Mãng Hoang Kỷ

Chương 903



Hắc Vụ Thần Thế Giới nhìn Vụ Nham Tinh Chủ như xem hài tử của mình, an ủi:

- Tử Thần đừng buồn, mạch Vụ Nham tinh ta có nhiều tiền bối thi triển thần thông đệ tự trọng khiếm khuyết chết trong tuyệt vọng. Còn ta bây giờ rất vui vẻ, bởi vì ngươi sống. Nhị thúc của ngươi sống lâu quá rồi, đã sống đủ, dù sao vĩnh hằng khó cầu.

Vụ Nham Tinh Chủ gật đầu, nhưng vẫn rất buồn:

- Ừm!

Dần dần bề mặt màu xám trắng càng đậm, lúc trước còn thấy chút mảng da nhưng giờ hơi thở của Hắc Vụ Thần Thế Giới nhạt dần, tuy nhiên khuôn mặt đang cười.

Cuối cùng...

Hơi thở tan biến hoàn toàn.

Hắc Vụ Thần Thế Giới thành pho tượng,đôi mắt thì hiền từ như nhìn hài tử.

Vụ Nham Tinh Chủ đau buồn run rẩy:

- Nhị thúc!

Đám Hư U Tiên Nhân thở dài rồi hành lễ:

- Hắc Vụ huynh.

Kỷ Ninh cung kính hành lễ, hắn cảm kích Hắc Vụ Thần Thế Giới, người này tốt với hắn nhất trên Vụ Nham tinh, còn hết lòng chỉ điểm kiếm thuật cho hắn. Mặc dù cảnh giới kiếm thuật của Hắc Vụ Thần Thế Giới không quá cao nhưng ít nhất gã thật lòng chỉ điểm. Hắc Vụ Thần Thế Giới còn cho Kỷ Ninh xem kiếm thuật mà gã ngộ ra.

Bốp! Bốp! Bốp!

Vụ Nham Tinh Chủ quỳ xuống, trịnh trọng dập đầu, nước mắt rơi xuống xuống đất.

Pho tượng vẫn dịu dàng nhìn đằng trước.

Lão nhân áo rách lắc đầu thở dài:

- Đi, đi thôi, ghét nhất thấy mấy cái này, ài. Bất lực, chân linh hóa vụ nham thì ta cũng đành bó tay. Kỷ Ninh, nào, chúng ta đi.

Kỷ Ninh gật đầu:

- Vâng.

Kỷ Ninh nhìn đám Thế Giới cảnh, Tổ Thần:

- Các vị...

Mọi người gật đầu.

Tinh Chủ đang quỳ lạy, mọi người không tiện tâm sự nhiều với Kỷ Ninh, ánh mắt giao lưu được rồi.

- Đi!

Lão nhân áo rách và Kỷ Ninh sóng vai phá không bay đi, rất nhanh biến mất ở phía xa.

Trước khi bay đi Kỷ Ninh ngoái đầu nhìn, hắn nhìn Vụ Nham Tinh Chủ vẫn quỳ, nhìn pho tượng Hắc Vụ Thần Thế Giới vẫn mỉm cười hiền từ.

- Vụ nham...

Kỷ Ninh biết Đại Mạc Vực là nơi hắn bắt đầu, vĩnh viễn không quên được.

Một chiếc thuyền lớn đang xuyên thẳng qua hư không đi tới.

Trên boong thuyền.

- Ngồi đi

Lão giả áo bào rách rưới đang khoanh chân ngồi, trước mặt có một bàn dài, trên bàn dài để một ít rượu nhạt, Kỷ Ninh ngồi ở đối diện.

- Nha... Ta còn giống như chưa nói ta là ai a.

Lão giả áo bào rách rưới cười nói.

- Ta là một trong ba vị cung chủ của Thiên Thương Cung Thiên Nhất Đạo Quân.

- Ba vị cung chủ?

Kỷ Ninh kinh ngạc.

Bắc Hưu Thế Giới Thần lưu lại tin tức, nói với mình Thiên Thương Cung có hai vị cung chủ.

- Thiên Thương Cung ta, tất cả đều là huynh đệ tương xứng, không phân chia cao thấp.

Lão giả áo bào rách rưới nói.

- Chỉ cần bước vào Sinh Tử Đạo Quân cảnh, liền là cung chủ, ở trước đó không lâu, Thiên Thương Cung chúng ta lại nhiều thêm một vị Sinh Tử Đạo Quân.

Kỷ Ninh âm thầm sợ hãi thán phục.

Lợi hại.

Một thế lực, có ba vị Đạo Quân, có thể thấy được Thiên Thương Cung cường thịnh.

- Trước kia ngươi nói Bắc Hưu đưa cho ngươi Tiếp Dẫn lệnh, Bắc Hưu rốt cuộc là chết như thế nào?

