Mãng Hoang Kỷ

Chương 264: Khát vọng của đám yêu quái bản xứ




Trong thế giới Tiên phủ.

Thần Ma Tương Liễu cao ngàn trượng cầm trong tay chiến thuyền lại thi triển ra độn thuật bay về phía phân điện kế tiếp.

"Đám yêu quái bản xứ này." Thiếu Viêm Nông dõi đôi mắt lạnh như băng về phía hai trong số năm trụ trời trong thế giới Tiên phủ bị chi chít đạo binh vây quanh. "Đợi tới lúc ta luyện hóa được Tiên phủ thì nhất định phải để bộ tộc cử đại quân tới bắt lũ yêu quái bản xứ này đi làm nô dịch hết. Đời đời kiếp kiếp chiến đấu cho Thiếu Viêm tộc ta."

Trong đám yêu quái bản xứ ở thế giới Tiên phủ này có vài tên khá mạnh. Cho dù có luyện hóa được Tiên phủ thì bản thân Thiếu Viêm Nông cũng không làm gì được đám yêu quái mạnh mẽ này. Nhưng sau lưng hắn thì lại có thế lực 'Thiếu Viêm tộc' mạnh mẽ hơn rất nhiều.

"Sư huynh. Huynh nói xem, Thiếu Viêm Nông có cách gì luyện hóa được hai tòa phân điện cuối không? Ta thấy khó quá! Thế lực yêu quái ở thế giới Tiên phủ này thật sự quá mạnh." Mộc Tử Sóc truyền âm.

"Không phải coi thường Thiếu Viêm Nông. Người ta là một trong bốn công tử ở vương đô Đại Hạ. Đã dán nhận thử thách thì nhất định sẽ có nhiều phương pháp." Kỷ Ninh truyền âm nói.

Vèo!

Rất nhanh, đám Kỷ Ninh đã tiến vào phân điện mới.

Trong đám đạo binh sóng lớn ngập trời, kẻ cầm đầu chính là một tên trung niên tóc bạc áo lông dài, hai tròng mắt như điện, thân thể cực kỳ tự nhiên. Hắn chính là kẻ sống lâu nhất, mạnh mẽ nhất trong thế giới Tiên phủ này: 'Đa Hòa tiên nhân'.

"Các vị. Đây là thời khắc thay đổi vận mệnh toàn bộ yêu quái trong thế giới Tiên phủ này. Ta sẽ không ngấm ngầm cướp của các ngươi bất cứ thứ gì." Đa Hòa tiên nhân nhìn về phía xa xa. Ở đằng trước đang có từng đợt sóng lớn đổ tới. Đúng là các thế lực yêu quái yếu hơn trong thế giới Tiên phủ . Giờ phút này, tất cả các thế lực yêu quái đều đã được mời tới đây.

Thế giới Tiên phủ quá nhỏ nên việc tụ tập một chỗ cũng rất dễ dàng.

"Thậm chí ta còn có thể thề Thiên Đạo, nguyện ý liên minh với các ngươi để đối phó với Thần Ma và loài người kia." Đa Hòa tiên nhân nói. "Chúng ta nhất định phải lấy được chìa khóa Tiên phủ. Chỉ cần có được chìa khóa Tiên phủ ...toàn bộ yêu quái thế giới tiên phủ chúng ta sẽ có thể đi tới một thế giới rộng lớn giàu có hơn."

"Đa Hòa tiên nhân. Ngươi không đối phó với chúng ta nhưng còn bộ tộc Vu Giang thì sao?"

"Yên tâm, Vu Tùy cũng sẽ thề Thiên Đạo giống ta. Tới giờ phút này chúng ta tội gì phải tranh đấu với nhau nữa?"

Rất nhanh.

Bởi vì tất cả yêu quái đều có niềm tin chung về một thế giới rộng lớn giàu có hơn. Nên tất cả đều thành tâm, không còn muốn tranh đấu gì với nhau nữa. Từ đó cả đám thủ lĩnh bắt đầu thề Thiên Đạo.

Những thế lực tán loạn kia nhìn như nhỏ yếu nhưng nếu gộp vào một chỗ thì cũng không thua gì đạo binh hơn vạn yêu quái của Đa Hòa tiên nhân.

"Vu Tùy, bộ tộc Vu Giang của ngươi mạnh hơn phía chúng ta nhiều. Nên theo ta thì tốt nhất là để những yêu quái này ở bên phía ta canh giữ." Đa Hòa tiên nhân nói.

