Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình

Chương 95: Có cảm thấy nhịp tim anh đang đập vì em không?



Cô gái nọ mà hai vợ chồng họ Lăng vẫn liên tục nhắc tới nãy giờ, hiện tại đang ngồi ở trong xe một mình xem phim chờ bạn trai trở về.

Chỉ là phim chiếu được hơn nửa thì cô đã ngủ mất rồi, lúc này màn hình vẫn còn sáng đèn, tiếng nói của nữ diễn viên vang vọng với âm vực cực lớn cũng không làm tan được mộng đẹp của cô.

Lăng Tử Quân lặng lẽ mở cửa xe ngồi vào bên trong, nhìn Nhan Lam đang nghiêng mặt tựa vào ghế ngủ say sưa, trông rất an tĩnh và nhẹ nhàng.

Anh với tay tắt điện thoại đang kê ở trên xe, sau đó cẩn thận kéo chăn lên cao che kín cổ của Nhan Lam. Nhìn cô say ngủ, trong lòng anh cũng bỗng chốc trở nên thư thái hơn rất nhiều.

"Em bé ngủ ngon quá nhỉ...?"

Người đàn ông nọ tự nói một mình rồi lại cười trong vô thức. Anh cúi đầu hơi hôn lên mái tóc cô, vuốt ve lọn tóc mượt mà rồi lại di môi hôn lên gò má có chút gầy của Nhan Lam.

"Ăn ít như thế, bảo sao không gầy cho được." Lăng Tử Quân hôn rồi lại ngồi săm soi xương gò má của bạn gái mình, đưa tay véo véo cái má gầy không có bao nhiêu cân thịt, lòng anh hơi thắt lại đau lòng.

Sau này phải tẩm bổ nhiều chút mới được.

Bỗng chốc mi mắt nặng trịch của Nhan Lam hơi lay động, cô bị người đàn ông nọ véo má đến tỉnh. Giương đôi mắt trong sáng xinh đẹp kia nhìn anh, nói với chất giọng mớ ngủ hơi khàn.

"Anh trở lại rồi..."

"Anh đánh thức em sao?"

Không đáp lại lời của Nhan Lam ngay, Lăng Tử Quân chỉ quan tâm đến việc bản thân mình làm cô thức giấc.

Người đàn ông hơi xoa xoa gương mặt cô, bỗng nhiên lại choàng tay sang ôm lấy cô vào lòng.

"Tiểu Lam à."

Gọi một tiếng rồi không còn nói thêm gì nữa.

Lăng Tử Quân chỉ đơn giản ôm chầm lấy cô, hít hà mùi hương dịu nhẹ trên người cô để giúp bản thân trở nên bình tĩnh lại. Lúc nào cũng vậy, Nhan Lam vẫn luôn là liều thuốc an thần hiệu nghiệm nhất, khiến cho Lăng Tử Quân có thể tự mình khống chế bản thân thật tốt.

Trong cơn mơ ngủ, Nhan Lam đột ngột tỉnh táo hơn rất nhiều. Cô cũng theo quán tính đưa tay ôm lấy anh, mặc cho tấm lưng kia to lớn thế nào, cô cũng không ngại khó khăn ghì chặt lấy anh, tựa cằm lên vai anh, xoa lưng anh dỗ dành như là dỗ em bé.

Hai người không nói thêm bất kỳ lời nào cả, chỉ ôm nhau như thế cũng đủ hiểu tâm ý của đối phương.

Trong lòng Lăng Tử Quân lúc này có một sợi dây treo lơ lửng, đầu dây chính là móc nối tới Lăng Tử Phong đang nằm viện ở trong kia, về việc này Nhan Lam hiểu rõ.

Chắc hẳn lúc nãy vào trong đã có việc gì xảy ra, nếu không Lăng Tử Quân cũng không tới mức im lặng không nói được lời nào thế này.

-

Trời sáng hẳn, ngoài đường cũng đông đúc người qua lại hơn.