Hai đầu lông mày của Thiên Nhất Đạo Quân có một tia sát khí, trong Thiên Thương Cung cực kỳ đoàn kết, hơn nữa muốn gia nhập Thiên Thương Cung cũng cực kỳ khó, hiện nay thành viên của Thiên Thương Cung đều cực kỳ cao minh, như Bắc Hưu Thế Giới Thần, luận thực lực là cùng Hắc Liên Thần Đế một cấp độ, nghiêm khắc nói còn muốn mạnh hơn, bởi vì Bắc Hưu Thế Giới Thần học được Vô Danh Kiếm Thuật

Xuyên thấu qua Vô Danh Kiếm Thuật thi triển thần kiếm Tử Quang Quỳnh, so với Hắc Liên Thần Đế còn cường đại hơn chút ít.

- Hắn là bị Ô Giao Tam Thần Thú giết chết.

Kỷ Ninh nói.

- Là bọn hắn?

Trong mắt Thiên Nhất Đạo Quân ẩn hiện hàn quang, lập tức nhắm mắt lại yên lặng cảm ứng.

Thiên Nhất Đạo Quân một thân rách tung toé, bộ dáng như lão đầu, thế nhưng mà giờ phút này nhắm mắt cảm ứng, cái chấn động vô hình kia lại làm cho Kỷ Ninh không tự chủ được sinh ra cảm giác ngưỡng mộ. Mà trước kia Thiên Nhất Đạo Quân nói chuyện thật ra là hoàn toàn thu liễm khí tức, để cho Kỷ Ninh cảm giác không thấy một điểm áp lực, bây giờ Kỷ Ninh cảm giác được áp lực.

Một lát sau.

Thiên Nhất Đạo Quân mở mắt ra, gật đầu nói:

- Tin tức đã truyền quay lại Thiên Thương Cung, ta cùng Ngự Đấu đều tính toán thiên cơ một phen... hung thủ giết Bắc Hưu đích thật là Ô Giao Tam Thần Thú.

Kỷ Ninh âm thầm sợ hãi thán phục.

Tính toán thiên cơ?

Hắn đối với vận mệnh cũng có chút cảm ngộ, như một ít phàm tục, tu luyện giả yếu chút Kỷ Ninh liếc có thể nhìn thấu. Cho nên rất rõ ràng Thiên Nhất Đạo Quân nói lời này có ý tứ gì! Bắc Hưu chết rồi, muốn tính toán thiên cơ rình mò đến sự tình Bắc Hưu Thế Giới Thần là ai giết, cực kỳ khó. Bởi vì trong đó có rất nhiều quấy nhiễu, vận mệnh có rất nhiều nhánh sông.

Nhưng dưới tình huống biết rõ hung thủ là Ô Giao Tam Thần Thú, trái lại suy diễn, đồng thời suy diễn Bắc Hưu Thế Giới Thần, Ô Giao Tam Thần Thú... Như vậy độ khó suy diễn sẽ dễ dàng hơn trăm vạn lần. Nhưng cái này như trước không phải Thế Giới cảnh bình thường có thể làm.

- Ba nghiệt súc này thật là gan lớn, lại dám tính toán huynh đệ của Thiên Thương Cung ta.

Trong mắt Thiên Nhất Đạo Quân có hàn quang.

- Thật không biết ai cho bọn hắn lá gan, sáu vị huynh đệ trong Thiên Thương Cung ta đã xuất phát, không được bao lâu, ba nghiệt súc kia nhất định phải chết.

Kỷ Ninh âm thầm thay Ô Giao Tam Thần Thú thở dài.

Tính toán thành viên của Thiên Thương Cung, cũng không phải dễ dàng như vậy, chỉ cần hơi để lộ ra chút tin tức, vậy thì xong rồi.

Lúc trước Bắc Hưu Thế Giới Thần bị trọng thương điên cuồng chạy thục mạng, tuy Ô Giao Tam Thần Thú tính toán thành công cũng nhận được bảo vật, nhưng vẫn liều mạng truy! Thậm chí rất nhiều hiểm địa tuyệt địa, Tam Thần Thú cũng đạo nghĩa không thể chùn bước chui vào! Cũng là bởi vì bọn hắn sợ hãi, trong nội tâm cực kỳ sợ hãi, chỉ cần tin tức tiết lộ, dùng Thiên Thương Cung cường đại, phái ra mấy huynh đệ, là có thể diệt bọn hắn rồi.

Tại Thiên Thương vực, Thiên Thương Cung là bá chủ tuyệt đối.

Thành viên bên trong, mỗi cái rất cao minh, có chút cao cấp nhất thậm chí siêu việt Thế Giới Thần đỉnh phong, so với Bắc Hưu càng mạnh hơn nữa. Tùy tiện phái ra một cái cũng có nắm chắc giết bọn hắn, mặc dù tương đương Ô Giao Tam Thần Thú, như vậy phái ra mấy cái bọn hắn liền căn bản không có một chút hi vọng.