Chính thức dùng thành tâm đối đãi hắn tựa như thân nhân cũng không nhiều, Đan sư phó chính là một cái trong đó, thậm chí ở trên người Đan sư phó, Kỷ Ninh cảm nhận được một chút yêu thương che chở như mẫu thân Úy Trì Tuyết.
- Đan sư phó ngươi còn điềm tĩnh như vậy, ta một mực rất lo lắng, may mắn mọi chuyện đều tốt.
Kỷ Ninh cũng nhẹ nhàng thở ra.
- Tây Tư tộc di tích vốn là có chút ít nguy hiểm... Ta kinh nghiệm nhiều lắm.
Đan Tôn Giả nói.
- Nhưng lần này bất đồng, nơi này là Hộ Đạo Lâu.
Kỷ Ninh cũng nghĩ mà sợ, dùng thủ đoạn uy lực của Hộ Đạo Lâu, nếu như không có mình, đám người Đan Tôn Giả là căn bản không có khả năng chạy ra. Như không gian hoàn toàn phong bế này, chỉ cần loại chiêu số không gian sụp đổ lưỡng bại câu thương cũng có thể giết chết Dị Vũ Trụ Chi Chủ, càng đừng nói thủ đoạn khác.
- Hộ Đạo Lâu? Hộ Đạo Lâu là cái gì?
Đan Tôn Giả có chút nghi hoặc, lập tức tranh thủ thời gian nói.
- Chúng ta đừng lưu lại nữa, Bắc Minh, nơi này nguy hiểm, vẫn là tranh thủ thời gian chạy. Hai vị đồng bạn khác của ta ngươi có thể cứu thì cứu, không thể cứu thì đừng cưỡng cầu.
- Ta sẽ cứu bọn họ, bất quá phải chờ một lát.
Kỷ Ninh cười thần bí.
...
Hộ Đạo Lâu bên trong.
Sinh vật thấp bé nghi hoặc quan sát ngoại giới, sau khi Đạo Quân kia đơn giản né tránh tập kích, liền trực tiếp đến không gian phong bế, một kiếm vạch phá không gian bích chướng, rất nhanh cùng với một nữ tử bị nhốt trong không gian bích chướng gặp nhau. Hai người gặp nhau tựa hồ rất là kích động vui vẻ.
- Hắn tới đây, là cứu đồng bạn?
Sinh vật thấp bé nghi hoặc khó hiểu.
- Chúng ta đi.
Theo xa xa Kỷ Ninh cười một tiếng, Kỷ Ninh mang theo Đan Tôn Giả hóa thành lưu quang, hướng xa xa bay đi.
- Cái gì, rời đi?
Sinh vật thấp bé ngốc trệ.
Hắn nguyên bản kế hoạch là đợi Kỷ Ninh giết tới trước Hộ Đạo Lâu lại tiếp tục động thủ, thậm chí hy vọng Kỷ Ninh giết vào!
Nhưng bây giờ, Kỷ Ninh căn bản không có vào, sau khi tìm được Đan Tôn Giả, hắn cứ như vậy muốn rời đi. Hiển nhiên Kỷ Ninh từ chỗ các Chí Tôn biết sơ lược về Hộ Đạo Lâu, căn bản không có khả năng ngây ngốc biết rõ nguy hiểm, còn muốn xông vào trong Hộ Đạo Lâu a!
Điều này làm cho kế hoạch của sinh vật thấp bé hoàn toàn tan vỡ.
- Đây là ngươi muốn đi thì đi sao?
Sinh vật thấp bé giống như điên cuồng, cái hy vọng giải thoát duy nhất này, mặc dù hy vọng nhỏ, nhưng hắn cũng sẽ đem hết toàn lực.
- Tam trọng không gian hành lang khóa!
Sinh vật thấp bé hoàn toàn điên cuồng.
- Tất cả Ngân Thân Kim Giác Thú toàn bộ đi ra, vây khốn hắn cho ta!
- Hộ Đạo Lâu giải thể.
- Thả ra quái vật kia.
Lúc phát hiện Kỷ Ninh muốn ly khai, sinh vật thấp bé rút cuộc làm ra đánh cược một lần cuối cùng! Kỷ Ninh bởi vì không có chủ động xông vào trong, có chút thủ đoạn không có cách nào dùng. Nhưng trợ giúp hắn có thể sử dụng... Hắn toàn bộ dùng đến rồi.
******
Kỷ Ninh mang theo Đan Tôn Giả phi hành, đồng thời truyền âm nói:
- Toà nhà hình tháp tám tầng kia tên là Hộ Đạo Lâu, là địa phương vô cùng đáng sợ của Tây Tư tộc. Ta cũng không dám xông vào trong, bất quá chủ nhân của Hộ Đạo Lâu này tựa hồ vô cùng muốn giết ta, hiện tại ta ngược lại chuẩn bị rời đi... Đoán chừng hắn liền kiềm chế không được, nhìn hắn còn có thể làm ra cái gì.
