- Dù chỉ vì chiến đao này thì ta quyết tâm sống ra ngoài, nếu chết thì uổng lắm.
Kỷ Ninh vội cất chiến đao, phiêu bạt trong tuyệt cảnh đáng sợ tùy thời sẽ mất mạng nhưng song song đó được đến thu hoạch rất kinh người.
- Tiếp tục đi xuống, chưa thấy hai món Đạo Chi Thần Binh của Ngục Kiếm Thần đâu.
Kỷ Ninh vươn sáu cánh tay ra bò dọc theo vách đá nhanh chóng xuống vực sâu không đáy.
Kỷ Ninh leo nhanh xuống dưới, chớp mắt đã bò qua ba vạn dặm, nhặt được hai mươi hỗn độn kỳ bảo, không có tiên thiên linh bảo vì dưới cuồng phong xám sâu trong hang vô cùng vô tận thời gian lâu tiên thiên linh bảo sẽ thành phấn, chỉ có hỗn độn kỳ bảo mới tồn tại thời gian dài.
Cuồng phong màu xám ở dưới hình thành vòng xoáy, nhưng cái hang cũng đến cuối.
Từ thị giác bên Kỷ Ninh chỉ thấy một góc vòng xoáy cuồng phong xám to lớn.
Kỷ Ninh hơi kích động nói:
- Chắc đến cuối rồi, ít ra cuồng phong đang hình thành vòng xoáy, vậy thì đám tu hành giả chết đi để lại pháp bảo chắc là ở đây.
Ngục Kiếm Thần có hai món Đạo Chi Thần Binh, trên đường bò xuống Kỷ Ninh nhặt hơn trăm hỗn độn kỳ bảo, còn nhặt một chiến đao cực phẩm Đạo Chi Thần Binh, báu vật dưới đáy sẽ nhiều hơn nữa.
Vù vù vù vù vù!
Càng đến gần kho báu Kỷ Ninh càng thêm chú ý cẩn thận, hắn chậm rãi bò xuống, mắt trần nhìn cuồng phong xám mãnh liệt. Nếu không phải đã luyện thành không gian hoa xanh thì Kỷ Ninh không cách nào leo xuống nơi sâu vậy.
- Vòng xoáy thật lớn.
Càng bò xuống bộ mặt thật của vòng xoáy cuồng phong xám dần lộ mặt.
Kỷ Ninh kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì?
Vòng xoáy gió xám cỡ ngàn dặm, một đầu vòng xoáy là hang u sâu Kỷ Ninh mới leo xuống, đầu kia cũng có cái hang sâu hun hút. Vòng xoáy cuồng phong xám từng giây từng phút dấy lên cuồng phong không ngừng rít gào bay hướng cái hang bên kia.
Kỷ Ninh động ý niệm:
- Cảnh này...
Trong đầu Kỷ Ninh hiện ra hình trăm dòng hợp đạo.
Các con sông không ngừng lao nhanh cuối cùng hợp lại.
Kỷ Ninh hiểu ngay:
- Ta hiểu rồi, đây chính là Thủy Phong Tử tiền bối đã nói kỳ cảnh Tố Phong Bách Lưu, thứ ta đang thấy chỉ là một dòng trong đó.
Tố Phong Bách Lưu là có một trăm con đường uốn lượn xoay tròn cuối cùng hợp lại thành một con đường hơn trăm vạn dặm.
Tố Phong Bách Lưu này ẩn chứa đạo mà đại năng đã xây dựng động phủ ngộ cả đời.
Thủy Phong Tử xem mấy dòng rồi ngộ đạo nhiều, để lại trên vách đá hang.
Hình thành trăm dòng hợp đạo.
Kỷ Ninh gật gù:
- Hang mà ta vừa bò xuống và cái hang trước mặt chắc cùng một dòng, như dòng sông trên đường đi sẽ hơi cong, chỗ cong xuất hiện chút vòng xoáy. thì ra đến bây giờ ta vẫn ở trong một dòng chảy, nhưng cũng đúng, vị Thủy Phong Tử tiền bối thực lực sâu không lường được chỉ kiếm được vài dòng. Nơi này là chỗ rẽ dòng chảy, sẽ có nhiều báu vật lắng đọng.
Kỷ Ninh lờ mờ hiểu ra, hắn từ bên ngoài bị hút vào, giờ hắn mới gặp ngã rẽ đầu tiên của dòng chảy này, xem như ngoài cùng của Tố Phong Bách Lưu.
Kỷ Ninh thầm nghĩ:
- Càng vào sâu có lẽ càng nguy hiểm. Đại Mạc Đạo Quân, Thủy Phong Tử tiền bối cũng không thể hoàn toàn chinh phục di tích cổ xưa, chút thực lực như ta mà xuống sâu là tự đưa mạng.
Khi biết mình còn ở vòng ngoài cùng Tố Phong Bách Lưu thì Kỷ Ninh tỉnh táo phân tích.
