Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình

Chương 105: Mềm chân (H)



Lời thổ lộ kia vừa dứt liền kéo tới một nụ hôn cuồng nhiệt.

Nụ hôn này thật sự quá nóng bỏng, khiến cho thần trí của cả Lăng Tử Quân và Nhan Lam đều không thể chịu đựng nổi.

Nhiệt độ trong phòng không hề cao nhưng đôi nam nữ nọ lại không ngừng đổ mồ hôi, Lăng Tử Quân tham luyến từng cái hôn đặt trên làn da mướt mát của người phụ nữ kia, anh vừa hôn vừa gặm cắn, thoáng chốc trong đôi mắt đã đậm đặc màu dục vọng. Còn cơ thể non mịn ngọt ngào dưới thân anh giờ đây liền chi chít những dấu vết ái muội không khó để nhìn ra.

Những nụ hôn cháy bỏng cứ liên tiếp nhau kéo tới, môi lưỡi quấn quýt không rời, hơi thở gấp gáp đảo quanh khiến đầu óc cả hai mụ mị. Tiếng hít thở trầm đục vang vang bên tai Nhan Lam khiến cô không chịu được kích thích mà run người, Nhan Lam tựa vào người Lăng Tử Quân mà hôn đáp trả anh, hơi thở mềm mại chẳng khác nào là một chú mèo nhỏ nũng nịu rên rỉ vô cùng câu dẫn Lăng Tử Quân.

Tay chân cô bây giờ mềm nhũn, hơi thở thanh mát đọng lại trên đầu lưỡi khiến Nhan Lam không ngừng si mê. Độ ấm cơ thể của người đàn ông nọ gần kề bên mình, Lăng Tử Quân áp sát người vào cô, sau khi nụ hôn kết thúc, vẫn không ngừng lưu luyến đưa tay mơn trớn đôi môi đỏ mọng ngọt ngào.

"Vào phòng nhé?"

Lăng Tử Quân cúi đầu ghé sát vào vành tai phiếm hồng của Nhan Lam mà thì thầm.

Trong lúc cô còn chưa tỉnh táo thì liền phát hiện bản thân mình được Lăng Tử Quân một tay dễ dàng ôm lên rồi bế về phía phòng ngủ.

Cửa phòng nhỏ xinh bật mở, thân thể rắn chắc của người đàn ông nọ đối nghịch với tỉ lệ cơ thể mảnh mai của người phụ nữ kia, thế nhưng không hiểu sao nhìn chung lại thấy hòa hợp một cách đẹp mắt, tạo nên cảnh tượng lãng mạn ngọt ngào.

Phòng ngủ dùng ánh đèn vàng ngà soi chiếu càng tạo nên bầu không khí ái muội đầy thân mật.

Nhan Lam bị đẩy ngã trên giường, ánh mắt cô mông lung mơ màng, theo bản năng há miệng đón nhận đầu lưỡi ấm nóng của người đàn ông kia. Trong khoảng cách gần như vậy, lửa tình hun nóng cùng với động tác âu yếm ái muội thật sự khiến cho đầu óc cả hai muốn nổ tung.

Thật sự quá kích thích rồi!

Lăng Tử Quân vừa hôn vừa đưa tay cởi quần áo của cô, bàn tay to lớn luồng ra sau lưng cô cẩn thận mở khóa nội y màu đen quyến rũ, nụ hôn kéo dài xuống cần cổ trắng mịn, rồi lại di tới trước ngực trắng nõn bồng bềnh.

Trái tim Nhan Lam đập thình thịch, bầu ngực dâng cao không ngừng phập phồng theo nhịp thở. Đây đương nhiên không phải là lần đầu lên giường cùng nhau thế nhưng cô lại vô phương khống chế trái tim đang đập lên loạn nhịp, vô cùng bối rối hệt như đây chính là đêm đầu tiên của bọn họ vậy.

"Chậm đã..."

Hơi thở của Nhan Lam có chút rối loạn, bàn tay gầy nhỏ đỡ lấy trước ngực của người đàn ông kia, muốn đẩy anh ra nhưng đã là quá muộn.

Lăng Tử Quân cúi đầu hôn nhẹ lên nụ hoa e ấp hơi nhạt màu, trước ngực mẫn cảm mà dựng đứng, khiến Lăng Tử Quân không nhịn được khẽ cười một tiếng thật trầm.

"Em mẫn cảm quá."

