Mặc dù có Đạo Chi thần lôi hỗ trợ, Kỷ Ninh cũng chỉ mới phá được bảy tầng, còn có một tầng bên trong cùng là không thể phá vỡ được. Bởi vì tầng bên trong này cũng là tầng cứng rắn nhất ở ngoài chủ điện.
- Ngươi không phá được đâu.
Đông Yên giáo chủ đứng ở bên trong chủ điện thấy thế lại cười rộ lên, nói:
- Ngươi cũng đnừg mơ thoát ra khỏi nơi này được.
Kỷ Ninh lại tiếp tục kiên trì điên cuồng tấn công. Vĩnh hằng thần binh lần lượt đánh xuống, Đạo Chi thần lôi hấp thu lực lượng thiên địa bổ sung, không ngừng công kích...
- Ta xem ngươi có thể có thể đánh tới khi nào a. Thấn công điên cuồng như thế sẽ tiêu hao thần lực rất lớn a.
- Ta chỉ cần tiêu hao một ít pháp lực là đã có thể duy trì được cấm chế này.
Đông Yên giáo chủ cười lạnh.
...
Một lúc lâu sau.
Kỷ Ninh vẫn còn đang điên cuồng tấn công, chưa ngừng lại một chút nào.
- Tại sao lại có thể như vậy cơ chứ?
Sắc mặt Đông Yên giáo chủ có chút khó coi:
- Công kích cường đại như vậy, nhất định phải thi triển ra thần thông rất là nghịch thiên. Thần thông lợi hại như vậy không phải sẽ tiêu hao thần lực gấp trăm lần nghìn lần hay sao? Tại sao hắn lại có thể công kích lâu như vậy chứ?
Phải biết rằng cấm chế thủ hộ không ngừng bị nghiền nát rồi khôi phục, năng lượng tiêu hao cũng rất là kinh người. Tuy rằng những năng lượng này chủ yếu tới từ Hỗn Độn Tinh Thạch, lại hấp thu từ trong trời đất. Đông Yên giáo chủ làm người khống chế cũng cần phải chia sẻ một tia năng lượng. Pháp lực của hắn chính là dùng để chưởng quản và thôi phát toàn bộ cấm chế thủ hộ.
Một canh giờ trôi qua, pháp lực của hắn cũng đã tiêu hao hơn phân nửa!
- Đến đây đi.
- Ta phải chịu đựng.
Đông Yên giáo chủ cắn răng, nói:
- Ta có rất nhiều Hỗn Độn Tinh Thạch, có Hỗn Độn Tinh Thạch bổ sung, ta còn có thể chống đỡ được rất lâu.
Tốt xấu gì hắn cũng là thân huynh đệ của Đạo Quân, lại là giáo chủ của một phân giáo. Trên người cũng có không ít Hỗn Độn Tinh Thạch. Mà ở bên trong chủ điện vốn đã có rất nhiều Hỗn Độn Tinh Thạch để dự bị, để cung ứng cho Phong Cấm đại trận.
...
Kỳ thật tiêu hao của Kỷ Ninh cũng không nhỏ.
Tuy rằng tốc độ tiêu hao Thanh Hoa sương mù chi lực rất chậm chạp, thế nhưng tốc độ tiêu hao vẫn cao hơn tốc độ khôi phục. Có lẽ công kích cường độ cao như vậy, sợ rằng sau ba canh giờ sẽ tiêu hao sạch sẽ. Bất quá... Thứ khác Kỷ Ninh không có nhiều lắm. Thế nhưng bảo bối lại có rất nhiều, Hỗn Độn Tinh Thạch càng kinh người hơn. Vì muốn mau chóng rời khỏi nơi này, tiêu hao một chút Hỗn Độn Tinh Thạch cũng không có gì cả.
Hai canh giờ.
Ba canh giờ.
Bốn canh giờ.
Kỷ Ninh vẫn đang điên cuồng tấn công, Kỷ Ninh trực tiếp đem những Hỗn Độn Tinh Thạch này thu vào bên trong không gian Kim Đan hỗn độn của mình. Hắn điên cuồng hấp thu Hỗn Độn chi lực tinh thuần mà hùng hậu ở trong đó.
Mà Đông Yên giáo chủ so với Kỷ Ninh đã sớm dùng Hỗn Độn Tinh Thạch bổ sung từ lúc nào rồi.
- Hoặc Long, ngươi vẫn nên triệt tiêu Phong Cấm đại trận, để cho hắn rời khỏi đây a.