"Được."

Bộ tộc Vu Giang vốn cao ngạo nên khinh thường việc phối hợp với những thế lực yêu quái khác. Lúc này Vu Tùy tiên nhân biến đi một cái, lập tức xuất hiện ở giữa đạo binh dạ xoa.

Đám người Kỷ Ninh không hề biết rằng. Những yêu quái ở bên ngoài đã hoàn thành một kỳ tích mà kể từ khi Vu Giang tiên nhân chết tới giờ chưa có: Đoàn kết tuyệt đối!

Năm xưa, Vu Giang tiên nhân có chia ra hai loại đạo binh để lại. Một loại là 'đạo binh sóng lớn' và một loại là 'đạo binh dạ xoa'.

Đạo binh sóng lớn có số lượng rất nhiều.

Đạo binh dạ xoa là đội tinh nhuệ được tuyển chọn từ bộ tộc Vu Giang.

Mà hiện tại, dưới sự dẫn dắt của 'Đa Hòa tiên nhân', toàn bộ đạo binh sóng lớn đều đã tụ tập dưới tay hắn, tạo thành một thế lực không thua gì đạo binh dạ xoa. Những đạo binh sóng biển này vây quanh trụ trời sáng vàng tầng tầng lớp lớp. Đạo binh dạ xoa thì vây quanh một cây trụ trời còn lại.

"Vèo."

Đám người Kỷ Ninh đi vào trong một cái điện sảnh. Điện sảnh này có diện tích gần ngang với điện sảnh ở 'Tiên Thảo Điện'.

Trong điện sảnh có vô số thi hài.

"Là Đạo Binh Giáp Khải."

"Đạo Binh Giáp Khải."

Khi vừa tiến vào, nhóm Kỷ Ninh hoàn toàn bị những thi hài kia làm kinh ngạc nhưng rồi sau đó lập tức phát hiện ra những Đạo Binh Giáp Khải kia.

"Uỳnh!" Thần Ma Tương Liễu Phương lại vươn hai bàn tay to của hắn ra với uy thế không gì cản nổi, bắt lấy hai cỗ thi hài mặc Đạo Binh Giáp Khải lờ mờ vệt đen cùng pháp bảo bên hai thi hài đó. Hai bộ áo giáp kia đều tỏa ra dao động mạnh mẽ, tuy không bằng pháp bảo tiên giai nhưng cũng hơn xa những bộ áo giáp đạo binh khác.

Sau khi thu lấy hai bộ áo giáp và pháp bảo kia xong, Thần Ma Tương Liễu Phương lại đứng cạnh Thiếu Viêm Nông như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Tương Liễu Phương kia..."

Đám người Kỷ Ninh cảm thấy bất đắc dĩ.

Cả đám cũng lập tức không nói nhiều, cả người hóa thành đường sáng, bắt đầu điên cuồng thu nhặt bảo vật. Cả điện sảnh có ít nhất mấy trăm bộ hài cốt, tất cả đều mặc áo giáp đạo binh. Những Đạo Binh Giáp Khải này có cái mạnh cái yếu, có cái thích hợp với Tử Phủ, Vạn Tượng, có cái thích hợp với cả Nguyên Thần.

"Hai cái có vệt đen kia e là áo giáp đạo binh cho Địa tiên, Tán tiên mặc." Cả đám Kỷ Ninh thầm nghĩ.

Rất nhanh, cả đám Kỷ Ninh đã khua khoắng cả điện sảnh thành trống không.

Cả phân điện này không hề có bất kỳ gian phòng nào, chỉ có một gian điện sảnh này là duy nhất.

"Rầm rầm." Thần Ma Tương Liễu Phương chỉ về phía xa xa, một đường thần lực tối đen đổ thẳng về phía vách đã xa xa. Vách đá trên điện hiện ra ba chữ : Đạo Binh Điện.

"Đúng là Đạo Binh Điện." Thiếu Viêm Nông cười nói. "Nhưng Vu Giang tiên nhân này có rất nhiều đạo binh cho nên thông thường đều cho ở ngoài thế giới Tiên phủ kia. Đạo binh ở đây chỉ là số ít...Hai bộ áo giáp mà Phương thúc vừa thu có thể xem là 'Thiên giai cực phẩm', vẫn còn xa xa chưa tới cấp Tiên giai. Nếu như là áo giáp tiên giai thì e là tới giờ đã có thể sinh ra 'linh hồn pháp bảo' rồi."

