Vây quanh đống lửa, trên đống lửa nướng một con dã thú, hơn hai trăm tên Thiên Thần tụ tập cùng một chỗ, bọn hắn nhìn về phía Kỷ Ninh, ánh mắt đều rất nóng bỏng, bởi vì trong lòng bọn họ... Bắc Minh Thiên Thần này là có hi vọng nhất, bọn hắn bị vây ở nơi này quá lâu, ở sâu trong nội tâm vô cùng khát vọng muốn đi ra ngoài.
- Tốt rồi tốt rồi, đừng cho Bắc Minh áp lực quá lớn.
Phỉ Du Thiên Thần quát.
- Nguyệt Hạ đàm này là dễ đi ra ngoài như vậy hay sao? Để cho Bắc Minh chậm rãi xông a.
- Ân, chúng ta không vội, đã đợi lâu như vậy, lại đợi thêm vạn năm, trăm vạn năm cũng không có vấn đề.
- Chúng ta không vội.
- Hiện ở bên ngoài có hạo kiếp, đương nhiên phải sớm chút đi ra ngoài, nếu không muộn, hạo kiếp đều xong, chúng ta đi ra ngoài có tác dụng gì nữa chứ.
Tiềng ồn ào thành từng mảnh.
Mà hai người Phong Hầu Thiên Thần, Tội Ác Thiên Thần thì đi tới bên cạnh Kỷ Ninh, Phong Hầu Thiên Thần nói khẽ:
- Bắc Minh, nói thật cho ngươi, Vạn Nhận lộ này... Ta cùng Tội Ác cũng xông rất nhiều rất nhiều năm, ta ngay cả đối thủ thứ bảy cũng không đánh bại được. Tội Ác là vây ở đối thủ thứ sáu. Cái thập đại Trấn Thủ giả này, càng về sau càng lợi hại, ta còn có bốn Trấn Thủ giả không có đánh bại! Tội Ác còn nhiều hơn ta, hai ta tiến bộ hi vọng xa vời...
- Đúng vậy.
Tội Ác Thiên Thần cũng thở dài.
- Mười Trấn Thủ giả, ta mới đánh bại một nửa. Đằng sau còn có năm cái! Ta thật sự là không có lực lượng rồi, kỳ thật năm đó Húc Cửu rất có hi vọng, lúc ấy hắn đã đánh bại tám Trấn Thủ giả. Chỉ còn lại có hai Trấn Thủ giả cuối cùng. Đáng tiếc, hắn bị chết ở trong tay tên tiểu nhân Đại Mộng kia, Đại Mộng cũng lợi hại hơn chúng ta, hôm nay cũng đánh bại tám Trấn Thủ giả, còn chỉ còn lại có hai cái cuối cùng.
Kỷ Ninh gật đầu.
Hắn cảm giác được Tội Ác Thiên Thần, Phong Hầu Thiên Thần lòng tin không đủ.
- Hai ta muốn dựa vào mình đi ra ngoài, chẳng biết lúc nào.
Phong Hầu Thiên Thần nhìn Kỷ Ninh.
- Hơn hai trăm Thiên Thần hiện tại liền xem ba chúng ta, hai người chúng ta không được, vẫn phải là dựa vào ngươi.
- Bắc Minh, thật sự là nhờ vào ngươi.
Tội Ác Thiên Thần cũng nhìn Kỷ Ninh.
- Ta chỉ có thể hết sức, tự mình cũng không có nắm chắc.
Kỷ Ninh nói.
- Đúng rồi...
Phong Hầu Thiên Thần nhắc nhở.
- Nhớ kỹ, nếu như ngươi đánh bại Trấn Thủ giả thứ chín, như vậy liền lập tức lui lại, rút về Thiên Tinh đảo.
- Vì sao?
Kỷ Ninh sững sờ.
- Nếu như ngươi nhất cổ tác khí đánh bại mười Trấn Thủ giả, vậy liền trực tiếp tiến về hòn đảo thứ năm rồi.
Phong Hầu Thiên Thần nói.
- Chúng ta hơn hai trăm tên Thiên Thần làm sao bây giờ? Bọn hắn là chờ ngươi dẫn bọn hắn đi ra ngoài, chỉ cần ngươi có thể đánh bại chín Trấn Thủ giả, như vậy tốt nhất liền mang theo bọn hắn đi xông cửa thứ mười.
- Đúng đúng đúng, lúc trước Giác Minh, nghe nói là lúc xông Vạn Nhận lộ đột nhiên đốn ngộ, vậy mà vô thanh vô tức một mình liền xông ba Trấn Thủ giả cuối cùng, đi thẳng ra ngoài, một Thiên Thần cũng không có mang đi ra.
- Tội Ác Thiên Thần cả giận nói.
- Giác Minh này, quá ích kỷ.
