A Mẫn không ngốc đến mức không tìm hiểu sự việc mà tin người vội vàng. Nhưng mà có những thứ nhìn bằng mắt thường hay tai nghe cũng chưa hẳn là sự thật. Chuyện này năm năm trước A Mẫn đã lĩnh ngộ rồi, cho nên cô không muốn lĩnh ngộ lần nữa.
A Mẫn bị Long Ngạo Thiên ôm chặt đến mức không thể đẩy ra. Cả hai đứa nhỏ cũng rời khỏi tay A Mẫn chạy đi đâu đó khiến cô vùng vẫy, “Buông ra!”
“Hai đứa ấy chỉ là chạy lại chỗ ông bà nội thôi, đừng lo lắng.” Long Ngạo Thiên rất hiểu ý A Mẫn, chỉ cần một chút hành động nhỏ thôi cũng biết A Mẫn muốn gì.
Người hiểu A Mẫn nhất chỉ có một mình Long Ngạo Thiên mà thôi. Nhiều lúc A Mẫn cảm thấy hình như chỉ cần một cái nhíu mày hay giọng điệu thôi thì Long Ngạo Thiên cũng biết tâm trạng của A Mẫn. Cho nên cô rất sợ, sợ một ngày nào đó anh sẽ rời xa cô.
Ở hắc đạo thì sống chết không rõ ngày, hơn nữa Long Gia cũng có rất nhiều kẻ thù ở thương trường. Ở giới hắc đạo thì cũng có nhiều kẻ dòm ngó tới vị trí lão đại. Chỉ là hiện tại Long Gia và Hắc Long Ưng đang ở vị trí đỉnh cao, thế lực vô cùng vững chắc nên mới không có gì.
A Mẫn từ khi về nước và xảy ra nhiều chuyện đã quen phụ thuộc vào Long Ngạo Thiên, điều mà trước giờ không hề xảy ra. Cô sợ bản thân sẽ là điểm yếu của anh, hơn nữa A Mẫn bây giờ cũng không thể làm sát thủ được nữa vì cánh tay đã không còn lực như trước. Ở bên cạnh anh chỉ là một gánh nặng mà thôi.
“Long Ngạo Thiên, rốt cuộc thì sao bao nhiêu chuyện chúng ta vẫn là không hiểu nhau.”
“Không phải là không hiểu nhau, mà là vì hiểu nhau mới như vậy. Em là muốn tốt cho anh, sợ làm liên lụy anh nên mới rời đi.”
Long Ngạo Thiên thả A Mẫn ra nhìn cô thẳng thắn nói, cả hai thật sự rất hiểu đối phương dù cho chưa bao giờ nói ra. Lời của Long Ngạo Thiên nói cũng khiến A Mẫn không thể chối cãi vì trong lòng A Mẫn nghĩ như vậy.
Thấy A Mẫn cứ im lặng thì Long Ngạo Thiên lại nói tiếp: “Mẫn Nhi, em từng nói muốn hai đứa có một gia đình hạnh phúc chẳng lẽ em quên rồi sao? Đừng cố chấp nữa, theo anh về Long Gia có được không?”
Thật ra thì Long Ngạo Thiên có thể dùng biện pháp mạnh thay vì cứ kiên nhẫn như thế này với A Mẫn, tuy nhiên bởi vì anh tôn trọng cô nên muốn thông qua ý của cô mà không tự ý quyết định nữa. Đó là điều cần thiết khi hai người sống chung với nhau, cả hai đều phải bình đẳng và đều có quyền lên tiếng.
A Mẫn cười buồn, cuối cùng tính cách thật của Long Ngạo Thiên đã trở lại rồi. Đây mới chính là Thiên mà A Mẫn từng quen biết ở cô nhi viện. Anh đối với cô lúc nào cũng nhẹ nhàng, dịu dàng như vậy. Tính cách bây giờ của Long Ngạo Thiên có thay đổi nhưng là vì hoàn cảnh mới như vậy. Nếu không thì anh đã không ở đỉnh cao của tất cả mọi thứ.
“Em có thể theo anh về nhưng mà cánh tay của em đã không như trước nữa, như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến anh và mọi người.” A Mẫn nhìn Long Ngạo Thiên nói, ánh mắt cô dường như chỉ toàn sự u buồn mà không có chút vui vẻ nào.
Tay phải của A Mẫn không còn lực nữa khiến cho mọi việc sẽ có chút khó khăn hơn, muốn giúp đỡ hay làm việc nặng cũng không được. Cô không muốn bản thân là một kẻ vô dụng, cũng không muốn cả đời đều phải nhờ người khác giúp đỡ.
Long Ngạo Thiên cười, “Anh có thể làm cánh tay phải cho em, không cần phải cảm thấy tủi thân. Hơn nữa sẽ không ai trách em đâu, nếu ai dám nói gì em thì anh sẽ xử lý họ.”