Mà nụ cười này hiển nhiên đã kích thích tới não bộ của Nhan Lam, lúc này Lăng Tử Quân đã ngừng trêu chọc, ánh mắt anh thâm trầm nhìn thẳng về phía cô, mang theo dục vọng tràn lan chờ đợi người kia đồng ý.

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, đầu Nhan Lam "đoàng" một tiếng nổ tung, cô liều mạng tránh né ánh nhìn kia, lại không nhịn được kích thích, phía dưới bắt đầu trở nên ẩm ướt mà thỏa hiệp...

"Nhẹ chút!"

Nhan Lam đưa tay che đi đôi gò má rạng mây hồng khiến người nhìn say đắm, mà Lăng Tử Quân lại đỡ lấy tay cô, không muốn Nhan Lam che mất biểu cảm gương mặt tuyệt vời mà anh vẫn luôn chờ đợi.

"Đừng che đậy, cũng đừng giấu giếm." Lăng Tử Quân vừa nói vừa đưa tay cô lên môi hôn nhẹ. Sự trân trọng này của anh càng khiến trống ngực của Nhan Lam đập mạnh hơn.

Cặp mắt Nhan Lam long lanh to tròn nhìn Lăng Tử Quân, trong lòng cô ấm áp, chủ động giơ tay ôm chầm lấy anh.

Mặc cho lúc này bản thân cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng Nhan Lam vẫn cố gắng phơi bày cơ thể xinh đẹp của mình trước mắt người đàn ông mà cô yêu.

"Lăng Tử Quân..." Nhan Lam bối rối gọi tên anh.

Bởi vì muốn lấy lòng người đàn ông này mà tự mình cởi quần lót. Thế nhưng vì sự ngại ngùng nên tay chân có chút vụng về.

Lăng Tử Quân thấy cô chật vật thì khẽ cười. Cúi đầu hôn lên trán cô an ủi, sau đó lại đưa tay cởi xuống mảnh vải cuối cùng giúp cô.

Quần lót ren đen chậm rãi kéo xuống, nương theo đôi chân thon dài kéo tới tận mắt cá, rồi bay xuống khỏi giường trước ánh mắt nóng rực của người đàn ông kia.

Gương mặt Lăng Tử Quân vẫn như trước kia không tỏ ra quá nhiều biểu cảm, thế nhưng ánh mắt đều đã bán đứng hết tất thảy suy nghĩ trong anh.

Cặp mắt Lăng Tử Quân nóng bừng, ngọn lửa tình dục không ngừng thiêu đốt tâm trí.

Nhan Lam co co ngón chân, hai bên đùi non bị người đàn ông kia tách mở ra hai bên.

Lăng Tử Quân cúi đầu hôn lên bắp đùi trắng nõn, loáng một cái da thịt đều dựng đứng từng mảng sần sùi, đùi trong chi chít dấu hôn.

"Mẫn cảm quá rồi."

Thanh âm trầm thấp du dương như tiếng đàn vang vọng bên tai cô. Nhan Lam thoáng run người, bàn tay nhỏ bé túm chặt lấy một góc chăn đệm, hai chân cô run rẩy bị tách rộng. Cổ họng cũng không thể ngừng được từng tiếng tiếng rên rỉ kích tình.

Lăng Tử Quân cẩn thận nhìn ngắm nơi tư mật đang dầm dề ánh nước. Anh hồi lâu không lên tiếng, càng khiến hơi thở của Nhan Lam thêm rối loạn.

"Đừng- đừng chỉ... chỉ có nhìn không thôi như thế."

Cơ thể Nhan Lam càng run dữ dội. Mà Lăng Tử Quân lúc này lại rất vui vẻ.

"Em nói gì cơ?"

Nói rồi người đàn ông lại không chút thương xót nào gẩy nhẹ lên trước miệng hoa mẫn cảm của cô.

"A!" Nhan Lam không chịu nổi co chân, còn Lăng Tử Quân thì rất ung dung hỏi lại: "Có phải là Tiểu Lam rất muốn anh không?"

Trong lúc Nhan Lam chật vật nằm dưới thân anh thì người đàn ông kia lại quá chiếm thế thượng phong. Nhan Lam vừa ngượng vừa tủi thân, bị trêu chọc nên đỏ mắt trừng anh.

"Anh ức hiếp em..." cô hơi mếu, "Trước kia anh không như thế..."

"Không như thế? Thế anh làm sao hửm, Tiểu Lam nói anh nghe xem." Lăng Tử Quân vừa nói vừa cười, biết mình đã chọc cho cô khóc nên cúi đầu hôn hôn lên môi cô dỗ dành: "Thôi nào bảo bối, sao lại khóc rồi."