Nhóm người Kỷ Ninh hiểu ngay rằng đây chỉ là lời an ủi của Thiếu Viêm Nông với bọn hắn mà thôi.

Ở giữa điện sảnh rộng lớn có một vài cây cột cao ngất

Thiếu Viên Nông phát hiện ra một cây cột mà mặt ngoài có hình rồng thần chính là phần trung tâm của phân điện này. Thiếu Viêm Nông lập tức khoanh chân ngồi dưới cây cột đó để luyện hóa.

Đám người Kỷ Ninh cũng chỉ có thể đứng chờ ở bên.

"Sư huynh thật lợi hại đấy." Mộc Tử Sóc khoanh chân ngồi bên cạnh Kỷ Ninh, cười ha hả nói."Vừa rồi trong mấy trăm thi hài đạo binh, chúng ta cũng có lấy được một ít. Nhưng sư huynh lại có hai con linh thú trợ giúp, chẳng khác gì một người lấy phần ba người cả...đặc biệt là Không Thanh Xà kia, vừa chạy một cái là đã xuyên qua không gian với tốc độ nhanh nhất rồi."

Lần tranh giành thi hài đạo binh vừa qua đều thuộc về năm người Kỷ Ninh và Tuyết Hồng Y, Bạch Thủy Trạch, tiểu Thanh. Nhưng Kỷ Ninh cùng Bạch thúc, tiểu Thanh đã chiếm tới ba trong tám phần!

"Hừ, tới tranh đạo binh giáp khải mà hắn cũng nhiều hơn ta. Nhưng dù sao thì nếu so sánh ra, pháp bảo tiên giai vẫn còn hơn cả ngàn vạn kiện áo giáp đạo binh kia." Tuyết Hồng Y chỉ dám nói thầm chứ không dám hé răng ra.

"Đúng đúng, Kỷ Ninh sư đệ, khi nào tới phân điện khác thì ngươi nên nương tay lại chút ít." Thương Giang chân nhân cười.

"Hắn lại mềm tay được sao?" Dư Vi nở nụ cười.

"Ai bảo mọi người không có linh thú." Cửu Liên nói đỡ cho Kỷ Ninh.

Thương Giang chân nhân cảm thán: "Ai mà chẳng muốn có một linh thú tốt. Nếu có một con Xích Lân Cầu Long thần phục thì ta đương nhiên gật đầu ngay. Nhưng đáng tiếc, cơ bản là không thể nào gặp được thần thú kia, chỉ cần xuất hiện tung tích ở đâu đó là đã bị những bộ tộc lớn như Thiếu Viêm tộc bắt về rồi. Mà cho dù như Không Thanh Xà của Kỷ Ninh sư đệ - một giống loài chuyên đi tìm bảo vật kỳ ngộ, cũng cực kỳ hiếm thất. Muốn thu làm linh thú cũng khó đấy."

"Không Thanh Xà, bái ta làm chủ đi." Mộc Tử Sóc hô.

"Tên đầu gỗ như ngươi mà cũng xứng làm chủ nhân của ta à?" Tiểu Thanh quấn trên tay Kỷ Ninh ngẩng cái đầu rắn lên, nói tiếng người với vẻ đầy khinh thường.

"Cái con Không Thanh Xà này, dù gì thì ta cũng là huynh đệ của chủ nhân ngươi đó." Mộc Tử Sóc trừng mắt.

"Ta chỉ nhận chủ nhân thôi. Còn ngươi thì cứ sang bên kia nghỉ cho khỏe đi." Tiểu Thanh cực kỳ kiêu ngạo.

"Ngươi..." Mộc Tử Sóc tức giận nhưng chỉ có thể hừ mà nói. "Ta không thèm đôi co với con rắn như ngươi."

Hắn chưa bao giờ cãi lại được tiểu Thanh.

Kỷ Ninh thấy thế thì nở nụ cười. Thật ra, với những tiên nhân chuyển thế như Dư Vi, Thương Giang chân nhân thì đều do tốc độ tu luyện quá nhanh, cho nên thông thường rất ít có linh thú. Bởi vì tốc độ tu luyện của linh thú không thể nào đuổi kịp bọn hắn! Còn về phần những thần thú mạnh mẽ...thì lại không dễ kiếm được.

Như Xích Lân Cầu Long, có muốn cũng không giành được.