Long Ngạo Thiên đã nói đến mức này mà A Mẫn vẫn chần chừ không quyết định khiến những người đang xem xung quanh có chút nóng lòng. Cô còn chưa kịp lên tiếng mọi người đã tiến lại gần khiến A Mẫn nhíu mày. Đám người này đúng thật là nhiều chuyện mà.
“A Mẫn, nếu tao là mày thì tao đồng ý rồi. Long Ngạo Thiên đã cố gắng lắm rồi đấy, mày cho anh ấy cơ hội đi.” Tuyết Nhi nắm tay Minh An lại gần nhìn A Mẫn có chút trách móc nhưng vẫn khuyên nhủ.
Mọi người đều đồng tình với quan điểm của Tuyết Nhi, thật sự thì Long Ngạo Thiên đã rất thành ý rồi. A Mẫn nhìn mọi người sau đó lại nhìn Long Ngạo Thiên bằng ánh mắt như lúc đầu cả hai gặp nhau. Long Ngạo Thiên không bất ngờ mà chỉ cười không nói gì.
Cô nghiêm túc nhìn Long Ngạo Thiên tự cao, “Thành ý thì có nhưng vẫn chưa đủ! Năm năm qua rất cực khổ đấy, chỉ bấy nhiêu đây mà theo anh về thì quá thiệt thòi rồi.”
Nghe A Mẫn nói vậy mọi người liền bật cười, rõ ràng A Mẫn đã tha thứ mà vẫn làm mặt lạnh. Long Ngạo Thiên nghe vậy thì quỳ một chân xuống, lấy trong túi áo ra một chiếc hộp và mở ra nhìn A Mẫn nói: “Em đồng ý lấy anh nha! Chúng ta cùng thực hiện lời hứa đã bỏ dở được không? Anh muốn bảo vệ em và con cả đời.”
“Đồng ý đi!”
“Đồng ý đi!”
“Đồng ý đi!”
Tất cả đều đồng thanh và nhìn A Mẫn mong chờ câu trả lời của cô. A Mẫn gật đầu nhìn Long Ngạo Thiên khiến anh vui mừng đeo nhẫn vào tay cô sau đó ôm lấy cô quay vài vòng. Mọi người đều vỗ tay chúc mừng cho hai người. Sau bao sóng gió cuối cùng cả hai cũng được ở bên nhau.
Sau khi cầu hôn A Mẫn xong thì Long Ngạo Thiên đã ra hiệu cho người của mình thả bong bóng lên bầu trời. Hoắc Gia Dĩnh cũng vì chuyện này mà nghiên cứu thử một số món đồ. Nhân dịp này cậu cũng dùng thử để xem hiệu quả như thế nào.
Hoắc Gia Dĩnh gắn usb sau đó cho phát một đoạn video theo không gian ba chiều để mọi người được xem mà không cần dùng qua màn hình để chiếu lên hay bất kỳ thứ gì cả. A Mẫn nhìn thấy video liền bất ngờ, ngay cả lần đầu gặp Long Ngạo Thiên cũng đã được quay lại khiến cô nhíu mày nhìn anh hỏi: “Làm sao mấy cái đó anh lại có?”
Thông thường các camera đều được tự động xóa sau một tháng, bây giờ đã hơn năm năm thì làm sao mà còn được những hình ảnh trước kia cơ chứ. Long Ngạo Thiên thấy A Mẫn thắc mắc thì cũng giải đáp cho cô hiểu: “Nơi nào có anh thì Hoắc Gia Dĩnh sẽ hack và lấy toàn bộ dữ liệu, đề phòng sau này có vấn đề vẫn còn bằng chứng.”
“Vậy nên tất cả những nơi anh đi qua đều có lưu lại sao?”
Long Ngạo Thiên nghe A Mẫn hỏi cũng chỉ gật đầu, cô lại tiếp tục xem video thì lại càng trầm lặng hơn. Năm năm trước khi cô rời đi anh không có lưu giữ, nhưng mà sau đó liền có một đoạn video khi cô đang ở nước S cùng Kiều Vy. Đây chứng tỏ là anh đã từng âm thầm đến thăm cô nhưng không nói.
A Mẫn lúc này mới biết có những chuyện nếu như người khác không nói ra thì cô cũng không biết Long Ngạo Thiên đã vì cô mà làm rất nhiều thứ. Lúc trước cô chỉ biết báo thù và báo thù, không hề nghĩ đến chuyện khác. Không ngờ sau nhiều năm cuối cùng cô lại gặp anh.
Càng đáng nói hơn là dù có rời xa bao nhiêu năm thì cuối cùng cô và anh vẫn ở cạnh nhau. A Mẫn không biết đây có phải là duyên nợ giữa cô và anh hay không. Nhưng cô sẽ không buông tay nữa, dù gì thì đây là thứ hạnh phúc vốn dĩ cô nên có từ lâu chứ không phải tới tận bây giờ mới được có.