Bốn vị Phật Tổ bay tới, đám người Khoa Phụ, Kỷ Ninh cũng đằng vân giá vũ nghênh đón.
- Chính các ngươi ngược lại đi ra được a.
Như Lai cười.
- Không biết đi ra như thế nào?
- Là Bắc Minh.
Khổng Tú mở miệng nói.
- Bắc Minh?
Như Lai nhìn về phía Kỷ Ninh, kinh ngạc nhìn xem.
Khoa Phụ nói:
- Đúng, thực lực của Kỷ Ninh rất lợi hại, ta sợ cũng không nhất định là đối thủ của hắn. Năm đó Tam Thanh bị vây ở bên trong hơn ba nghìn năm, Kỷ Ninh lại trong giây lát liền mang bọn ta đi ra, ha ha ha ha, lão đạo Tam Thanh kia mà biết, không biết sắc mặt sẽ biến thành cái dạng gì.
Mà lúc này, Khổng Tú cũng đem hết thảy phát sinh nơi đây, nói cho trận doanh Nữ Oa đang lo lắng kia.
Tam Giới, trong Vạn Tộc điện.
Khổng Tú đang nói ra chi tiết:
- Chúng ta bị vây ở trong Địa Minh Sơn, Lục Ngô, Phong Cơ trọng thương, mắt thấy chúng ta sắp nhịn không được... Là Bắc Minh, Bắc Minh đạo hữu trước đó một mực ở trong trận cẩn thận quan sát, rốt cục xuyên thấu qua ảo cảnh nhìn đến chân thật của Địa Minh Sơn. Vì vậy hắn đi ra trận pháp, ra tay ngăn cản một ít tập kích vô hình của Địa Minh Sơn, mang bọn ta bình yên đi ra Địa Minh Sơn.
- Ngăn trở tập kích?
Lôi Thần Thiên Tôn hỏi.
- Khổng Tú, trước ngươi cũng đã nói, Địa Minh Sơn tập kích uy lực cực kỳ lớn, Hi Hoàng Đạo Tổ mượn nhờ trận pháp mới miễn cưỡng ngăn lại, thậm chí còn bị thương. Kỷ Ninh này hắn đi ra trận pháp, ngăn trở tập kích?
- Đúng.
Khổng Tú gật đầu, con mắt lóe sáng, mỉm cười.
- Bắc Minh đạo hữu chính là nhân vật tuyệt thế từ Bàn Cổ Khai Thiên cho tới bây giờ, hôm nay Kiếm Lực của hắn đã đạt đến tầng thứ năm.
- Đạt tới tầng thứ năm?
Lôi Thần khó có thể tin.
- Làm sao có thể?
Toàn bộ đại điện đều bạo động.
Kiếm Lực tầng thứ năm?
Từng Kiếm Lực tầng thứ năm, đều là tồn tại nhất đẳng trong Đại Năng Giả, như Kỷ Ninh lại biết Ngũ Bảo Kiếm Thuật, vậy thì càng thêm đáng sợ.
- Thật sự?
- Hắn tu luyện mới chưa đủ ngàn năm a.
Các Đại Năng Giả thấp giọng nghị luận.
Phật Tổ Như Lai thì mở miệng:
- Đúng là như thế.
Lôi Thần Thiên Tôn càng sững sờ, rốt cuộc nói không ra lời.
- Ha ha ha...
Bồ Đề Đạo Tổ nở nụ cười.
Một bên Tam Thanh đạo nhân cười nói:
- Bồ Đề, ngươi sớm biết như vậy rồi hả?
Bồ Đề đắc ý vuốt râu.
- Sư đệ thật thiên tài.
Hậu Nghệ cũng cười.
- Cuộc chiến cuối cùng nhất, lại nhiều một viên Đại tướng.
Phía dưới trong lòng Lôi Thần Thiên Tôn cực kỳ phức tạp, hắn vốn là thế hệ cao ngạo, đối với Kỷ Ninh lúc trước hắn căn bản không có để vào mắt. Mà ở trong Trục Lộc Đại Thế Giới, Kỷ Ninh biểu hiện đã để cho Lôi Thần Thiên Tôn không biết tư vị, nhưng khi đó hắn còn tự an ủi mình, tiểu tử Kỷ Ninh kia dựa vào là trận pháp, dựa vào là Vạn Vật Sứ Giả, thực lực chính thức của bản thân còn kém xa.
Nhưng bây giờ Kiếm Lực tầng thứ năm, siêu việt Thiên Đạo cực hạn, khiến cho Kỷ Ninh đã không thể tranh luận là Tam Giới đệ nhất Kiếm Tiên!
- Bồ Đề.
Lôi Thần Thiên Tôn mở miệng nói.
- Chúc mừng.
