*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Warning: Tám tào lao và phúc lợi cuối chương không thích có thể bỏ qua:)).
Tiết Giác mặt không hề cảm xúc đem tay nhỏ trắng nộn nộn của Tiết Thiên Vạn phun ra, cố tình Tiết Thiên Vạn tiểu tử này cảm giác như vậy dường như chơi rất vui, liền đem quả đấm nhỏ hướng Tiết Giác đưa qua đưa lại.
"Ê a --" Tiết Thiên Vạn bi bô mà kêu to.
Nhưng mà Tiết Giác thờ ơ không động lòng, bỗng nhiên quay đầu tránh khỏi đụng chạm của Tiết Thiên Vạn.
"A a a a --" Tiết Thiên Vạn phảng phất rất không vừa ý với phản ứng của Tiết Giác, không ngừng phát ra âm thanh kháng nghị.
Tổ Kỳ thấy thế, chậm rãi dựa vào đầu giường, đồng thời có chút lúng túng khoát tay áo một cái: "Hai người tiếp tục, coi như tôi không tồn tại, vừa nãy tôi chưa từng thấy gì cả."
"..." Tiết Giác trên trán vẽ ra ba đường hắc tuyến, trầm mặc một phút chốc, mới ôm Tiết Thiên Vạn a a a a réo lên không ngừng đi tới bên giường, "Đói bụng rồi sao?"
Tổ Kỳ lắc lắc đầu.
Cậu mỗi ngày nằm không có chuyện gì làm liền ăn, Ông Ngọc Hương thường xuyên để người hầu làm cháo cùng hầm canh mang đến, lúc này cậu cảm giác bụng vẫn cứ trướng đến có chút không thoải mái.
Tiết Giác lại hỏi: "Vậy tôi dìu em đi một chút?"
Tổ Kỳ tiếp tục lắc đầu nói: "Anh làm việc của anh đi, không cần phải để ý đến tôi, có chuyện tôi sẽ gọi anh."
Tiết Giác nghe Tổ Kỳ nói, liền im lặng, ôm Tiết Thiên Vạn làm ầm ĩ không thôi đi tới trước cửa sổ đứng, bên ngoài là cảnh đêm đường phố ngựa xe như nước cùng với cảnh ăn chơi trác táng.
Bây giờ vào đông, khí trời trở nên se lạnh, trong phòng mở máy sưởi, mặc dù nóng rừng rực phi thường ấm áp, nhưng vẫn là cảm giác không khí không thông thoáng, phòng bệnh đóng kín có chút ngộp.
Tiết Giác mở ra một khe cửa sổ nhỏ, cơn gió lạnh lẽo thuận theo khe cửa len lỏi vào phòng, cùng kết hợp với không khí ấm áp trong phòng, cũng không thấy lạnh bao nhiêu.
Bất quá Tiết Thiên Vạn có vẻ như rất yêu thích hóng gió, hai cái tay nắm thành quả đấm nhỏ vẫn cứ quơ tới quơ lui, trong miệng phát ra âm thanh non nớt mơ hồ không rõ.
Tổ Kỳ ngồi dựa ở trên giường, buồn bực ngán ngẩm mà nhìn Tiết Giác cùng Tiết Thiên Vạn hai cha con đùa nghịch, cậu phát hiện là bình thường nhìn Tiết Giác lạnh lùng như một tòa băng sơn, trên thực tế rất ấm áp với con trai, ít nhất so với cậu có kiên trì hơn.
Nhớ tới tiếng khóc như ma âm xỏ lỗ tai của tên tiểu tử thúi Tiết Thiên Vạn kia, Tổ Kỳ tâm lý chỉ có sợ hãi cùng thiếu kiên nhẫn.
Cậu giờ mới biết, nguyên lai làm cha làm mẹ là một chuyện rất khó, chắc chắn khi còn bé cậu cũng dằn vặt cha mẹ không ít. ( đến đoạn này thấy thương cha mẹ hơn nữa, hy sinh cho mình nhiều thứ hồi nhỏ Củ Cải cũng dằn vặt cha mẹ không ít 3 bữa bệnh hết 2 bữa đến nỗi nhà không dư nổi tiền.)
Nhớ đến cha mẹ đã không còn trên đời, cảm xúc của Tổ Kỳ lại chùng xuống, cậu cụp mắt che giấu thương cảm, dường như trái tim bị bàn tay nào đó bóp chặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Rất nhanh, Tổ Kỳ bỗng nhiên nhớ tới một việc --
Cậu đi đến thế giới này ít nhất đã hơn hai tháng, lại từ trước tới nay chưa từng gặp qua cha mẹ nguyên chủ, thậm chí ngay cả điện thoại của người nhà cậu cũng không nhận được.
Theo lý thuyết, chuyện sinh con quan trọng như vậy, người nhà nguyên chủ dù sao cũng nên ló mặt đi?
Đáng tiếc hai ngày đã qua, Tổ Kỳ ngay cả một bóng người cũng không có nhìn thấy.
Tổ Kỳ nhớ lại một lần nội dung tiểu thuyết, căn bản tìm không thấy bất kỳ chi tiết nào nói về người nhà của nguyên chủ.
Nguyên chủ ở trong tiểu thuyết là một pháo hôi không quan trọng gì, mỗi lần ra trận chỉ dùng hai, ba đoạn thoại có thể khái quát xong, tác giả đối với người nhà nguyên chủ càng là lười đề cập.
Duy nhất có chút ấn tượng chính là nguyên chủ lúc còn học cấp 3, Thạch Hạo tìm tới nguyên chủ để đóng phim, nguyên chủ về nhà cùng cha mẹ thương lượng, kết quả cha mẹ cậu ta nghe nói thù lao đóng phim rất cao, liền thật cao hứng ký hợp đồng nhận lấy tiền đặt cọc, sau đó đem nguyên chủ đưa đi.
Tổ Kỳ: "..."
Không hổ là thế giới trong tiểu thuyết, kỳ ba quả thực là thành đôi thành cặp mà xuất hiện.
Tổ Kỳ ở thế giới hiện thực sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ nhìn thấy có cha mẹ không lo lắng cho con cái như vậy, đặc biệt là Tiết Ngạn Tĩnh, e sợ chỉ có trong tiểu thuyết mới có thể viết ra.
Tổ Kỳ cầm điện thoại di động lên mở trang tin tức, vẫn không tìm được vết tích của người nhà nguyên chủ, phảng phất nguyên chủ từ nhỏ đã ở một mình, lẻ loi hiu quạnh ở vòng giải trí lang bạt, sau đó gặp Tiết Giác.
Không biết Tiết Giác có biết rõ chuyện này không...
Tổ Kỳ đang do dự có nên hỏi thăm Tiết Giác hay không, trong tầm mắt thình lình xuất hiện một quả đấm nhỏ béo béo trắng trắng,cái quả đấm nhỏ kia ở trước mắt Tổ Kỳ giơ giơ, cuối cùng đập ở trên mặt cậu.
Bên tai vang lên tiếng cười khanh khách của nhóc thối.
Tổ Kỳ nghe tiếng ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới Tiết Giác ôm Tiết Thiên Vạn chẳng biết lúc nào đi tới trước mặt cậu, Tiết Giác hai tay hơi duỗi về phía trước, đem Tiết Thiên Vạn phóng tới trước ngực Tổ Kỳ.
"Muốn ôm sao?" Tiết Giác hỏi.
Tổ Kỳ cúi xuống mắt nhìn về phía nhóc con đang ngậm núm vú cao su, lúc này Tiết Thiên Vạn đôi mắt đã có thể mở hoàn toàn, như hai quả nho đen lóng lánh, tha thiết mong chờ hiếu kỳ mà nhìn Tổ Kỳ.
Tiểu tử rất ít thời điểm mà yên tĩnh, dù cho hiện tại không khóc không làm khó, cũng phải thỉnh thoảng vung quyền duỗi chân.
Có lẽ là nhìn đã quen, thời khắc này Tổ Kỳ cư nhiên không cảm thấy Tiết Thiên Vạn vừa đen vừa xấu như trước, trái lại có chút đáng yêu, trên người còn tỏa ra mùi sữa thơm ngát,khiến Tổ Kỳ khó giải thích được sản sinh một loại ý nghĩ muốn đem nhóc con ôm chặt vào ngực mà hít ngửi mùi sữa.
Tổ Kỳ mạnh mẽ áp chế lại kích động xông lên đầu, bình tĩnh lắc đầu nói rằng: "Không được, cũng là anh ôm nó đi."
Tiết Giác nhìn thấu khát vọng trong mắt Tổ Kỳ, cũng không có vội vã thu hồi tay, ngược lại mở miệng: "Tôi ở đây trông coi, không có việc gì."
"Không phải vấn đề có sao hay không, mấu chốt ở chỗ tên tiểu tử thúi này căn bản không để tôi ôm." Tổ Kỳ chua xót mà liếc nhìn Tiết Thiên Vạn, không hề che giấu cảm xúc ước ao ghen tị trên mặt.
Tiết Giác đem phản ứng của Tổ Kỳ đều thu lại trong mắt, vốn là khuôn mặt không biểu tình gì trong phút chốc lại lộ ra một vệt cười nhàn nhạt.
Không tại sao, hắn có loại cảm giác phi thường vi diệu, nghĩ đến nhóc con trong lòng ngực là con của Tổ Kỳ và hắn, trong lúc nhất thời trái tim bị một luồng cảm xúc không thể diễn tả bằng lời chiếm cứ.
Kỳ thực Tiết Giác chưa bao giờ đem Tổ Kỳ như người nhà mà đối xử.
Từ khi sinh ra đến nay, trong thế giới của hắn cũng chỉ có một mình hắn, một người cha bá đạo ích kỷ, một người mẹ yếu đuối nhu nhược khiến hắn bất lực, cũng từ từ đối với cái gia đình kia không có bất kỳ ký ức đáng tưởng niệm nào.
Mà Tổ Kỳ cùng nhóc con xuất hiện là sự cố ngoài ý muốn, lại bằng mọi phương thức xâm nhập vào cuộc sống của hắn, hắn đối Tổ Kỳ cùng nhóc con không có một chút nào tình cảm, cũng chỉ muốn gánh vác tròn trách nhiệm.
Thế nhưng thời điểm hắn ôm đứa con cùng hắn huyết mạch tương liên, đột nhiên có cảm giác không giống nhau.
Đây là con trai hắn...
Trong thân thể giữ lại huyết mạch của hắn...
Là mối liên hệ không thể nào cắt đứt giữa hắn và Tổ Kỳ.
Nghĩ tới những thứ này, Tiết Giác nội tâm một trận mềm mại, hắn động tác chậm rãi đem nhóc con bỏ vào trong lồng ngực Tổ Kỳ, sau đó hai tay chống đỡ ở bên giường làm ra tư thế bảo vệ.
Tổ Kỳ cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận Tiết Thiên Vạn, nhẹ nhàng hướng lên trên đung đưa, tiểu tử trong lòng ngực cười khanh khách không ngừng, còn giơ tay lên muốn dùng quả đấm nhỏ chạm mặt của cậu.
Thấy cảnh này, Tổ Kỳ tâm đều mềm nhũn.
"Lần trước em ôm nó, nó khóc là bởi vì muốn tiểu, không phải là không cho em ôm." Tiết Giác giải thích nói, dừng một chút, hắn lại có chút bất đắc dĩ bổ sung, "Nhưng xác thực là nó không thích mẹ tôi và Trương quản gia ôm, có thể là tư thế ôm làm cho nó cảm thấy không quá thoải mái đi."
Hai người bọn họ ở rất gần, Tiết Giác tựa hồ ở bên tai Tổ Kỳ nói chuyện, phun ra khí tức ấm áp toàn bộ phả vào bên tai Tổ Kỳ, có chút ngứa, liền tê tê dại dại.
Tổ Kỳ theo bản năng rụt cái cổ, dịch chuyển ra bên cạnh một chút, rất nhanh liền kéo ra giữa cậu và Tiết Giác một khoảng cách nhất định.
Tiết Giác tất nhiên nhận ra động tác của Tổ Kỳ, không khỏi sững sờ hai giây, ý cười tràn trề tại khóe mắt cũng đọng lại chốc lát, bất quá hắn rất nhanh tỉnh táo lại, bất động thanh sắc đứng thẳng người cũng lui về phía sau hai bước.
Tổ Kỳ luôn luôn tại dư quang bên trong chú ý phản ứng của Tiết Giác, nhất thời biểu tình có chút lúng túng, hai tay cậu cứng đờ ôm Tiết Thiên Vạn, không biết nên làm những gì.
Trong phòng đặc biệt yên tĩnh, chỉ có âm thanh Tiết Thiên Vạn a a a a, chèn ép Tổ Kỳ cùng Tiết Giác hai người càng vắng lặng.
Tổ Kỳ đáp một tiếng, vội vã thả lỏng khí lực, quay đầu liền thấy Tiết Giác đã đứng thật xa, cả người cơ hồ kề sát tới trên vách tường đi, như là hận không thể cách xa Tổ Kỳ mười vạn tám ngàn dặm.
Tổ Kỳ: "..."
Tiết Giác tận lực biểu hiện ra bộ dáng nhẹ như mây gió, xoay chuyển đề tài nói rằng: "Tôi suy nghĩ ra mấy cái tên cho con trai, em xem một chút có thích hợp hay không, nhanh chóng đem con trai chuyển vào hộ khẩu."
Nói xong, Tiết Giác liền lấy điện thoại di động ra tìm kiếm cái gì.
"Tôi đã đặt một cái tên rất hay rồi." Tổ Kỳ trả lời, cậu dùng tay nhẹ khinh đụng xuống mặt Tiết Thiên Vạn, nhóc con nhất thời cười khanh khách, còn muốn bắt trụ đầu ngón tay Tổ Kỳ.
Tổ Kỳ nhìn tiểu tử chỉ cảm thấy vô cùng khả ái, thật muốn đem con trai ôm thật chặt đồng thời mạnh mẽ chà đạp một trận, tình thương của một người cha cuồn cuộn không ngừng từ đáy lòng tràn ra không thể ngăn cản.
Chỉ chốc lát sau, Tiết Giác liền tìm được phụ lục hắn đã chuẩn bị về tên cho con trai, một bên cầm điện thoại di động lên đưa tới trước mặt Tổ Kỳ một bên hỏi: "Em lấy tên là gì?"
"Tiết Thiên Vạn." Tổ Kỳ cười hì hì nói, cậu đối với danh tự này phi thường hài lòng, gần hai ngày cũng vẫn luôn xưng hô như vậy Tiết Thiên Vạn, ngay cả Ông Ngọc Hương cũng gọi Thiên Vạn.
Nào có biết Tiết Giác đột nhiên xệ mặt xuống, ánh mắt thâm trầm không hề chớp mắt nhìn Tổ Kỳ nửa ngày, trầm giọng nói rằng: "Đừng hồ nháo."
Tổ Kỳ không hiểu ra sao: "Tôi không có hồ đồ, tôi thật sự rất yêu thích cái tên này."
Tiết Giác tựa hồ nghĩ đến cái gì, khóe miệng không ngừng được nổi lên nụ cười lạnh: "Em sở dĩ đặt cái tên này, chẳng lẽ bởi vì tôi đưa cho em một Thiên Vạn sao?" ( 10 triệu NDT nhé mọi người)
"Cũng không phải toàn bộ là bởi vì cái này..." Tổ Kỳ chột dạ nuốt ngụm nước bọt.
Tiết Giác thái độ kiên quyết: "Vô luận em muốn lấy tên là gì, tôi cũng có thể đáp ứng emi, chỉ có cái này không được."
Tổ Kỳ cũng có chút giận: "Tại sao?!" Cậu cũng đã gọi quen, đột nhiên đổi khó tránh khỏi sẽ rất không thích ứng.
Tiết Giác một lúc lâu không có lên tiếng, ánh mắt lãnh đạm mắt nhìn xuống Tổ Kỳ trong sắc mặt ngậm lấy thập phần phẫn nộ, hắn không nghĩ ra Tổ Kỳ vì sao đối với hai chữ "Thiên Vạn" cố chấp như thế, hắn cũng chưa bao giờ cho là dùng một Thiên Vạn để giữ lại Tổ Kỳ là chuyện đáng khoe khoang.
Rõ ràng bọn họ đã đính hôn, thậm chí đã có con, hắn lại phải dùng một Thiên Vạn đến thỉnh cầu Tổ Kỳ lưu lại...
E sợ trên thế giới này, rất hiếm có đôi tình nhân nào như bọn họ.
Tiết Giác càng nghĩ càng cảm thấy tâm nguội lạnh, trước đây không lâu trong lòng sinh ra ảo tưởng đối với gia đình cùng kỳ vọng cũng vào lúc này biến mất không còn một mống.
Là hắn trí nhớ kém, cư nhiên quên mất Tổ Kỳ vốn là một tiểu nhân chỉ biết trèo cao, trong mắt chỉ có tiền tài cùng quyền thế, không quan tâm cái khác.
Thực sự là giang sơn dễ đổi...
Tiết Giác thần sắc cực kỳ băng lãnh, đôi mắt phảng phất ngậm lấy một tầng băng sương, hắn chậm rãi lấy lại điện thoại di động, lạnh giọng nói: "Nếu em không muốn xem, vậy thì do tôi đến quyết định."
Sau đó, hắn còn nói, "Tiết Minh Khôn, liền đặt cái tên này."
Tiết Minh Khôn?!
Đậu má!!!
Tổ Kỳ khiếp sợ trợn mắt lên, quay đầu bất khả tư nghị nhìn Tiết Giác mặt không hề cảm xúc.
Cậu còn tưởng rằng hành động của chính mình hồi trước hoàn toàn cải biến nội dung tiểu thuyết, cho là chỉ cần cậu không dựa theo nội dung tiểu thuyết, là có thể triệt để tránh khỏi sự tình sắp phát sinh.
Nhưng mà sự thực chứng minh,là do cậu quá ngây thơ.
Trong tiểu thuyết, con trai của Tiết Giác và nguyên chủ tên là Tiết Minh Khôn.
Mỗ Củ Cải nào đó: Hello mọi người Củ Cải chính thức comeback nhé!! Sớm hơn 2 ngày nhé! Vì hôm nay nộp bài được con A quý vị ạ! ㄟ( ▔, ▔)ㄏ ㄟ( ▔, ▔)ㄏ ㄟ( ▔, ▔)ㄏ khoe khoang tí hahaa
E hèm! Dô chính sự nè, cảm ơn tất cả mọi comment, bình chọn, lượt view, lượt theo dõi của các bạn! cảm ơn đã yêu thích truyện của Củ Cải edit. Đặc biệt cảm ơn cô TonHaNguyetđã comment nhiệt tình chