- Thật là đáng sợ, chỉ có một phần nhỏ uy năng trùng kích tới mà cũng mạnh thành như vậy hay sao?
Trong quả cầu bằng dây leo, Tuyết Hoan Đạo Quân, Tư Gia Đạo Quân không khỏi biến sắc.
- Tại sao lại có thể như vậy chứ?
Trong đóa hoa trận pháp kia, sắc mặt Tuế Mộng giáo chủ lại đại biến, bởi vì hắn khống chế đóa hoa trận pháp này, cho nên cũng đã cảm ứng được rất rõ ràng được toàn bộ trận pháp vận chuyển.
Đóa hoa trận pháp này đang chống cự công kích, công kích này rất là cao minh, nó giỏi về di chuyển dẫn đạo, lại làm suy yếu lực lượng công kích. Công kích đánh lên bên trên trận pháp, sẽ có hơn chín thành bị chuyển dời qua chỗ khác. Thế nhưng giờ phút này dưới hư ảnh của Cự Kiếm chém xuống lại không ngừng run rẩy. Hiển nhiên uy năng đã đạt đến cực hạn mà đóa hoa trận pháp này có thể thừa nhận, từng mảnh cánh hoa của nó đã bắt đầu xuất hiện vết rách rồi.
- Sắp nát rồi.
Rốt cục đã có cánh hoa thứ nhất hoàn toàn vỡ vụn, theo đó là phiến thứ hai, phiến thứ ba...
Quả cầu dây leo ở bên cạnh bị trùng kích cũng dần dần yếu bớt.
- Không tốt.
- Nhanh.
Sửu Vương, Tuế Mộng giáo chủ cơ hồ đồng thời lấy ra hai phần kỳ vật, lại bắt đầu thi triển ra để bảo hộ bản thân.
Tuy rằng thứ có thể so với Chúa Tể cũng chỉ có một tòa trận pháp này. Thế nhưng uy năng có thể so sánh với tam đại Thánh Thành chi chủ lại vẫn có vài món. Về phần uy lực tương đương với Sửu Vương, Tuế Mộng giáo chủ. Cho nên đối với bọn họ mà nói, cũng không có ý nghĩa gì quá lớn.
- Ầm ầm… Sưu sưu....
Toàn bộ đóa hoa trận pháp rốt cục cũng đã hoàn toàn sụp đổ, bị tàn phá thành mảnh nhỏ.
Uy năng còn lại của kiếm ảnh kia quét qua Sửu Vương và Tuế Mộng giáo chủ.
Phanh, Phanh, Phanh, Phanh.
Tầng tầng lớp lớp bảo hộ chung quanh thân thể bọn họ liên tiếp bị nghiền nát, về sau hai người bọn họ trực tiếp bị đánh bay về phía sau.
Phốc.
Tuế Mộng giáo chủ ngã xuống cánh đồng tuyết, tuyết đọng ở chung quanh nổ bay. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt lại hiện lên vẻ cuồng hỉ:
- Sống sót rồi, sống sót rồi.
- Sống sót rồi, chúng ta đã sống sót rồi.
Trong lòng Sửu Vương cũng tràn ngập cảm giác may mắn.
Chỉ có người chính diện đối mặt với một kích kia thì mới biết được nó đáng sợ cỡ nào.
Hư ảnh cự kiếm kia là của Kiếm đạo Chúa Tể, là chính diện nghiền áp! Cho dù là uy năng còn sót lại thì cũng đủ để khiến cho Sửu Vương, Tuế Mộng giáo chủ sinh ra cảm giác sợ hãi.
- Hủy diệt trận pháp cấp độ Chúa Tể, lại hủy diệt bốn kiện trân bảo có tác dụng bảo hộ khác. Lại còn có thể gây tổn thương cho hai chúng ta, quả thực là đủ đáng sợ.
Tuế Mộng giáo chủ đứng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh ở phía xa xa, trong mắt tràn ngập sát cơ:
- Làm tiêu hao nhiều bảo vật như vậy của ta, A Sửu, giết hắn đi.
- Giết.
Trong lòng Sửu Vương cũng tràn ngập vẻ phẫn nộ.
Bị một tên Bắc Minh Đạo Quân nhỏ yếu bức bách đến nước này, sao hắn lại không giận cơ chứ?
Sửu Vương lập tức cầm loan đao cực lớn trong tay, nhanh chóng giết tới.
Tuế Mộng giáo chủ thì ở phía xa nhìn qua, lúc này hắn cũng không theo nữa. Bởi vì lúc trước Kỷ Ninh xuất ra đạo phù của Kiếm đạo Chúa Tể đã khiến cho hắn hoàn toàn sợ hãi.
