mày, bà ta dùng chiêu giương đông kích tây làm A Mẫn tưởng bà ta nhắm đến chân cô nên đã không chú ý.

Bà ta lại gần đưa tay siết cổ A Mẫn sau đó nói bằng giọng tức giận: “Ngông cuồng! Long Ngạo Thiên đúng là không có mắt nhìn mới chọn phải loại người như cô, còn ra sức bảo vệ cô bằng mọi giá. Lão đại như cậu ta đúng thật là đáng khinh.”



“Chuyện của tôi không liên quan đến Long Ngạo Thiên, hơn nữa giữ được vị trí lão đại chứng tỏ Long Ngạo Thiên có thực lực mà thôi. Còn về việc bảo vệ gì đó, bà đừng nói năng tầm bậy.” A Mẫn tức giận nhìn bà ta, cô dùng tay mình siết chặt cổ tay bà ta khiến bà ta nới lỏng tay ra.

A Mẫn nhân cơ hội đó đạp bà ta một cái mạnh khiến bà ta ngã về phía sau. A Mẫn không tin Long Ngạo Thiên sẽ làm những chuyện dở hơi đó, nhưng cũng rất ghét người khác nói xấu Long Ngạo Thiên. Rất lâu rồi A Mẫn mới bộc phát cơn giận nhau thế này, hơn nữa lại là vì Long Ngạo Thiên.

Bà ta thấy biểu cảm của A Mẫn thì nhếch môi cười lớn: “Hahaha! Tôi điều tra qua rồi, việc cô bị ám sát mà bản thân cô an toàn là nhờ Long Ngạo Thiên cả đấy. Năm năm qua cô không biết vì cô mà Long Ngạo Thiên đã gầy dựng Long Gia và Hắc Long Ưng lớn mạnh đến thế nào đâu. Nhưng rốt cuộc cậu ta làm vậy cũng chỉ để bảo vệ cô, nói xem có ngốc không?”

“Im đi, tôi không muốn nghe. Tôi cũng không giết bà, bà đi đi.” A Mẫn gạt phăng câu nói kia của bà ta sau đó chỉ về phía cửa.

Ở sở cảnh sát A Mẫn không muốn làm liều, nếu không cô không thể nào ra khỏi đây được. Nhưng bà ta dường như nghe không hiểu, liền đứng lên cười với A Mẫn.

“Ha… Tha thứ cho kẻ thù là tự tìm đường chết đó.” Bà ta nói xong liền lấy ra một khẩu súng ngắn được giấu ở ống quần.

A Mẫn liền nhíu mày, nếu như bà ta bắn liên tục cô sẽ không né được. Nhưng nếu bắn một viên, cô có thể né mà không bị thương. Bà ta chĩa súng về phía A Mẫn mà bóp cò.

“Pằng pằng!”

Tiếng súng vang lên, A Tam nghe vậy liền chạy ra ngoài và tìm phòng A Mẫn. Lúc cậu chạy đến cửa phòng thẩm vấn của A Mẫn đã bị đạp ngã, người phụ nữ mặc đồ điều tra viên cũng nằm bất động dưới đất với viên đạn xuyên đầu.

A Mẫn được một người ôm vào lòng, mùi hương của người này A Mẫn ngửi liền biết là ai. Cô đẩy ra nhưng người đó vẫn ôm cô chặt vào lòng, thì thầm bên tai cô: “Xin lỗi, suýt nữa là tôi đến muộn rồi.”



“Long Ngạo Thiên, anh ôm chặt thế là đang giết tôi đấy.” A Mẫn vừa nói vừa đẩy Long Ngạo Thiên ra, anh nghe vậy cũng tự động không ôm A Mẫn nữa mà nhìn cô quan tâm: “Có sao không? Có bị thương ở đâu không?”

A Mẫn thấy A Tam đang đứng ở cửa, cả cô và A Tam đều khó hiểu với hành động của Long Ngạo Thiên. Cô liền sờ trán Long Ngạo Thiên sau đó nói: “Không nóng, vậy sao anh kỳ lạ vậy? Uống nhầm thuốc rồi à?”

Long Ngạo Thiên không trả lời mà đỡ A Mẫn đứng lên sau đó xem xét các vết thương trên người cô. Ngoài hai bàn tay bị trầy xước một chút thì cánh tay cũng bị bầm. A Mẫn thấy vậy thì rút tay lại sau đó lại chỗ A Tam đứng khiến Long Ngạo Thiên nhíu mày.

“Em ghét tôi đến thế sao?” Long Ngạo Thiên nhìn A Mẫn đứng gần A Tam mà có chút không vui liền khó chịu ra mặt. A Tam nghe vậy thì nhếch môi, tay choàng vai A Mẫn nhìn Long Ngạo Thiên khiêu khích: “Có bản lĩnh thì cướp đi, dù sao A Mẫn cũng không cho cậu cơ hội đâu.”

Long Ngạo Thiên lại gần định đánh A Tam nhưng A Mẫn lấy thân mình cản lại, cô nhìn Long Ngạo Thiên khó chịu: “Anh có thôi đi không? A Tam cứu tôi nhiều lần rồi đấy, đừng có nghĩ mình có quyền thì muốn làm gì làm.”

“Ha… Tôi nghe em ở đây liền bỏ hết mọi việc chạy đến vì sợ em có chuyện, cuối cùng em đáp trả tôi như thế. Coi như tôi quan tâm thừa thãi đi.” Long Ngạo Thiên nói xong rồi rời đi, nét mặt lạnh lùng đến mức chẳng ai dám nói gì cả.

Sở trưởng của sở cảnh sát cũng gặp A Mẫn và A Tam, sau đó liền giải thích: “Xin lỗi hai vị, tôi không biết chỗ này có người trà trộn vào. Mẫn Nhi tiểu thư, cô có sao không?”

“Không sao! Nếu không có gì thì tôi và bạn tôi về trước, phiền ông giải quyết việc này.” A Mẫn nhìn vị sở trưởng kia điềm đạm nói.

Vị sở trưởng gật đầu, A Mẫn và A Tam nhìn nhau sau đó rời đi. A Tam đi lấy xe còn A Mẫn thì đứng đợi ở ngoài cổng. Khi A Tam rời đi thì vị sở trưởng đó liền lại gần chỗ A Mẫn nói: “Mẫn Nhi tiểu thư, tôi có chút chuyện muốn nói với cô.”

“Là chuyện gì?” A Mẫn quay đầu lại nhìn sở trưởng hỏi, hình như ông ta đang muốn nói điều gì đó.