Nhan Lam mếu máo, mà thật chất cô cũng không phải là khóc thật, chỉ tỏ ra chút nũng nịu cũng đủ khiến trái tim của Lăng Tử Quân nhũn ra thành một bãi nước.

"Trước kia... trước kia anh..." Nhan Lam ấp úng.

Nhớ lại trước kia lúc lên giường cùng nhau lần đầu tiên, Lăng Tử Quân hoàn toàn không giống bây giờ xảo quyệt và thích bắt nạt cô như thế.

"Anh... anh của khi đó... rất cấm dục."

Gương mặt của Nhan Lam đỏ bừng bừng, nói rồi lại ngượng ngùng nép vào lòng Lăng Tử Quân trốn.

Nhưng Lăng Tử Quân dễ gì để cho Nhan Lam thoát. Anh đỡ gương mặt cô, hỏi lại:

"Thế em thích hình tượng cấm dục của ngày xưa hơn à?"

"Không phải." Nhan Lam lắc đầu, mặt càng lúc càng đỏ: "Anh của lúc nào... thì em cũng thích."

Lời nói này đánh vào trái tim của Lăng Tử Quân, khiến anh yêu thích đến phát điên.

Người đàn ông kia ngửa đầu cười một tiếng, rồi lại nghiêng người sang phía tủ đầu giường, lục bên trong tìm lọ gel bôi trơn.

Quả thực trước kia Lăng Tử Quân lúc nào cũng trong tư thế cấm dục rất khó nhìn ra được cảm xúc, nhưng là... anh không phải không thích cô, chỉ là khi đó tình thế không cho phép, hai người có rào cản lớn như vậy, muốn tỏ ra yêu cô thích cô cũng không được, ngược lại chỉ cảm thấy giận dữ và khó xử khi ôm ấp một người không thương mình.

Dẫu sao lúc đó Nhan Lam cũng vừa mới chia tay anh trai của anh, ở bên cạnh anh như vậy, lòng tự trọng của một người đàn ông mạnh mẽ trổi dậy, làm sao Lăng Tử Quân có thể biểu lộ được chân tình của mình đây?

Hương hoa hồng thoang thoảng ập đến trong nháy mắt. Nhan Lam hơi căng cứng, cảm nhận rõ ràng phía dưới bị người kia không ngừng tách rộng, khuấy đảo.

Hai chân cô dần dần nhũn ra, miệng lắp bắp: "Cái... cái này..."

Sắc mặt Nhan Lam có chút khó coi, vì ngượng nên cứng miệng chẳng nói được lời nào.

Mà Lăng Tử Quân thì hiểu rõ, Nhan Lam chính là đang ngại anh giúp cô mở rộng.

"Quần áo cũng cởi sạch cả rồi, giữa chúng ta còn gì để phải ngại nữa đâu?"

Nụ cười của Lăng Tử Quân lúc này quá sức câu nhân, Nhan Lam ấp a ấp úng, lại nhớ tới trước kia, lần đầu tiên cùng nhau lên giường Lăng Tử Quân cũng cẩn thận giúp cô làm quen bằng ngón tay trước.

Người này lúc nào cũng dịu dàng như thế, dẫu cho lúc đó không yêu cô vẫn cẩn trọng săn sóc cô.

"Nếu như không chịu nổi mềm chân, vậy thì gác lên vai anh nhé?"

Lăng Tử Quân đưa tay xoa xoa gương mặt cô trấn an, lúc này bên dưới đã quen dần với ba ngón tay mà mở rộng. Người đàn ông nọ thong thả rút tay, rồi chà xát tính khí trước cửa miệng xinh đẹp nhỏ nhắn.

Tấm lưng của Nhan Lam dính chặt vào đệm giường mềm mại, cô run rẩy nhìn anh, cảm giác trống trải khiến lòng cô râm ran ngứa ngáy.

Miệng thịt hơi co rút mời gọi, dịch trắng cũng dầm dề chảy ra. Tính khí cứ không ngừng cọ xát mà không chịu tiến vào, hại Nhan Lam cả người bần thần, miệng hơi há mở thở dốc.

"Muốn anh hôn không?"

Nhan sắc yêu nghiệt của người đàn ông kia khiến Nhan Lam sửng sốt, cô nuốt trộm một ngụm nước bọt, tâm can bị vạch trần, xấu hổ đến đỏ mặt.

"Hôn một cái nào."

Người đàn ông nọ không đợi cô nói có liền cúi xuống hôn cô, anh nâng niu trân trọng, giống như sợ cô sẽ trong phút chốc vỡ tan ra vậy.

