Mãng Hoang Kỷ

Chương 848



Lão nhân mặc áo trắng rộng nhẹ giọng hỏi, lão là Hư U Hỗn Độn Tiên Nhân:

- Ngươi là Bắc Minh?

Kỷ Ninh kính cẩn đáp:

- Đúng vậy!

Hư U Tiên Nhân cười khẽ:

- Xem ra ngươi có chút tự tin, mới tham gia vào Vụ Nham quân đã mời Thế Giới cảnh đến xác nhận thực lực của ngươi. Chín vị Thế Giới cảnh trên Vụ Nham tinh đều biết tiếng của ngươi.

Phù Chiết đảo chủ bẩm lên chín vị Thế Giới cảnh trong đó có cả Vụ Nham Tinh Chủ.

Hư U Tiên Nhân đồng ý trước nhất, các Thế Giới cảnh khác cũng biết việc này.

Hắc Vụ Thần Thế Giới ngồi bên trên bưng ly rượu nhìn xuống dưới:

- Ừm.

Thiếu niên áo đỏ môi hồng răng trắng đứng một bên cao giọng nói:

- Sư tôn, không biết Bắc Minh Tổ Thần này từ đâu đến, không lẽ cứ Tổ Thần Tổ Tiên đến là sư tôn phải ra tay sao? Đệ tử xin ra tay xem thử Bắc Minh Tổ Thần có bao nhiêu thực lực, nếu không đánh bại được đệ tử thì sư tôn không cần phải ra tay.

Hư U Tiên Nhân ngồi bên trên bật cười.

Hắc Vụ Thần Thế Giới bưng ly rượu mắt say lờ đờ nói:

- Hư U huynh có tiểu đồ đệ thực lực không tệ, có thể so tài một chút với Bắc Minh.

Hư U Tiên Nhân gật đầu nói:

- Cũng được.

Hư U Tiên Nhân quay sang dặn dò:

- Đồ nhi hãy so tài với Bắc Minh, hai người không được làm hại mạng sống của ai.

Thiếu niên áo đỏ cung kính nói:

- Tuân lệnh!

Kỷ Ninh đáp:

- Rõ!

Hai vị đại năng Thế Giới cảnh đã bảo như vậy thì hắn còn nói được gì?

Trên cao đại điện, Hư U Tiên Nhân và Hắc Vụ Thần Thế Giới nhìn xuống dưới.

Hư U Tiên Nhân cười hỏi:

- Ngươi cảm thấy Bắc Minh thế nào?

Hắc Vụ Thần Thế Giới bình luận:

- Hơi bình tĩnh, chắc có chút thực lực.

Hư U Tiên Nhân gật đầu nói:

- Hắc Vụ cảm thấy ai sẽ thắng?

Hắc Vụ Thần Thế Giới đầy hứng thú quan sát:

- Xem thì biết.

Trong điện tự động hiện ra cấm chế hoàn toàn bao vây Kỷ Ninh và thiếu niên áo đỏ.

Trong cấm chế.

Kỷ Ninh và thiếu niên áo đỏ đứng đối diện từ xa.

Thiếu niên áo đỏ hai tay cùng cầm hai thanh kiếm:

- Nghe kỹ đây,ta tên Phi Ảnh, giỏi về kiếm pháp.

- Ta cũng giỏi kiếm pháp.

Hai tay Kỷ Ninh cùng xuất hiện hai thanh Bắc Minh kiếm. Lúc trước trên giáo trường Kỷ Ninh dùng Trích Tinh Thủ nghiền áp Hắc Hào Tổ Thần, nhưng ở trước mặt hai vị đại năng Thế Giới cảnh, hắn cảm thấy mình nên cẩn thận hơn chút. Dù sao dùng bàn tay thi triển kiếm pháp không bằng thần kiếm thi triển kiếm pháp biểu hiện ra uy lực.

Kiếm sắc bén mà nhanh nhẹn hơn.

Cung Triêu Tổ Tiên, tam giới giật mình kêu lên:

- Hắn am hiểu kiếm pháp?

Lúc trước Kỷ Ninh ở trên giáo trường đã dữ dội lắm rồi, giờ mới biết hắn giỏi dùng kiếm.

Hắc Vụ Thần Thế Giới ngồi bên trên bật cười:

- Cũng dùng kiếm?

Nguyên Vụ Nham tinh có hai vị giỏi dùng kiếm, một là Vụ Nham Tinh Chủ, gã chấp nhận bán Thiên Thần kiếm điển ra ngoài. Một người nữa là Hắc Vụ Thần Thế Giới, hai người chơi thân với nhau, có thể nói Hắc Vụ Thần Thế Giới nhìn Vụ Nham Tinh Chủ lớn lên.

Kiếm thuật của Vụ Nham Tinh Chủ vốn được Hắc Vụ Thần Thế Giới dạy cho, đương nhiên bây giờ Vụ Nham Tinh Chủ lợi hại hơn Hắc Vụ Thần Thế Giới nhiều.

