Mãng Hoang Kỷ

Chương 1701



Lần này sở dĩ là hai vị này đến, là đại đạo của hai vị này có quan hệ.

Mô Cốc Chí Tôn chính Vạn đạo Không Gian Bản Nguyên, hắn đối với Không Gian nắm giữ có thể nói là mạnh nhất trong Chí Tôn, cho nên hắn mới phụ trách trấn thủ Tây Tư tộc tộc địa, một khi Tây Tư tộc có động tĩnh, Mô Cốc Chí Tôn xuyên thấu qua Không Gian cũng có thể phát hiện tìm ra.

Mà Hồng Nhiên Chí Tôn chính là Vạn đạo Nhân Quả Bản Nguyên, liền càng thêm lợi hại, hắn và Kỷ Ninh đã gặp mặt, cũng có nhân quả tương liên, bằng nhân quả cảm ứng, có thể tìm tới địa phương Kỷ Ninh bị nhốt.

Pháp thân của Hồng Nhiên Chí Tôn, Mô Cốc Chí Tôn đều quan sát đến bốn phía.

- Mô Cốc, thế nào?

Hồng Nhiên Chí Tôn nói.

- Đừng nóng vội.

Mô Cốc Chí Tôn nói, con ngươi thanh sắc quét hư không chung quanh, lúc trước Không Gian đại trận vận chuyển tuy đã kết thúc, vẫn như cũ để lại vết tích nhè nhẹ, xuyên thấu qua một tia vết tích, Mô Cốc Chí Tôn có thể đẩy ngược ra huyền bí.

Ánh mắt của hắn đảo qua, Không Gian ở đó nhộn nhạo.

Bỗng nhiên hắn nhìn về phía xa xôi, lại quay đầu nhìn vài nơi khác một chút, cau mày nói:

- Bắc Minh nói không sai, tòa đại trận này do chín đầu nguồn dẫn động, chín đầu nguồn này đều cách nơi này cực kỳ xa xôi... Trận pháp to lớn huyền diệu, đối với Không Gian sử dụng, đã vượt xa ta.

- Đám người Bắc Minh bị truyền tống đến Không Gian kia... Ta không tìm ra được.

Mô Cốc Chí Tôn lắc đầu.

- Hồng Nhiên, còn ngươi?

- Bắc Minh cách đây quá xa, bằng vào liên kết cảm ứng, căn bản tìm không được.

Hồng Nhiên Chí Tôn cũng cau mày.

...

Mây mù lượn quanh, đám người Kỷ Ninh ở trên mây mù, cũng không dám chạy loạn.

- Bắc Minh, chúng ta không cách nào tìm ra vị trí Không Gian chính xác mà các ngươi bị nhốt.

Hồng Nhiên Chí Tôn đáp lại nói.

- Hiện tại chỉ có thể để cho đệ nhị Nguyên Thần của ngươi chạy tới, đệ nhị Nguyên Thần cùng bản tôn của ngươi có thể cảm ứng lẫn nhau, bằng cái này, đệ nhị Nguyên Thần mới có thể tìm được vị trí của ngươi.

- Được.

Kỷ Ninh gật đầu.

- Mô Cốc hắn sẽ lập tức chạy tới Viêm Long Vực Giới, mang đệ nhị Nguyên Thần của ngươi tới.

Hồng Nhiên Chí Tôn liền dặn dò.

- Không Gian các ngươi bị nhốt, chắc là một cứ điểm bí ẩn trọng yếu của Tây Tư tộc, chúng ta nhiều năm như vậy chưa từng nhận ra được, trình độ nguy hiểm sợ rằng cực cao. Ngươi đừng xông loạn, liền ở tại chỗ chờ chúng ta.

- Yên tâm đi, ta cũng không lỗ mãng như vậy.

Kỷ Ninh đưa tin nói.

Lập tức hai bên cắt đứt liên hệ.

Trong lòng Kỷ Ninh có chút trầm xuống, Hồng Nhiên Chí Tôn cùng Mô Cốc Chí Tôn, một cái am hiểu nhân quả, một am hiểu Không Gian, đều tìm không được tung tích của bọn họ. Có thể thấy được không gian đại trận này truyền tống lợi hại!

- Bắc Minh, thế nào?

Đan Tôn Giả nhìn Kỷ Ninh.

- Yên tâm đi, không có chuyện gì, chúng ta ở nơi này chậm rãi chờ, các Chí Tôn đã tới, Không Gian vây chúng ta tương đối bí ẩn, sợ rằng Chí Tôn cũng phải hao phí chút thời gian.

Kỷ Ninh nói.

Một bên đám người Đề Nhã Chúa Tể, Viêm Tả Chúa Tể đều âm thầm sợ hãi than.

Bắc Minh Đạo Quân này thật không đơn gian, chỉ bị nhốt ở đây, dĩ nhiên nhanh như vậy đã có Chí Tôn tới hỗ trợ. Hơn nữa nghe Kỷ Ninh nói các Chí Tôn đã tới rồi, hiển nhiên không chỉ một vị. Chí Tôn lúc nào dễ nói chuyện như vậy?

