- Trước tiên cứ ước chiến với đám lão gia hỏa kia một lần, sau đó lại quét ngang sáu tên mới tới một lần. Như vậy về sau cũng có thể thoải mái đi ra a.
- Ngươi cũng muốn rời khỏi Tinh Thần đảo hay sao?
Thiên Tinh Tử sững sờ, lập tức khẽ gật đầu một cái.
- Cũng nên rời đi thôi. Sở dĩ ta dừng lại một thời gian ngắn như vậy chính là vì muốn chờ đám người mới tới này được ma luyện, lớn lên a.
Bối Tháp Lai Ách nói:
- Chúa tể vĩ đại mỗi một Hỗn Độn kỷ nguyên mới tự mình bắt người cướp của một lần, đợi lần sau sao? Sẽ phải chờ quá lâu, mà ta cũng không đợi được thời gian lâu như vậy.
- Cái tên nhà ngươi, tùy thời có thể đột phá trở thành Đạo Quân a.
Thiên Tinh Tử lắc đầu than thở, nói:
- Thế nhưng ta cho đến bây giờ tuy rằng đã mơ hồ biết rõ được con đường của mình, thế nhưng còn chưa có chính thức hiểu ra được.
Chỉ có ngộ ra con đường của mình, ngộ ra đạo thuộc về mình. Như vậy mới có thể ỷ vào đạo mà bản thân mnfh ngộ ra, trở thành Sinh Tử Đạo Quân.
Bối Tháp Lai Ách đãsớm ngộ ra đạo, có thể tùy thời trở thành Sinh Tử Đạo Quân. Chỉ là ở benet rong Mang Nhai quốc rất là an toàn, cho nên hắn cũng không có vội vã đột phá mà thôi. Dù sao một khi đã chọn con đường thì sẽ không có biện pháp để hối hận, cho nên đương nhiên hắn cũng phải suy nghĩ nhiều hơn một chút.
- Đợi khi đi đến Thập Nhị Cung, có lẽ ngươi sẽ có thu hoạch rất lớn.
Bối Tháp Lai Ách nói:
- Mặc dù Tinh Thần đảo có chín mươi chín loại truyền thừa, truyền thừa có thể xếp hạng top mười cũng coi như không tệ, nghiêm khắc mà nói. Nó cũng không tính là truyền thừa hạch tâm của Thập Nhị Cung.
- Đúng vậy.
Thiên Tinh Tử cũng hiểu rõ.
...
Thiên Tinh Tử chiến bại, từ trên tầng thứ năm ngã xuống đến tầng thứ tư.
Kế tiếp, quả thực Bối Tháp Lai Ách đã đại khia sát giới, ước chiến với từng người một. Đám yêu nghiệt ở tầng thứ năm bị ước chiến cũng không sợ hãi, bởi vì bình thường bọn họ có muốn ước chiến cũng không ước chiến được. Cho nên mỗi một người đều có chiến ý ngập trời, chiến một trận với Bối Tháp Lai Ách kia.
Kết quả là...
Cách mỗi một ngày lại có một tòa Tinh Thần đảo rớt xuống bên dưới.
Tinh Thần đảo ở trên tầng thứ năm từ mười tòa, giảm bớt xuống còn mười lăm tòa, mười bốn tòa, mười ba tòa, mười hai toà... Đang không ngừng giảm bớt.
...
- Lại có một người rớt xuống.
Kỷ Ninh đứng ở bên trên biên giới Tinh Thần đảo của mình, hai mắt nhìn ra phía xa. Nhìn một tòa Tinh Thần đảo cùng tầng với mình đang chậm rãi rớt xuống phía dưới.
- Kiếm thuật của ta đã đạt tới bình cảnh, bộ pháp cũng đã đạt tới bình cảnh. Nếu như tiếp tục ma luyện ở trong Tinh Thần đảo, chỉ sợ cũng rất khó có thể tiếp tục tiến bộ. Mặc dù ở nơi này có không ít yêu nghiệt có thể ước chiến, thế nhưng cũng đã đến lúc ta nên đi ra rồi.
Kỷ Ninh âm thầm suy nghĩ.
Cũng đã tới lúc hắn nên rời khỏi Tinh Thần đảo rồi.
Hoàn cảnh ở nơi này rất tốt, yêu nghiệt cùng cấp độ thường xuyên chém giết với nhau. Nếu như ở đây trong thời gian dài dằng dặc, có lẽ có thể tìm hiểu được thức thứ bảy của Vô Danh kiếm thuật.