Tuy rằng Không Thanh Xà có thực lực yếu hơn, nhưng lại am hiểu kìm bảo vật kỳ ngộ nên thông thường cũng được rất nhiều người tu tiên thu lấy. Nhưng đáng tiếc, do số lượng quá ít và Không Thanh Xà lại rất am hiểu khả năng trốn chạy.

Còn về phần Bạch Thủy Trạch thì sao? Nếu nói tương đối thì đúng là còn kém xa. Bởi vì nó chỉ có ưu điểm là nhận thức tốt, đủ thông minh. Nhưng đối với Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch chính là Bạch thúc, là người thân giống như cha mẹ. Mà Bạch Thủy Trạch lại có ơn cứu mạng với mẹ hắn, mà lại luôn ở bên ủng hộ hắn.

Có điều, Bạch thúc cũng đã có thành tựu khá cao ở trận pháp. Lần ở Tàng Bảo Điện, công lớn nhất chính là Bạch thúc.

Cuối cùng thì Thiếu Viêm Nông cũng đã luyện hóa xong trung tâm của Đạo Binh Điện. Nhưng trên mặt hắn lại không có chút vui mừng nào. Đám người Kỷ Ninh cũng không người nào mỉm cười.

Bởi vì...

Bây giờ đã luyện hóa được ba phân điện là Tàng Bảo Điện, Tiên Thảo Điện, Đạo Binh Điện. Còn thừa lại hai phân điện. Mà hai phân điện đó, một tòa đã bị 'đạo binh dạ xoa' vây tầng tầng lớp lớp quanh, một tòa bị 'đạo binh sóng lớn' vay trùng trùng điệp điệp quanh. Muốn vào thì nhất định phả đánh một trận. Không có cách nào khác cả!

Mà đạo binh yêu quái kia lại đáng sợ tới mức cả Thần Ma Tương Liễu Phương cũng chỉ có thể chạy chứ không làm được gì. Vì thế nên đám Kỷ Ninh thầm tính, nếu thật sự đi đánh thì e là sẽ dễ dàng bị giết chết mất!

So sánh với Tương Liễu Phương thì bọn họ đã yếu hơn rồi chứ đừng nói là những đạo binh kia.

Nguy cơ tử vong...

Làm vẻ mặt từng người trở nên khó coi.

"Các vị." Đôi mắt của Thiếu Viêm Nông đảo qua đám người Kỷ Ninh. "Ta có chìa khóa Tiên phủ, nên ở bất kỳ chỗ nào trong Tiên phủ ta đều có thể mở ra một lối đi rời khỏi Tiên phủ...Nếu quả thật gặp phải nguy hiểm không cản nổi. Ta sẽ dẫn mọi người lập tức thoát đi khỏi Tiên phủ này. Yên tâm, ta vẫn nắm chắc có thể thoát ra ngoài được."

"Nhưng các vị vẫn phải cẩn thân, ta không muốn rằng tí nữa các ngươi lại bị đám yêu quái kia giết." Thiếu Viêm Nông thản nhiên nói.

Cả đám Kỷ Ninh đều hiểu rằng đã không còn đường lui nữa rồi.

Nhưng đã xông vào Tiên phủ thì ai cũng hiểu rằng chẳng thoải mái gì, gặp nguy hiểm cũng là chuyện bình thường.

Trong đám Kỷ Ninh, ai cũng có thứ để giữ mạng. Nhưng vẫn chưa ai bỏ ra.

"Tốt lắm, xuất phát." Thiếu Viêm Nông ra lệnh.

Yêu quái ở cả thế giới Tiên phủ chia làm hai phần, một phần là đạo binh dạ xoa bộ tộc Vu Giang, một phần là đạo binh sóng lớn. Bọn chúng chia ra ở hai tòa phân điện còn lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Chỉ thấy ở xa xa trên không trung xuất hiện một con thuyền chiến lớn.

Con thuyền lớn nghiền khí bay thẳng tới chỗ đạo binh sóng biển của Đa Hòa tiên nhân với tốc độ cao.

"Tới rồi."

"Con Thần Ma và đám loài người tới rồi."

"Đa Hòa, tới chỗ ngươi đó." Vu Tùy tiên nhân truyền âm về xa xa.

Đa Hòa tiên nhân dẫn theo hơn hai vạn đạo binh yêu quái tạo thành một cơn sóng vô tận ngập cả trời. Từng tên đều mang ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía con thuyền đang bay tới