Kỷ Ninh quyết định:
- Mang đống pháp bảo này đi rồi mau lên thôi.
Kỷ Ninh cẩn thận leo xuống dưới, rất nhanh đã đến tận cùng.
Chỗ vòng xoáy không có lực hút, chỉ có lực xé, góc vòng xoáy thì càng yên tĩnh. Thật nhiều pháp bảo bị vòng xoáy hất văng vào góc, Kỷ Ninh đưa mắt nhìn, khu vực biên giới vòng xoáy hơn ngàn dặm có ít nhất mấy trăm hàng ngàn báu vật, một số phát ra hơi thở đặc biệt mạnh.
Kỷ Ninh mừng rỡ:
- Chín món Đạo Chi Thần Binh? Đây chỉ là mắt thường trông thấy, có lẽ một số Đạo Chi Thần Binh giấu trong pháp bảo trữ vật.
Kỷ Ninh động ý niệm:
- Hừ!
Lực lượng sương khói hoa xanh bám vào đôi chân, hắn nhẹ nhàng đi trong đáy hang.
Đáy hang không có nhiều lực hút nên Kỷ Ninh đi nhẹ nhàng hơn, hắn lặng lẽ bước đi rất nhanh đến khu vực cỡ trăm trượng. Vì ở trong góc nên không có chút gió, nhiều pháp bảo bị hất văng vô đây.
Kỷ Ninh phất tay thu pháp bảo:
- Thật là sướng!
Rào rào!
Chỉ một góc nhỏ đã có mấy chục hỗn độn kỳ bảo, một Đạo Chi Thần Binh. Đạo Chi Thần Binh là một cái thẻ to cỡ nắm tay kỳ lạ, Kỷ Ninh đưa thần lực vào luyện hóa ngay. Luyện hóa xong Kỷ Ninh đã hiểu, thẻ bài to cỡ nắm tay thật ra là nhuyễn kiếm cực bén, có thể dùng như roi.
Kỷ Ninh nhìn đống mảnh vụn không chút bắt mắt:
- A? Những mảnh nhỏ này là?
Kỷ Ninh chộp một chuôi kiếm trong đống mảnh vụn, nguyên thanh thần kiếm chỉ còn lại cái chuôi.
Kỷ Ninh cau mày:
- Đây là...?
Chỗ kiếm nứt có một lỗ hõm sâu.
Kỷ Ninh thật giật mình:
- Dấu răng?
Kỷ Ninh vung tay lên:
- Thu!
Kỷ Ninh thu hết đống mảnh nhỏ rậm rạp vào pháp bảo động thiên, trong pháp bảo động thiên tâm thức của hắn không bị ảnh hưởng, mới có thể điều tra rõ ràng. Kỷ Ninh phát hiện có một vật kỳ lạ trong đống mảnh nhỏ nhìn như bình thường.
Kỷ Ninh lật tay lấy ra xem.
Một cái vảy màu trắng lam to cỡ bàn tay nằm trong tay Kỷ Ninh, lúc trước đống mảnh nhỏ pháp bảo nhiều màu khiến hắn không chú ý đến miếng vảy này.
Kỷ Ninh nhìn hoa văn, chắc là vảy mọc trên người dị thú nào đó:
- Vảy? Dấu răng? Cắn nát cả hỗn độn kỳ bảo? Không thể ở đây lâu, lấy báu vật rồi đi mau!
Kỷ Ninh không dám nghĩ nhiều, chạy nhanh đến góc khác, nhưng khi hắn nhìn phương xa, trong hang sâu hun hút có một luồng sáng đi ngược cuồng phong xám với tốc độ kinh người đang đến gần chỗ hắn.
Kỷ Ninh biến sắc mặt.
Trời ạ!
Dù bây giờ thực lực tăng nhiều, Kỷ Ninh có thể dùng tay leo lên nhưng thứ bay nhanh đến có thể ngược cuồng phong xám, trông tốc độ nhanh đến không tưởng.
Kỷ Ninh bỏ lại báu vật:
- Trốn!
Sáu cánh tay mạnh duỗi ra tăng vọt ngàn trượng leo nhanh lên trên.
- Báu... báu vật của ta.
Khi Kỷ Ninh thu cái vảy thì ra là của một con vật cái đầu như sư tử, có râu lấp lánh, người đầy vảy như cá, có cái đuôi dài, bốn chân to khỏe, người màu lam trắng đang ngồi sâu trong hang. Nó sinh ra đã sống trong cái hang vô tận này. Ở trong hang nó ngẫu nhiên phát hiện chút đao, kiếm, côn, chuy, các loại binh khí. Tất cả vô dụng với nó nhưng nó rất thích, vì đây là chiến lợi phẩm, vật cất chứa của nó. nó sẽ đặt chúng ở góc không có tố phong, còn lẫn vào vảy rơi khỏi người nó để chứng minh lãnh địa của mình.