Thế nhưng mà nhất định khoảng thời gian này sẽ rất dài rất dài, dù sao từ lúc tìm hiểu được thức thứ sáu cho tới bây giờ cũng mới chỉ gần năm trăm năm. Tính cả thời gian gia tốc, kỳ thật cũng đã hơn mấy vạn năm. Thế nhưng cảm ngộ về thức thứ bảy Vô Danh kiếm thuật của Kỷ Ninh vẫn rất mơ hồ. Hắn hiểu, muốn tìm hiểu được là chuyện cực kỳ khó. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng sẽ phải tiêu hao thời gian gấp trăm lần nghìn lần.
- Ta bị lời thề bản mạng trói buộc, trong một Hỗn Độn kỷ nguyên phải đi đến Thiên Thương Cung. Như vậy mới có thể trở về tam giới cứu phụ mẫu ta.
- Tuy rằng một Hỗn Độn kỷ nguyên rất dài, nhưng mà ai biết sau này có biến cố xuất hiện hay không. Cho nên không thể lãng phí thời gian ở nơi này quá lâu.
Kỷ Ninh âm thầm nói.
Ngây ngốc ở Tinh Thần đảo một ngàn năm cũng đã đủ rồi.
- Cuốn bộ pháp truyền thừa này đưa cho Đan Bảo Thế Giới thần a.
Kỷ Ninh lấy ra thư từ màu vàng, lại phát ra ước chiến với Đan Bảo Thế Giới thần. Dù sao hắn cũng sắp đi rồi, mà khối ngọc giản này cũng không mang đi được. Như vậy còn không bằng đưa cho Đan Bảo Thế Giới thần. Lúc trước Kỷ Ninh vừa mới tới Tinh Thần đảo đã quen biết với Đan Bảo Thế Giới thần, hắn vẫn rất có hảo cảm với người này.
...
- Ước chiến với ta?
Hai mắt thiếu niên mập mạp môi hồng răng trắng gọi là Đan Bảo Thế Giới thần sáng ngời, nói:
- Là Bắc Minh.
Quan hệ của Kỷ Ninh và Đan Bảo rất tốt.
Ví dụ như Kỷ Ninh không muốn giao chiến với một ít đối thủ, thế nhưng nếu như đối phương ước chiến. Như vậy Kỷ Ninh sẽ ước chiến với Đan Bảo Thế Giới thần, như vậy cũng có thể tránh chiến được.
- Bắc Minh muốn tránh chiến hay sao?
Đan Bảo có chút nghi hoặc, bất quá hắn vẫn đi vào trong phòng, đột nhiên bị chuyển đi tới bên trong một Động thiên khác.
...
Trên hải đảo lạnh lẽo, hoàn toàn bị đóng băng, gió lạnh gào thét không ngừng.
Đan Bảo xuất hiện, liếc mắt đã nhìn thấy một thiếu niên mặc áo bào trắng lưng đeo một thanh kiếm.
- Bắc Minh.
Đan Bảo hô lớn.
- Đan Bảo.
Kỷ Ninh nhìn hắn rồi nói:
- Ta sắp rời đi.
- Rời đi sao?
Đan Bảo khẽ giật mình, nói:
- Nhanh như vậy sao?
- Đúng vậy.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Cũng quá nhanh đi a, tuổi thọ của tu hành giả chúng ta dài dằng dặc, cần gì phải gấp gáp như vậy chứ? Những yêu nghiệt kia ở trên Tinh Thần đảo cũng có ngàn vạn năm, trên ức năm a.
Đan Bảo nói.
Kỷ Ninh nở nụ cười.
Nếu quả thật là ngàn vạn năm, như vậy chỉ sợ hắn sẽ ngộ ra được thức thứ bảy. Ngàn vạn năm đối với một Hỗn Độn kỷ nguyên mà nói, cũng không coi vào đâu. Thế nhưng hắn phải cố gắng tiết kiệm thời gian, sợ rằng tương lai sẽ có biến cố gì đó.
- Ta sắp đi, cho nên lần này ta nhận thua.
Kỷ Ninh cao giọng nói.
- Sắp đi... Nhận thua?
Đan Bảo ngây người ra, Kỷ Ninh ước chiến với hắn. Cho tới bây giờ chưa từng bao giờ nhận thua. Phải biết rằng ở trong tay Kỷ Ninh có một bộ bộ pháp truyền thừa a, Kỷ Ninh nhận thua, chẳng lẽ muốn đem bộ truyền thừa kia cho hắn hay sao?
- Bộ bộ pháp truyền thừa này ta cũng không mang đi được, ngươi cầm đi.