Thanh Phạm Tiên Tử đã bay đến bên cạnh chủ điện, ở một bên nói vọng vào. Kỳ thật trong lòng nàng cũng rất rung động, Kỷ Ninh điên cuồng công kích như vậy, không ngờ lại có thể tiếp tục kéo dài lâu như vậy. Phải biết rằng rất nhiều Thế Giới Cảnh, công kích cực hạn sẽ tiêu hao thần lực rất là kinh người. Cho dù dùng Hỗn Độn Tinh Thạch bổ sung thì cũng không kịp.
Tốc độ bổ sung của Hỗn Độn Tinh Thạch cũng có cực hạn, bởi vì tiêu hao của Kỷ Ninh rất là chậm, cho nên mới có thể nhẹ nhõm bổ sung được tiêu hao.
Nếu như dựa vào những thần thông kia để chính thức chiến đấu, chiến đấu một lát sẽ không được, dùng Hỗn Độn Tinh Thạch căn bản sẽ không theo kịp tiêu hao.
- Phản đồ.
Đông Yên giáo chủ ở trong điện cười lạnh.
- Vốn ngươi mưu đoạt trước, thất bại cho nên mới rơi xuống kết cục này. Hiện tại ngươi thả hắn rời đi... Việc này cũng coi như chấm dứt.
Thanh Phạm Tiên Tử khuyên.
- Chấm dứt? Ha ha ha, hắn ta căn bản không phá được chủ điện. Ta lại mượn cấm chế thủ hộ, pháp lực tiêu hao rất là chậm. Lại dùng Hỗn Độn Tinh Thạch để chống đỡ, cho dù thời gian có lâu hơn thì ta cũng chịu đựng được. Đến lúc đó đợi đại ca ta đến, người gặp phiền toái sẽ là hắn.
Làm sao Đông Yên giáo chủ có thể dừng tay được cơ chứ?
Tiểu tử áo trắng này, cho dù là người của Thập Nhị cung thì thế nào chứ? Đại ca của hắn cũng là người của Thập Nhị cung, căn bản không cần quan tâm. Mà đại ca của hắn lại là người đi theo Huệ Lam Đạo Quân nha.
Nếu như không phải là người của Thập Nhị cung, như vậy đại ca của hắn cũng có thể trực tiếp giết chết!
- Đại ca?
Kỷ Ninh đang công kích không khỏi nhìn người này một cái, trong lòng Kỷ Ninh cũng nổi giận. Mặc cho ai điên cuồng tấn công cực hạn, mà lại kéo dài như vậy. Trong lòng nhất định sẽ phải nổi giận.
- Cho dù ngươi chính là huynh đệ của Huệ Lam Đạo Quân thì cũng vô dụng.
Kỷ Ninh quát lớn một tiếng.
...
Trên bầu trời.
- Hoặc Long.
Bức Long Đạo Quân mặc một thân áo đen đang nhanh chóng phi hành ở trong mây mù, trong mắt của hắn còn mơ hồ có một tầng huyết quang. Đó chính là bởi vì lo lắng quá mà tạo thành:
- Hoặc Long, nhất định phải chống đỡ, chống đỡ tới khi ta tới.
Hắn không có cách nào tưởng tượng được, rốt cuộc là nguy hiểm gì mà có thể làm cho giáo chủ phân giáo như đệ đệ phải nhanh chóng bóp nát tín phù để cầu cứu.
Từ tổng giáo bay đến phân giáo, hắn cũng cần phải bay một ngày. Trong thời gian một ngày này, ai cũng không biết sẽ xuất hiện chuyện bất ngờ gì.
- Bất kể là ai, nếu như giết đệ đệ của ta. Bức Long ta thề, sẽ không tiếc bất cứ giá nào, cho dù là thân tử đạo tiêu thì ta cũng nhất định phải báo thù.
Huyết quang trong mắt Bức Long Đạo Quân càng lúc càng lớn. Thân huynh đệ từ lúc nhỏ đã cùng nhau lớn lên, khi đó hai người cùng nhau chơi đùa. Về sau lại cùng đạp vào con đường tu hành, thậm chí còn nhiều lần trải qua sinh tử, cảm tình tích lũy quá mức thâm hậu. Lại có vô số năm tháng trôi qua, vị đệ đệ này đã trở thành thân nhân quan trọng nhất trong lòng của hắn. Cho nên vì đệ đệ này, hắn nguyện ý giao ra cả tính mạng của mình.