Hỏa Diễm Luyện Ngục? Hắn còn nhớ rõ năm đó lúc chiến tranh giới vực. Bản thân hắn đã phải lựa chọn, tận mắt nìn thấy sư tỷ Dư Vi ở trong Hỏa Diễm Luyện Ngục bị thiêu đốt tới thống khổ, hóa ra... Trăm năm qua, sư tỷ một mực đang không ngừng chịu đựng cực khổ.
...
Dư Vi dần dần thanh tỉnh, trăm năm qua nàng luôn ở bên trong Luyện Ngục vô tận, cũng đã có chút không tỉnh táo rồi. Dù sao hồn phách của nàng quá nhỏ bé, giờ phút này rốt cục cũng không phải chịu nỗi khổ Luyện Ngục nữa. Lúc này dần dần tỉnh táo lại, nàng nhìn thấy trước mắt, trước mắt nàng đang có một thiếu niên mặc áo bào trắng đang đứng. Hai mắt của người này giống như có nước mắt trực chảy xuống...
- Sư đệ.
Trăm năm qua, đây là lần thứ nhất Dư Vi mở miệng.
- Sư tỷ.
Thân ảnh của Kỷ Ninh khẽ động, đã đến bên cạnh sư tỷ, lại cầm lấy tay của Dư Vi.
Ánh mắt của cả hai nhìn sâu vào mắt nhau.
Kỷ Ninh ôm lấy Dư Vi, cảm thụ sự ấm áp ở trong ngực, hắn nói:
- Sư tỷ, quả thực xin lỗi tỷ.
Lúc trước là lựa chọn của mình cho nên mới đẩy sư tỷ vào trong Địa Ngục vô tận.
- Là ta phải xin lỗi đệ.
Dư Vi ở trong ngực của Kỷ Ninh cười cười:
- Lúc trước bóp nát Thần Nông chi dược, ta đã biết, ta khó có thể đền bù lại sự tổn thương mà ta làm với đệ. Ta không thể tiếp tục đối mặt với đệ. Chết, có lẽ là kết quả tốt nhất a.
- Không trách tỷ, không trách tỷ.
Kỷ Ninh nói tiếp:
- Thần Vương kia là đệ tử của Tâm Ma Chi Chủ, giỏi về mê hoặc lòng người, sư tỷ kiếp trước cực khổ, Tâm Ma quá lợi hại. Cho nên mới bị Thần Vương này thừa cơ dẫn đạo đầu độc...
Dư Vi khẽ nhẹ nhàng gật đầu.
Hiện tại nàng đã hoàn toàn thanh tỉnh, lúc trước bóp nát Thần Nông chi dược, nàng hồn phi phách tán. Thần Vương dùng tốc độ cực nhanh mang Chân Linh của nàng đi. Chân Linh trải qua chuyển thế thành hồn phách nhỏ yếu. Nhưng mà bên trên hồn phách nhỏ yếu này lại không hề có cấm chế, Thần Vương cũng không có đầu độc thêm một lần nữa. Dù sao ở bên trong Luyện Ngục vô tận, Dư Vi cũng không đáng để đầu độc nữa.
Không có cấm chế hồn phách, Dư Vi bị thiêu đốt trăm năm, càng ngày cũng càng tỉnh táo hơn.
- Kỳ thật ta rất thỏa mãn, phàm nhân cả đời trăm năm, kiếp trước kiếp này của ta đã qua đã lâu rồi, hơn nữa lại có sư đệ, đã có nhi nữ Minh Nguyệt. Như vậy cũng đã đủ rồi.
Dư Vi an ủi
- Là ta phải xin lỗi sư đệ a.
- Ha ha ha...
Ở bên trên vương tọa vạn trượng, Thần Vương quan sát hai người ở phía dưới rồi cười lớn:
- Tốt, hay cho một đôi thần tiên quyến lữ, ta cũng có chút cảm động nha. Dư Vi, ngươi cũng biết đạo lữ này của ngươi... Dùng sức một mình khuấy cho bố cục của Vô Gian Môn ta ở trong Tam giới bị ảnh hưởng cực lớn. Khiến cho ta đường đường là Thần Vương, không thể không cúi đầu trao đổi với hắn. Ha ha, từ hôm nay trở đi, Dư Vi, ngươi không cần tiến vào Luyện Ngục nữa. Ngươi có thể bình yên khoái hoạt mà sống, chờ đạo lữ Kỷ Ninh của ngươi đem ba kiện bảo vật kia đưa tới. Như vậy ngươi sẽ có thể khôi phục tự do, đi cùng Kỷ Ninh, đi đoàn tụ với nhi nữ Minh Nguyệt của ngươi.
Xa xa.
Hai người đang ôm nhau lập tức buông lỏng ra, Dư Vi nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh, nói:
- Sư đệ, ba kiện bảo vật gì vậy? Đừng tin Thần Vương, Thần Vương này rất thiện mê hoặc lòng người, đích thị hắn ta sẽ có âm mưu.
Bản thân đã bị đầu độc, hiện tại lại khôi phục lại tỉnh táo. Cho nên Dư Vi cũng hiểu rõ sự đáng sợ của Thần Vương.
- Ta biết rõ ý định của Thần Vương.
Kỷ Ninh nhìn Dư Vi, nói:
- Yên tâm, tin tưởng ta.
- Đúng rồi, Dư Vi, ngươi phải tin tưởng sư đệ của ngươi a. Sư đệ của ngươi, hôm nay ở trong Tam giới cũng là nhân vật nổi tiếng, nói không chừng ở trong trận hạo kiếp cuối cùng này. Sự đệ của ngươi cũng đều có thể đột phá trở thành nhân vật Chân Thần Đạo Tổ, có thể ngang hàng với ta. Chỉ là ba kiện bảo vật mà thôi, đối với sư đệ của ngươi cũng không có nguy hiểm quá lớn a.
Thần Vương quan sát phía dưới rồi nói ra.
- Sư đệ.
Dư Vi nhìn Kỷ Ninh, trong lòng lo lắng vạn phần, nói:
- Chúng ta còn có Minh Nguyệt, ngươi phải bảo vệ tốt cho Minh Nguyệt. Còn ta, không đáng.
Kỷ Ninh lại ôm lấy Dư Vi, nói:
- Tốt rồi, đừng nói nữa, ta đã quyết định rồi.
Thanh âm của Kỷ Ninh rất nhẹ, thế nhưng lại kiên quyết vô cùng.
Trong lúc ôm lấy thê tử...
Lòng của Kỷ Ninh vô cùng bình tĩnh, ôn hòa.
Loại cảm giác này... Đã lâu rồi hắn chưa từng có!
Nếu như còn sống thì cũng chỉ như là cái xác không hồn, cho nên sống thì cũng không bằng chết.
Nếu như có thể một mực ôn hòa như thế, như vậy dù có chết thì cũng đáng.
******
Kỷ Ninh ngồi ở trên Hư Không chu mở mắt ra, vừa nghĩ tới việc sau khi hắn từ trong Nguyệt Hạ Đàm ra, rất có thể một nhà sẽ đoàn tụ. Trong lòng Kỷ Ninh lập tức tràn ngập lực lượng! Hiện tại sư tỷ đã bị Thần Vương sắp xếp ở trong một Tiểu Thế Giới nào đó. Cũng không còn có thống khổ trong Luyện Ngục nữa. Như vậy sư tỷ cũng có thể sống một cuộc sống bình tĩnh, ôn hòa. Như vậy trong lòng Kỷ Ninh cũng cảm thấy dễ chịu hơn một ít.
Mà trăm năm qua, mỗi một ngày qua đi, tuy rằng bản thân đang tu luyện kiếm thuật, ở trong Thế giới lao ngục dốc sức liều mạng tìm kiếm kỳ ngộ có thể giúp mình trở nên mạnh mẽ. Tuy rằng cũng đã nhận được Cửu Giác Điện Xà độn thuật, thế nhưng ở sâu trong lòng của Kỷ Ninh lại luôn đau đớn. Bởi vì hắn biết rõ sư tỷ đang phải chịu khổ ở trong Địa Ngục vô tận.
Ngay thời khắc đạt được Cửu Giác Điện Xà độn thuật, hắn đã kinh hỉ như điên.
Cũng là bởi vì...
Hắn đã nhìn thấy hi vọng cứu được sư tỷ.
- Sẽ nhanh thôi. Sư tỷ, rất nhanh chúng ta sẽ có thể đoàn tụ với nhau. Nhất định ta sẽ nhanh chóng từ trong Nguyệt Hạ Đàm trở lại.
Lúc này Kỷ Ninh cưỡi Hư Không chu, đi ra khỏi Đại thế giới này.
Trong hư không vô tận.
Khi Hư Không chu mới xuất hiện ở trong hư không vô tận thì bỗng nhiên có một cỗ chấn động cường đại phủ xuống. Cỗ chấn động này khiến cho Kỷ Ninh cả kinh, muốn thi triển Cửu Giác Điện Xà độn thuật để nhanh chóng thoát đi. Thế nhưng lúc này lại có một giọng nói vang lên trong thức hải của Kỷ Ninh:
- Kỷ Ninh tiểu hữu, đừng hoảng hốt.
Thế nhưng Kỷ Ninh cũng không ngừng chút nào, hắn xoát một cái đã chạy ra bên ngoài mấy chục vạn dặm. Đồng thời Tâm Lực phóng thích ra bên ngoài, nhìn xem rốt cuộc là vị Đại Năng Giả nào hàng lâm.