- Có lẽ Bắc Minh này sẽ không có kiện thứ hai a.
Loại bảo vật này, có được một kiện đã là gặp đại vận rồi, hai kiện? Lại càng không thể tưởng tượng được nổi, ba kiện? Như vậy thứ này cũng không còn được coi là bảo vật nữa a.
Trên thực tế dùng thực lực của Kỷ Ninh, quả thực muốn đi mạo hiểm để đạt được loại bảo vật này cũng là rất khó. Cũng may khi Kiếm đạo Chúa Tể thu hắn làm đệ tử ký danh thì mới được ban cho hai miếng đạo phù hộ thân! Mà Kiếm đạo Chúa Tể lại biết rõ mình sẽ phải chết không thể nghi ngờ, cho nên mới trước khi chết, nguyện ý không tiếc một cái giá lớn để luyện chế ra một khỏa đạo phù như thế. Nếu như là Đế Quân bình thường, mặc dù là Chúa Tể của Mang Nhai quốc thì cũng không có khả năng đưa ra được đạo phù có uy năng đáng sợ như thế cho đệ tử ký danh.
Uy năng càng cuồng bạo thì đạo phù lại càng khó có thể luyện chế hơn.
Bình thường Kiếm đạo Chúa Tể chiến đấu, muốn đánh ra mười lần, hai mươi lần cũng rất là dễ dàng. Thế nhưng nếu muốn đem một kích toàn lực của hắn cố gắng dung nhập vào bên trong một miếng đạo phù. Như vậy cũng quá khó khăn. Nếu như chỉ ẩn chứa một số nhỏ uy năng, có thể so sánh với đẳng cấp của tám đại Thánh Thành chi chủ mà nói, như vậy đối với Chúa Tể lại tương đối muốn dễ dàng. Thế nhưng nếu muốn đem một kích toàn lực của bản thân nén vào trong đó, như vậy một cái giá lớn kia sẽ rất là kinh người!
Trên người Kỷ Ninh tổng cộng cũng chỉ có hai kiện đạo phù của Kiếm đạo Chúa Tể. Lúc trước hắn đối phó với Khổng Tát, Tư Gia cũng đã dùng tới một kiện, lần này ở trong Dịch Ba giới lại dùng một kiện. Quả thực hắn đã không còn có bảo vật uy năng như thế nữa rồi.
- Đáng chết.
Tư Gia Đạo Quân đang trốn ở trong quả cầu dây leo có chút đau lòng, bởi vì lần trước hắn đã gặp qua một lần uy hiếp trí mạng. Cho nên lần này trước khi vào đây hắn mới không để ý tới một cái giá lớn để đổi lấy một khỏa hạt giống này.
- Không ngờ Bắc Minh Đạo Quân này lại toàn lực công kích đám người Tuế Mộng, Sửu Vương. Ta chỉ ngẫu nhiên bị ảnh hướng tới mà thôi? Như vậy chẳng phải không công lãng phí khỏa hạt giống này hay sao?
Tư Gia Đạo Quân vô cùng đau lòng, quả cầu dây leo này bảo hộ cũng cực kỳ kinh người, thế nhưng lại là đồ chỉ có một lần duy nhất. Mà lần này lại không có phát huy ra được tác dụng quá lớn, cuối cùng lại thành ra không công lãng phí.
- Chờ một chút, nói không chừng, tên Bắc Minh kia còn có kiện thứ ba a!
Tư Gia Đạo Quân thầm nói.
- Tư Gia huynh, có đi ra hay không?
Tuyết Hoan Đạo Quân ở bên cạnh vội vàng nói:
- Sửu Vương đã phóng qua rồi, một khi để hắn giết Bắc Minh Đạo Quân. Như vậy Động Minh ngọc phù rất có thể sẽ rơi vào trong tay bọn họ a.
- Đừng nóng vội, nhìn một chút rồi nói tiếp.
Tư Gia Đạo Quân lập tức nói:
- Nói không chừng tên Bắc Minh kia còn có bảo vật khác a.
- Còn có nữa? Chẳng lẽ loại bảo vật này mà hắn cũng còn có một kiện hay sao?
Tuyết Hoan Đạo Quân cũng không tin.
- Đừng lo lắng, tốc độ của ta viễn siêu đám người Tuế Mộng, Sửu Vương. Trong thời khắc mấu chốt tuyệt đối có thể kịp nhúng tay vào a.