Răng lưỡi không ngừng quấn quýt, mà lúc này Lăng Tử Quân cũng cảm nhận được Nhan Lam đang thả lỏng.

Lăng Tử Quân khẽ cười nhắc nhở cô: "Hít thở đều nào."

Rồi trong phút chốc, trong khoảnh khắc cô chẳng chút phòng bị nào, người đàn ông nọ đẩy sâu tính khí kia chen vào huyệt thịt mềm mại, dẫn dụ khai phá nơi chật hẹp rất say đắm lòng người kia.

"A..."

Vòng eo của Nhan Lam chợt giật bắn, hai chân cô mềm nhũn đặt lên trên vai anh.

Lăng Tử Quân kiên nhẫn lau mồ hôi cho cô, nghe tiếng cô nức nở than khóc.

"Bảo bối, đừng khóc, anh thương."

Nước *** cứ lẻ tẻ chảy ra không dứt, theo động tác nhấp vào của người đàn ông nọ càng khiến cho cánh hoa run rẩy hé mở.

Trong đôi mắt của Nhan Lam nhiễm đầy sắc xuân phơi phới, đầu tim của cô khẽ run, cô thất thần nói yêu anh.

"Tử Quân... Tử Quân... ưm! Em yêu anh..."

Bỗng chốc bụng dưới của Lăng Tử Quân càng thêm dùng lực tiến công, cái miệng nhỏ kia vừa nhỏ vừa ướt ngậm chặt lấy tính khí của anh. Lăng Tử Quân thở dốc, mồ hôi của bắt đầu túa ra như tắm, nhưng anh vẫn tỏ ra ung dung châm chọc cô.

"Em nói cái gì?"

"... Ưm... hức..." cô giận dỗi trừng mắt.

Mà Lăng Tử Quân giờ phút này ở trên giường liền lột sạch bộ dạng chính nhân quân tử ngày thường: "Anh nghe không rõ. Em nói cái gì?"

Nói đoạn, lại thụt vào trong sâu hơn một chút.

"Ha!"

Nhan Lam khẽ rên, cô tủi thân đỏ mắt. Nhưng lúc này trong mắt của Lăng Tử Quân, dù cô có là trong bộ dạng chật vật thế nào vẫn vô cùng xinh đẹp mê người.

Lăng Tử Quân chẳng dịu dàng nổi, trêu cô đủ lâu nhưng thắt lưng vẫn luật động mạnh mẽ như thường. Như muốn chèn ép, nghiền nát cô vậy.

"Bảo bối... Tiểu Lam của anh..."

Lăng Tử Quân đưa tay vuốt ve đường eo thanh tú nhỏ nhắn, không kiềm chế được tàn nhẫn mài sát thọc cho miệng hoa kia đến chảy nước sưng húp lên.

Nhan Lam chẳng còn giữ nổi bình tĩnh nữa, lúc này chỉ biết ngửa cổ thở dốc. Trong lòng thầm trách người đàn ông này sao lại thay đổi đến thế, trước kia cũng không mãnh liệt tới độ này.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, quên mất phải nhắc nhở người đàn ông kia đừng bắn vào trong cô. Nhưng tình dục thiêu rụi hết sạch lý trí, ngay tại khoảnh khắc người đàn ông kia vừa ôm chặt lấy cô vừa dồn dập thêm mấy phát, chất lỏng nóng hổi như muốn đốt cháy cả cơ thể Nhan Lam đột nhiên bắn sâu vào trong cơ thể, khiến cô không nhịn nổi mà co quắp ngón chân.

Nhan Lam run người mở to mắt, mãi lâu sau khi bình tĩnh lại, cô mới thấp giọng hờn dỗi:

"Tử Quân... anh làm đau em."

"Hư quá phải không?" Lăng Tử Quân hơi cười, đưa tay cô áp lên sườn mặt nam tính của mình: "Em đánh anh đi, đánh anh vì đã làm đau em."

"Em làm sao có thể đánh anh được hả?" Nhan Lam lườm anh một chút, lại dịu dàng cười một tiếng: "Yêu anh như thế... sao có thể nỡ đánh anh."

Lăng Tử Quân bật cười, lại hơi nhích người rời khỏi cơ thể cô, nằm xuống ngay bên cạnh, nắm chặt lấy tay Nhan Lam không buông.

"Anh cũng yêu Tiểu Lam lắm, yêu đến mức không nỡ nhìn em rời xa khỏi vòng tay anh."