Hư U Tiên Nhân cười nói:

- Hai người dùng kiếm so tài thì thật thú vị. Hắc Vụ, nếu Bắc Minh này không tệ thì ngươi có thể thu hắn làm đệ tử.

Hắc Vụ Thần Thế Giới nói:

- Ta nói rồi, vĩnh viễn không thu đồ đệ.

Hư U Tiên Nhân thầm lắc đầu.

Hắc Vụ Thần Thế Giới từng có một đệ tử, sau khi đệ tử chết thì gã không bao giờ thu đồ đệ nữa.

Kỷ Ninh và thiếu niên áo đỏ chớp mắt hành động, lao thẳng vào đối phương.

Kiếm pháp của hai người đều đến cảnh giới siêu cao, khống chế thần lực như ý, hoàn toàn thu giấu không tiết lộ một chút nào.

- Kiếm Lực đệ ngũ trọng? Kiếm thuật thật cao minh.

Kỷ Ninh vừa va chạm liền cảm nhận áp lực. kiếm thuật thi triển kiếm thuật không linh hơn, như chân trời góc biển, thiên mã hành không, tốc độ mỗi đường kiếm vượt qua cực hạn, hiển nhiên cũng được đến pháp môn giống Ngũ Bảo kiếm thuật.

Kỷ Ninh không thấy lạ, vì người ta là đệ tử được Hỗn Độn Tiên Nhân tự mình chỉ điểm, có pháp môn như vậy là bình thường.

Vù vù vù vù vù!

Kiếm của Kỷ Ninh thì mơ hồ, quỷ dị hơn. Hắn thi triển Vô Ảnh thức trong Minh Nguyệt kiếm thuật, làm thiếu niên áo đỏ ngăn cản rất cực khổ.

Lúc đánh nhau thiếu niên áo đỏ còn rảnh miệng quát:

- Kiếm thuật của ngươi không tệ nhưng loại kiếm thuật này... chưa đủ tư cách khiến sư tôn của ta ra tay!

Kỷ Ninh quát to:

- Vậy ngươi hãy cẩn thận!

Bùm!

Kỷ Ninh vung hai luồng kiếm quang đột nhiên tăng vọt uy năng, ban đầu chỉ quỷ dị mơ hồ nhanh nhẹn nhưng bây giờ lực lượng tăng lên. Kỷ Ninh vẫn chưa thi triển Trích Tinh Thủ, thiếu niên áo đỏ thì đã sử dụng thần thông nên mới ngang ngửa với lực lượng Nửa Bước Thần Thế Giới của hắn. Giờ thì thần thông Trích Tinh Thủ bộc phát ra, lực lượng từ cơ bản đột nhiên tăng vọt.

Nhanh, mạnh, quỷ dị.

Kiếm quang của Kỷ Ninh bức ép làm thiếu niên áo đỏ biến sắc mặt, thần thể lắc một cái mọc ra sáu cánh tay. Nhưng Kỷ Ninh cũng lắc mình hiện ra ba đầu sáu tay, vẫn tấn công dồn dập.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Kiếm quang của Kỷ Ninh cực kỳ nặng nề hung mãnh làm kiếm pháp không linh của thiếu niên áo đỏ nhiều lần bị chấn tán loạn, không thể không linh được nữa.

Bùm!

Kiếm quang của Kỷ Ninh chém vào người thiếu niên áo đỏ làm gã bay ngược té xuống đất, chủ điện rung rung. Thiếu niên áo đỏ không kiềm được phun ra búng máu.

Thiếu niên áo đỏ không cam lòng muốn lao lên lần hai:

- Chẳng qua lực lượng mạnh hơn ta một chút!

Bên trên vọng xuống giọng nói:

- Được rồi, thua là thua.

Thiếu niên áo đỏ hơi xấu hổ cung kính nói:

- Vâng thưa sư tôn.

Thiếu niên áo đỏ vốn muốn đánh bại Tổ Thần không biết từ đâu đến, ai ngờ ngược lại mình thua. Bàn về kiếm thuật nhìn khắp Vụ Nham quân thì gã xem như xếp ba hạng đầu, vậy mà thua vào tay Bắc Minh.

Hư U Tiên Nhân nhìn hướng Hắc Vụ Thần Thế Giới:

- Như thế nào? Ngươi có tư cách đánh giá hơn ta.

Hắc Vụ Thần Thế Giới nhìn Kỷ Ninh bên dưới, mắt có tia khen ngợi:

- Kiếm thuật của Bắc Minh rất cao, thoạt trông hai người đánh ngang ngửa, chỉ bị yếu thế hơn về lực lượng nên Phi Ảnh đánh thua. Nhưng sự thật lúc đánh, từng chiêu kiếm thuật của Bắc Minh liên miên không ngớt, viên mãn như ý hơn, tất cả hồn nhiên thiên thành. Nếu ta không nhìn sai thì Bắc Minh mới chỉ lộ một chút kiếm thuật, thủ đoạn lợi hại thật sự còn chưa dùng.