Chiếc xe Rolls-Royce lặng lẽ lăn bánh chạy ra đường lớn, hai cái bụng đói của Nhan Lam và Lăng Tử Quân đã bắt đầu rên rỉ đánh trống kêu than rồi.

Sáng sớm có rất nhiều hàng quán mở cửa, thế nhưng địa điểm tới lại là nhà của Nhan Lam.

Trong tủ lạnh nhà cô luôn có dự trữ một số loại thực phẩm để tiện lúc bận rộn có thể nấu ăn. Nhìn vào rất phong phú, muốn ăn món gì thì cô đều có thể lấy nguyên liệu ra nấu được món đó.

Nhưng sáng sớm ăn nhẹ bằng một bát cháo hoa sẽ tốt cho dạ dày hơn, còn bánh quẩy thì lúc trên đường về có tiện thể ghé mua rồi, một bàn ăn nhanh chóng được dọn ra nóng hổi.

Lăng Tử Quân ăn trong vô thức, không nói lời nào chỉ hạ mắt nhìn bát cháo đang vơi dần. Nhan Lam ở bên cạnh cũng duy trì sự im lặng tối thiểu.

Cô biết lúc này có hỏi anh cũng không giải quyết được gì, càng khiến Lăng Tử Quân căng thẳng hơn, chẳng thà bình yên như thế ở bên anh, cho Lăng Tử Quân cảm nhận chút không gian thoải mái, từ từ anh cũng sẽ mở lòng nói với cô mà thôi.

Một lúc lâu sau, khi mà cháo đã ăn xong, Lăng Tử Quân ngửa cổ uống sạch một ly sữa đậu nành ấm nóng, lúc này anh mới từ từ hỏi cô.

"Sao em không hỏi anh đã có chuyện gì xảy ra?"

Nhan Lam dọn dẹp lại chén bát trên bàn, thấy vậy Lăng Tử Quân định giúp nhưng cô cản lại không cho.

"Nếu muốn nói thì anh đã nói cho em nghe rồi."

Cô hơi cười, nụ cười tinh nghịch như móng vuốt mèo nhỏ cào vào lòng anh. Cảm giác râm ran ngứa ngáy này lại khiến anh rất vui vẻ.

"Em biết không, có lẽ điều may mắn nhất mà cho tới giờ anh nhận được đó chính là sớm tỉnh ngộ."

"Hửm?"

Nhan Lam vừa đặt bát đã dùng qua xuống bồn rửa liền nghe Lăng Tử Quân nói một câu không rõ ý tứ. Cô ngơi nghiêng người nhìn anh, mang tạp dề lên, rồi bắt đầu thắc mắc:

"Anh nói gì em nghe không hiểu."

Nhưng đáp lại sự thắc mắc của cô, người đàn ông kia chẳng hề giải thích cái gì cả. Anh chỉ khẽ cười, xắn tay áo lên cao rồi đứng cạnh bên cô cùng Nhan Lam rửa bát.

Khung cảnh lúc này thật sự rất ấm áp, bình yên, là điều mà bao nhiêu lâu nay anh hằng mong ước.

Cảm giác tồn tại mãnh liệt này khiến Lăng Tử Quân cảm thấy rất hưng phấn. Sáng sớm, cả căn phòng đều rực rỡ ánh nắng mặt trời, trong lòng Lăng Tử Quân tràn đầy sức sống mãnh liệt, như cỏ dại mọc dồi dào trên bãi đất dẫu khô cằn.

Cảm ơn Thượng Đế đã cho anh sớm ngày tỉnh ngộ, khiến anh biết được bản thân mình mong muốn điều gì, khao khát điều gì. Nếu như anh không sớm thức tỉnh, mau chóng tìm cách dỗ ngọt người vợ này về... chắc có lẽ anh đã vụt mất đi cơ hội được ở cạnh cô ấy như thế này lần nữa.

Ngay lúc này Lăng Tử Quân chẳng cần gì cả, anh chỉ cần có Nhan Lam mà thôi. Ngay cả cái ghế chủ tịch Lăng thị người người khao khát kia, Lăng Tử Quân cũng không mong cầu nữa.