Bồ Đề nhìn Lôi Thần cười nói:
- Lão đạo ta thích thừa nước đục thả câu, Lôi Thần ngươi không tức giận là tốt rồi.
- Ở đâu sinh khí, trận doanh Nữ Oa ta có thể nhiều một viên Đại tướng, ta vui vẻ còn không kịp.
Lôi Thần Thiên Tôn cũng nói.
Bồ Đề gật đầu.
Tuy Lôi Thần này quật cường cao ngạo, thế nhưng đối với trận doanh Nữ Oa là cực kỳ trung thành, ngược lại là hảo hữu của hắn Nguyên Lão Nhân, thực lực cũng mạnh hơn Lôi Thần nhiều, nhưng hôm nay như cũ ở giữa hai đại trận doanh lắc lư, đến nay không có chính thức gia nhập trận doanh Nữ Oa.
- Lão hữu, thực không muốn cùng ngươi phân sinh tử a.
Bồ Đề Tâm nói thầm.
...
Trên một viên tinh thần rách rưới, hôm nay lại có hai vị đại năng xuất hiện.
Trước nhà tranh.
Có một lão giả mũi đỏ đang khoanh chân ngồi, trước mặt là một cái bàn, đối diện hắn chính là Bồ Đề hóa thân.
- Chúc mừng, đồ đệ của ngươi vậy mà đạt tới Kiếm Lực tầng thứ năm.
Lão giả mũi đỏ than thở.
- Đáng tiếc đáng tiếc, lúc trước ta nhìn ra tiềm lực của Kỷ Ninh cực kỳ cao, ta muốn thu hắn làm đồ đệ, đáng tiếc ngươi không đáp ứng.
- Ta lúc ấy cũng không phải không đáp ứng.
Bồ Đề lão tổ nói.
- Lúc ấy ta nói, chỉ cần ngươi gia nhập bên chúng ta, ngươi có thể lập tức thu Kỷ Ninh làm đồ đệ. Nhưng ngươi không đáp ứng.
- Hiện tại ta cũng không cách nào đáp ứng.
Nguyên Lão Nhân lắc đầu.
- Hừ.
Bồ Đề cười lạnh.
- Chúng ta cùng Vô Gian Môn đấu đến bây giờ, có lẽ ngươi cũng đã nhìn ra, hai bên căn bản không có cách nào hòa bình ở chung. Ngươi đến lúc này lại vẫn lắc lư! Trước đó ngươi nói những lời đường hoàng kia, nói cái gì không muốn nhìn các lão huynh đệ chém giết, nhưng bây giờ ngươi làm như vậy, lại để cho càng nhiều lão hữu chết đi! Những lời kia của ngươi, toàn bộ đều là một cái rắm!
- Đúng.
Nguyên Lão Nhân gật đầu, ánh mắt mờ ảo.
- Ta thừa nhận, những lời kia của ta chỉ là vì mặt mũi, đều là nói dối.
Bồ Đề chỉ nhìn hắn.
Lòng hắn đau nhức.
Lúc trước cùng nhau từ trong Hỗn Độn đi ra, tỉnh tỉnh mê mê, bọn hắn lẫn nhau đùm bọc, lẫn nhau luận đạo, cộng đồng ở trên đường tu luyện tiến lên. Cảm tình sâu đậm, tựa như huynh đệ sinh tử. Có chút lão hữu ở Thượng Cổ hỗn chiến chết đi, có chút thì ở Thượng Cổ phá diệt đại chiến chết đi, như đám người Tam Thọ đều là chết ở trận đại chiến ấy.
Còn sống đã không nhiều lắm rồi, nhưng vị lão hữu Nguyên Lão Nhân trước mắt này vậy mà ở thời khắc mấu chốt nhất, lại không cùng bọn hắn đứng chung một chỗ.
- Rốt cục thừa nhận.
Bồ Đề lạnh như băng nói.
- Đúng vậy.
Nguyên Lão Nhân lắc đầu.
- Từ khi Thượng Cổ gặp được một ít Hỗn Độn dị tộc xâm lấn, chém giết chút ít Hỗn Độn dị tộc, đạt được một ít pháp môn của bọn hắn, đạt được ghi chép của bọn hắn đối với Hỗn Độn vô tận. Ta khi đó liền minh bạch... chỗ của chúng ta, gần kề chỉ là Hỗn Độn thế giới. Ở trong Hỗn Độn vô tận có Thiên Địa càng thêm rộng lớn, ta lúc ấy, trong nội tâm liền khát vọng đi xa hơn, nhìn xa hơn.
- Chúng ta những Chân Thần ở trong Hỗn Độn thai nghén này, gần kề chỉ là chút ít thổ dân mà thôi, chúng ta tính toán đại năng gì, chúng ta chỉ là ỷ vào xuất thân mới có thực lực như vậy.