- Tây Tư tộc này tạo cứ điểm bí ẩn làm gì?

Kỷ Ninh nhìn bốn phía, lấy ánh mắt của hắn, mơ hồ có thể thấy hải dương xa xa mênh mông.

Hắn thật tò mò.

Nhưng hắn biết lòng hiếu kỳ quá mức, là sẽ bỏ mạng. Không thể xông loạn, chờ Chí Tôn đến là được.

******

Mô Cốc Chí Tôn tự mình nghênh tiếp Kỷ Ninh, chỉ hao tốn hơn một tháng, Kỷ Ninh hắc sắc đạo bào liền tới Tây Tư tộc tộc địa.

Trong hư không.

Kỷ Ninh hắc sắc đạo bào cùng Mô Cốc Chí Tôn, Hồng Nhiên Chí Tôn chung một chỗ.

- Bản tôn của ta cùng với tu hành giả khác ở đây, bị truyền tống đi.

Kỷ Ninh hắc sắc đạo bào chỉ vào một chỗ hư không, đồng thời phân biệt chỉ chín hướng xa xa.

- Chín đầu nguồn của Không Gian đại trận ở đó, đều là cực kỳ xa xôi.

- Ta cũng cảm ứng được.

Mô Cốc Chí Tôn gật đầu, từ khi phát hiện Không Gian đại trận bực này, Mô Cốc Chí Tôn vẫn bị vây ở trạng thái như có điều suy nghĩ, hiển nhiên vẫn đang suy tư trận pháp kia.

- Bắc Minh, bản tôn của ngươi ở đâu?

Hồng Nhiên Chí Tôn hỏi.

- Ta có thể cảm ứng được vị trí.

Kỷ Ninh gật đầu.

- Xin Mô Cốc Chí Tôn hỗ trợ.

Mô Cốc Chí Tôn mở đường.

Nguyên Thần thứ hai của Kỷ Ninh chỉ dẫn một mạch, hao tốn một chung trà thời gian, xuyên qua khoảng cách chỉ sợ bằng với năm sáu Vực Giới.

- Dừng.

Nơi này một mảnh hư không đen như mực, không có bất kỳ vật gì.

Kỷ Ninh hắc sắc đạo bào đứng trong hư không, bước chậm đi lại, mỗi một bước đều mặc toa hư không, đều đi tới trăm ức dặm.

Tiền tiền hậu hậu, từ trên xuống dưới, ở chung quanh Kỷ Ninh đi một vòng lớn.

Pháp thân của Hồng Nhiên Chí Tôn, Mô Cốc Chí Tôn thì ở bên cạnh nhìn Kỷ Ninh.

- Chuyện lạ.

Kỷ Ninh hắc sắc đạo bào nhìn quanh bốn phương tám hướng.

- Mô Cốc Chí Tôn, Hồng Nhiên Chí Tôn, ta rõ ràng cảm ứng được bản tôn cách ta chỉ trăm tỷ dặm! Thế nhưng ta ở chung quanh tỉ mỉ cảm ứng, phát hiện làm sao cũng không thể tới gần. Ta cũng thử qua tiến nhập Không Gian duy độ khác, nhưng căn bản không cách nào gần kề bản tôn.

- Trăm tỷ dặm?

Hồng Nhiên Chí Tôn nhìn về phía Mô Cốc Chí Tôn.

- Mô Cốc, ngươi cảm thấy thế nào?

Trăm tỷ dặm, đối với Chí Tôn, đám người Kỷ Ninh là cự ly rất gần, bước ra một bước xuyên toa hư không là đến.

Nhưng bây giờ đệ nhị Nguyên Thần của Kỷ Ninh rõ ràng có thể cảm ứng được vị trí bản tôn, nhưng không cách nào tới gần.

- Ở đây cất dấu một Không Gian khổng lồ.

Mô Cốc Chí Tôn nhìn bốn phía, trong con ngươi bắn ra màu xanh lất phất, màu xanh lướt qua, Không Gian nữu khúc, hắn lạnh nhạt nói.

- Không Gian khổng lồ này vô cùng hoàn mỹ, cùng ngoại giới hoàn toàn cách ly. Mặc cho dò xét như thế nào, cũng không thể tới gần Không Gian này một bước.

Giống như Kỷ Ninh ở trên mặt ngoài hình cầu hành tẩu, mặc cho hắn hành tẩu như thế nào, cũng không thể cách tâm cầu gần hơn.

Đạo lý tương tự, Không Gian ẩn giấu căn bản không cách nào gần kề.

- Thật hoàn mỹ, tuy ta có thể mơ hồ nhận biết sự tồn tại của nó, nhưng hiện tại nó không có một tia kẽ hở, ta không có cách nào khác phong tỏa nó.

Mô Cốc Chí Tôn nói.&