Mãng Hoang Kỷ

Chương 1753



Tất cả tôn chủ đều điên cuồng, đã tới lúc này sợ hãi cũng vô dụng, chỉ có ra sức chiến một trận! Thắng thì bọn họ đạt được thứ ước mơ tha thiết, thậm chí đến lúc đó hỗn độn vũ trụ chưởng khống giả Y Da Nhĩ còn ban thưởng bọn họ.

Tất cả tôn chủ đều thối lui.

Trong đại điện to lớn cũng chỉ còn một mình Y Da Nhĩ.

Y Da Nhĩ mỉm cười, hắn nhỏ giọng thì thào:

- Văn minh người tu hành, ta đã biết rõ tất cả thủ đoạn của các ngươi! Các ngươi không biết thủ đoạn của ta... Trận chiến tranh bắt đầu từ bây giờ, văn minh người tu hành, các ngươi có thể chống bao lâu?

Một thế giới cực kỳ to lớn nhưng yên tĩnh và xinh đẹp.

Nơi này có rất nhiều chúa tể sinh sống cùng các Đế Quân khác.

- Đến, nếm thử thử mỹ thực do ta sáng tạo đi.

Ba gã chúa tể và năm tên Đế Quân hơi yếu cùng phân chính thứ ngồi xuống, một nam tử tóc quăn màu đỏ đi từ trong phóng ra ngoài, hắn cười ha hả, chỉ thấy hắn vung tay lên và một cái bàn cho tám người xuất hiện, trên mâm là một món đồ ăn có hình dáng gốc cây xuất hiện, phía trên còn có một ít hương liệu.

- Mỹ thực của Thương Ngũ huynh thật sự phải nếm thử mới tốt.

- Ô, không tệ, rất giòn, tư vị này như chảy khắp toàn thân của ta, toàn thân của ta thoải mái không nói nên lời... Ô, dường như ta đang nửa uống say đấy.

- Ăn ngon, ăn ngon thật.

- Thương Ngũ, nên mang ra nhiều một chút, ăn không đã miệng.

Những chúa tể và Đế Quân lúc này thúc dục.

- Đừng nóng vội đừng nóng vội, ta mới vừa sáng chế thử mà thôi, nếu các ngươi ưa thích, chờ một lúc ta làm thêm.

Nam tử tóc quăn màu đen cười ha hả, hảo hữu vô cùng ưa thích mỹ thực của hắn, việc này làm hắn tự hào và vui mừng.

Đúng lúc này ——

- Tất cả chiến sĩ Tây Tư tộc lắng nghe mệnh lệnh của Y Da Nhĩ vĩ đại.

Một tiếng nói vang vọng thiên địa sinh ra, tiếng vọng bao phủ mỗi góc của thế giới.

Lúc này đám người Thương Ngũ chín tên chúa tể, Đế Quân đang ăn uống cười nói liền biến sắc.

Ông ——

Chỉ thấy nơi cao nhất trong thế giới xuất hiện cột sáng mờ mịt, ngay sau đó trong cột sáng mờ mịt này có một đạo hào quang sinh ra, hư ảnh bắt đầu ngưng thực, đó là nam tử áo bào màu xám cao lớn đi chân trần Y Da Nhĩ. Thân ảnh Y Da Nhĩ quan sát từ trên xuống dưới, hắn chỉ bằng vào hư ảnh đã làm tất cả chúa tể và Đế Quân không dám động đậy.

Tất cả chúa tể và Đế Quân bất kể đang tĩnh tu trong động phủ hay đang bàn tán với hảo hữu của mình đều đi tới, bọn họ vô cùng cung kính hành lễ tỏ vẻ thần phục tôn kính.

- Các chiến sĩ Tây Tư tộc của ta.

Y Da Nhĩ quan sát phía dưới, hắn tươi cười và nói:

- Từng đám các ngươi từ quê quán chạy tới nơi này, đi vào hỗn độn vũ trụ khác là vì cái gì?

- Chiến tranh!

- Một hồi chiến tranh quyết định vận mệnh! Quyết định vận mệnh các ngươi. Quyết định vận mệnh của ta.

- Trận này chiến tranh nhất định phải thắng! Thắng, tất cả chúa tể Đế Quân các ngươ chính thức siêu thoát đại tự tại, hơn nữa Y Da Nhĩ ta sẽ vĩnh viễn chiếu cố các ngươi.

Y Da Nhĩ nói xong.