Vừa dứt lời.
- Cái này...
Kỷ Ninh liền kinh ngạc.
Nơi xa, tòa Hộ Đạo Lâu kia bắt đầu oanh long long rung động, đồng thời toàn bộ rạn nứt, nền tảng phía dưới cũng bắt đầu vỡ ra.
Trong Hộ Đạo Lâu lực lượng mênh mông cuồn cuộn, truyền lại ở mỗi một cái không gian trôi nổi chung quanh, cả đám không gian trôi nổi tựa như đảo hoang, ở bốn phương tám hướng nhanh chóng phi hành, lực lượng không gian bắt đầu khởi động, tạo thành từng thông đạo không gian bích chướng. Phía trước Kỷ Ninh chỉ có thể nhìn đến từng hành lang không gian thông đạo, căn bản nhìn không tới ngoại giới.
Kỷ Ninh quay đầu nhìn phía sau, thì chứng kiến Hộ Đạo Lâu kia đang rạn nứt.
- Hộ Đạo Lâu tự hủy?
Kỷ Ninh khó có thể tin.
- Ngay cả nền tảng cũng bắt đầu xé rách?
Nền tảng, là căn cơ quan trọng nhất của Hộ Đạo Lâu, ngay cả nền tảng cũng bắt đầu tự hủy, Kỷ Ninh cũng có thể cảm giác được chủ nhân Hộ Đạo Lâu này quyết tâm.
- Rống …
- Rống...
- Rống...
Từ trong không gian một ít đảo hoang bay ra từng con Ngân Thân Kim Giác Thú, không gian đảo hoang không có trở ngại bọn chúng chút nào, bọn chúng hoặc là hai ba cái, hoặc là ba năm cái, liếc mắt nhìn qua, bốn phương tám hướng khoảng chừng sáu mươi lăm con giết tới Kỷ Ninh.
Không chỉ như thế.
Trong Hộ Đạo Lâu vỡ ra kia, bay ra hai sinh vật Thạch Đầu Xà tản ra khí tức sinh mệnh. Hai Thạch Đầu Xà này lúc vừa bay ra ngoài còn rất nhỏ, sau đó liền kịch liệt biến lớn, mỗi cái đều dài mấy vạn trượng, toàn thân đều là do từng đoạn đá cấu thành. Một đôi mắt cũng ảm đạm màu xám, không có một tia sinh cơ.
- Rõ ràng tản ra khí tức sinh mệnh lại không có chút Linh tính nào?
Kỷ Ninh có chút kinh ngạc.
- Bắc Minh, ngươi ứng phó được không? Có muốn ta hỗ trợ hay không?
Đan Tôn Giả thì nhìn bốn phương tám hướng đánh tới trọn vẹn sáu mươi lăm con Ngân Thân Kim Giác Thú có chút hốt hoảng, bởi vì nàng cùng đồng bạn trước kia chính là bị bốn con Ngân Thân Kim Giác Thú tập kích lập tức liền thua, nàng rõ ràng, những Ngân Thân Kim Giác Thú này từng cái đều có thể địch nổi Dị Vũ Trụ Chi Chủ.
Trong hang ổ Tây Tư tộc, nguy hiểm nhất đúng là Hộ Đạo Lâu, từ nơi này nhiều Ngân Thân Kim Giác Thú có thể nhìn ra.
Cho nên năm đó văn minh tu luyện giả căn bản không muốn khai chiến ở đây, là mở chiến trường ở bên ngoài, thoáng cái khiến cho Hộ Đạo Lâu lực công kích mạnh nhất của Tây Tư tộc triển khai không được tác dụng, mới thắng trận đại chiến ấy. Ngoại giới đánh thắng sau đó mới tiến đánh hang ổ, cuối cùng cũng chỉ vẻn vẹn tiến đánh thành công tầng ngoài cùng.
Mà một ít Hộ Đạo Lâu ở tầng ngoài cùng cũng chỉ phong cấm, không có thật sự tiến đánh.
- Yên tâm!
Kỷ Ninh cười mở miệng, đồng thời Lĩnh Vực Kiếm Đạo Bản Nguyên phóng thích, vô số kiếm quang xuất hiện ở chung quanh mỗi một khu vực, những kiếm quang này bắt đầu tập kích những Ngân Thân Kim Giác Thú kia, tất cả Ngân Thân Kim Giác Thú thất tha thất thểu, hoặc là té ngã, hoặc bay ngược ra, hoàn toàn không cách nào tới gần Kỷ Ninh.
Mà hai Thạch Đầu Xà ở trong kiếm quang Bản Nguyên Lĩnh Vực, tốc độ hơi trì hoãn, vẫn như trước tới gần.