Anh trước giờ làm việc chăm chỉ không phải là không có tham vọng, chỉ là nếu lựa chọn giữa công danh sự nghiệp và tình yêu, bên nào nặng nhẹ Lăng Tử Quân tự mình hiểu rõ.

So với chức vụ to lớn nắm giữ quyền lực trong tay kia, đối với Lăng Tử Quân lúc này việc có thể ở bên cạnh Nhan Lam ngày ngày yên bình hạnh phúc mới là điều đáng trân quý hơn tất cả.

Anh nghĩ rất kỹ rồi, cho dù có như thế nào, anh cũng nhất quyết không chấp nhận việc liên hôn.

-

Rửa bát xong Lăng Tử Quân vẫn không có ý định kể cho cô nghe việc gì đã xảy ra, Nhan Lam cũng không hỏi, hai người cứ thế tùy ý làm việc không để ý tới nhau nữa. Chỉ là ngồi chung trên một chiếc sofa, cô mở laptop làm việc, Lăng Tử Quân thì xem thời sự trên TV.

Buổi chiều Nhan Lam có gọi điện cho Lăng Tử Phong, nói muốn đem canh hầm tới cho anh tẩm bổ. Giả vờ nói vài câu cô nghe đồng nghiệp nói anh nhập viện, Lăng Tử Phong rõ biết là cô nói dối nhưng cũng lười vạch trần.

Nhan Lam đứng trong bếp thành thục thái rau củ bỏ vào nồi nước hầm xương thơm ngọt. Trong lúc cô đang đứng nêm nếm gia vị, không biết từ bao giờ Lăng Tử Quân đã đến bên cạnh, ôm cô từ phía sau, còn rút mặt vào cổ cô hôn hôn.

"Tiểu Lam, thơm quá, em cho anh một bát đi."

Nhan Lam phì cười không để ý, mặc cho anh ôm, cô vẫn tiếp tục với công việc đang dở dang.

"Canh hầm cho người bệnh, anh cũng muốn dùng?"

"Anh cũng bệnh mà..."

Giọng nói người đàn ông nọ đột nhiên trở nên uể oải lạ thường, Nhan Lam hơi chột dạ.

Cô đặt lọ hạt nêm trong tay xuống, xoay người lại nhìn anh.

Bàn tay gầy nhỏ đỡ lấy gương mặt tuấn mỹ lên, Nhan Lam cẩn thận xem xét.

"Anh làm sao? Anh phát sốt rồi à?"

"..."

"Không đúng, không có sốt mà."

Cô gái nọ hơn nhón chân lên một chút, trán tựa trán kiểm tra thật kỹ.

Không đúng, trán của anh ấy đâu có nóng, không phải là phát sốt.

Thấy Nhan Lam lo lắng, Lăng Tử Quân ngược lại cảm thấy rất thú vị cười một phen hứng thú.

"Anh cười cái gì chứ!"

"Cười em."

"Cười em?"

"Cười em vì cảm thấy em rất lo cho anh."

Thấy Lăng Tử Quân tươi cười rạng rỡ, gương mặt cũng trở nên có thần sắc hơn, Nhan Lam đột nhiên phát hiện mình bị lừa.

"Anh lừa em!"

Nói rồi người nọ giận dỗi đánh vào trước ngực anh một cái, gương mặt phụng phịu giận dỗi vô cùng. Lăng Tử Quân khẽ cười dịu dàng, nhanh chóng bắt lấy tay cô khi mà cô đang muốn quay trở lại với nồi canh thơm nức mũi kia.

Anh kéo cô vào lòng ôm chặt.

"Đừng giận, anh đùa một chút thôi mà. Nhưng mà anh bệnh thật đấy."

"Hừ... anh bệnh chỗ nào đâu chứ?"

"Bệnh thật mà, em không thấy trái tim anh đập nhanh quá mức bình thường hay sao?

Có cảm thấy được không hửm? Có cảm thấy... trái tim anh đập rất rộn ràng vì em hay không?"