- Chiến tranh lần đầu tiên cũng chỉ là thử mà thôi, chiến tranh lần này chính là quyết chiến cuối cùng! Chúng ta đã không có đường lui, một khi thua trong cuộc chiến tranh làn này, các ngươi sẽ không còn hi vọng.

Tất cả chúa tể và Đế Quân cảm thấy nội tâm xiết chặt.

Không có đường lui?

Trong chiến tranh lần trước còn có đường lui, thấy tình thế không ổn đã lui.

- Tại hỗ độn vũ trụ này đã có vĩnh hằng chung cực chi đạo xuất hiện! Bỏ mặc chúng phát triển, dân bản xứ của hỗn độn vũ sẽ trở nên cường đại thật nhanh, chúng ta sẽ không còn hi vọng.

- Cho nên, lúc này phải chiến thắng bằng bất cứ giá nào.

- Người lập nhiều công lao lớn, cho dù có chết trận ta cũng sẽ nghịch chuyển thời không và vận mệnh phục sinh hắn sống lại.

- Người trốn tránh nhu nhược. Mặc dù còn sống ta cũng xử tử hắn.

- Từ giờ trở đi, lên đường đi! Dựa theo kế sách chúng ta sớm định ra lên đường đi... TIên vào mỗi vực giới của văn minh người tu hành đi...

Thân ảnh Y Da Nhĩ trên bầu trời dần dần nhạt đi.

Lúc này trong thế giới có rất nhiều chúa tể Đế Quân cảm thấy áp lực nặng nề.

- Chiến tranh cuối cùng cũng bắt đầu rồi.

Lúc này chín tên chúa tể Đế Quân đang tụ tập với nhau, Thương Ngũ chúa tể nói nhỏ:

- Có thể sống sót trong chiến tranh lần trước chiếm được nơi này và trải qua thời gian bình an hiếm có, hiện tại bình an đã biến thành thứ xa xỉ.

- Chúng ta tới đây muộn cho nên không tham gia chiến tranh lần trước. Thương Ngũ, bây giờ chúng ta đã biết rõ chi tiết của đám văn minh người tu hành, chúng ta nhất định thắng trong trận chiến lần này.

- Đúng, chúng ta nhất định có thể thắng.

- Chúng ta không có đường lui, chỉ có thắng mới có thể giải thoát.

- Chiến.

- Chiến.

- Chiến.

Những chúa tể Đế Quân lúc này không ngừng nhìn nhau, đều cảm giác chiến ý tỏa ra ngập trời, vận mệnh của bọn họ đã được quyết định từ trước, phải phục tùng mệnh lệnh của Y Da Nhĩ, về sau bị điều khiển đi tới hỗn độn vũ trụ này, vẫn yên lặng chờ đợi tại đây... Chờ chiến tranh bắt đầu, bọn họ không có lựa chọn, chỉ có chiến đấu mới có hi vọng.

Bọn họ chạy đi từng đám, đại chiến đã bộc phát ngay vào lúc này.

- Dựa theo kế hoạch định ra từ trước, cưỡi chiến thuyền chuẩn bị xuất phát.

Một giọng nói hùng hồn vang vọng mỗi góc của thế giới này.

- Chuẩn bị xuất phát.

- Cưỡi chiến thuyền.

- Nhanh.

Các nơi có âm thanh huyên náo vang lên.

- Chúng ta cũng đi thôi.

Đám người Thương Ngũ hóa thành hào quang bay đi xa xa.

...

Trong thời gian một chén trà nhr.

Từng chiếc từng chiếc chiến thuyền khổng lồ không ngừng bay lên, mỗi một chiếc chiến thuyền có chừng hai mươi tên chúa tể và rất nhiều Đế Quân đi cùng, đương nhiên còn có phân phối khôi lỗi và rất nhiều bảo vật đi cùng.

- Tránh ra!

Oanh ~~~

Không gian rung động lắc lư, rốt cuộc không gian to lớn cũng mở ra, nó giống như bông hoa bắt đầu nở rộ.

Không gian thần bí này được giấu trong một nơi hắc ám vô tận của hỗn độn vũ trụ, nó đã che dấu vô tận tuế nguyệt nhưng văn minh người tu hành chưa từng phát hiện ra.

Rậm rạp chằng chịt...

Từng chiếc từng chiếc chiến thuyền đồng thời bay ra, sau đó bay đi khắp bốn phương tám hướng.

- Chúc may mắn.

- Vệ Vạn lão ca, chúc may mắn.

- Chúc may mắn.

Một ít hảo hữu lúc này cáo biệt lẫn nhau.

- Đi.&
— QUẢNG CÁO —