- Có lẽ cũng trách không được hắn.
Phong Hầu Thiên Thần nói.
- Khả năng lúc đó Giác Minh đắm chìm trong đốn ngộ, một đường xông quan, quên mất số lượng Trấn Thủ giả, nhất cổ tác khí sẽ giết đi ra ngoài, chờ giết đi ra ngoài, liền không có biện pháp quay đầu lại.
- Hừ.
Nhưng Tội Ác Thiên Thần lại khinh thường, hiển nhiên có oán khí với Giác Minh.
- Nói nhiều như vậy làm chi.
Phong Hầu Thiên Thần mỉm cười nhìn Kỷ Ninh.
- Bắc Minh, hai ta không được, thật sự liền nhờ vào ngươi.
- Ngày mai, hảo hảo xông một cửa. Đương nhiên đừng nhất cổ tác khí xông ra, chừa chút khí lực.
Tội Ác Thiên Thần cười nói.
- Nếu có thể đánh bại Trấn Thủ giả thứ chín, liền có thể ăn mừng rồi.
Kỷ Ninh lắc đầu, hắn cũng không nắm chắc.
...
Ngày hôm sau.
Ở biên giới Thiên Tinh đảo, hơn hai trăm tên Thiên Thần đến tiễn đưa Kỷ Ninh.
- Bắc Minh, cẩn thận.
- Đánh bại chín cái liền trở lại a.
- Bắc Minh, còn sống trọng yếu nhất, đừng liều mất tánh mạng.
Nhóm Thiên Thần đều nhắc nhở, ở trong lịch sử quá khứ đích thật là có Thiên Thần chết ở trên Vạn Nhận lộ, thế nhưng mà Kỷ Ninh lại không lo lắng, Thiên Thần gặp được Trấn Thủ giả là giống như bản sao của mình, Thiên Thần và Trấn Thủ giả chém giết lẫn nhau, một khi trúng chiêu rất có thể thần thể vỡ vụn, nhưng mình bất đồng.
Mình gặp được Trấn Thủ giả, song phương đều là Bát Cửu Huyền Công hộ thể, như vậy ai cũng giết không được đối phương, xông Vạn Nhận lộ đối với mình mà nói ngược lại an toàn nhất, nhưng an toàn quy an toàn, đánh bại mười Trấn Thủ giả... Lại vô cùng gian nan.
- Ta đi.
Kỷ Ninh vung tay lên, liền một mình bước lên mộc phù kiều.
Hơn hai trăm tên Thiên Thần đều đưa mắt nhìn Kỷ Ninh dọc theo mộc phù kiều, biến mất ở phía xa.
- Tam Giới hạo kiếp, thật muốn sớm chút đi ra ngoài a.
- Liền xem Bắc Minh rồi.
Cả đám Thiên Thần giờ phút này lại khẩn trương lên, trước kia bọn hắn cười toe toét đùa giỡn, chỉ là để cho hào khí nhẹ nhõm chút ít mà thôi. Hiện tại Kỷ Ninh thật sự đi xông Vạn Nhận lộ rồi... tất cả Thiên Thần đều cảm thấy áp lực.
Nếu như...
Nếu như Kỷ Ninh chỉ đánh bại năm sáu Trấn Thủ giả, như vậy chỉ sợ trăm vạn năm, ngàn vạn năm sau cũng rất khó xông ra.
- Bắc Minh...
Trong mắt hơn hai trăm tên Thiên Thần đều có khát vọng, chờ mong, tâm thần bất định.
Bọn hắn không sợ tử vong.
Nhưng biết rõ sư phụ huynh đệ thậm chí người thân của mình gặp phải hạo kiếp, mình lạo ở Thiên Tinh đảo bình thường sống sót, bọn hắn chịu không được. Bọn hắn muốn đi ra ngoài, cực độ khát vọng muốn đi ra ngoài!
...
Mộc phù kiều dài dòng buồn chán, đi thông Vạn Nhận lộ.
Vô số binh khí đâm về Thương Khung, thiếu niên áo bào trắng bỗng nhiên dừng lại, bởi vì ở phía xa xuất hiện một thiếu niên kim y, tướng mạo giống Kỷ Ninh như đúc.
- Mình sao?
Kỷ Ninh nao nao.
- Ta là đệ nhất Trấn Thủ giả, ngươi nhìn một thanh kiếm.
Thiếu niên kim y chỉ mũi kiếm cách đó không xa, trên mũi kiếm thật lớn vậy mà hiện lên hư ảnh, đang có một bóng người đang thi triển kiếm pháp, từ cạn đến sâu, giản lược đến phức tạp, biểu thị lấy một bộ kiếm pháp lợi hại.
- Kiếm pháp hiển hiện trên lưỡi kiếm kia, là kiếm pháp ta sẽ sử dụng.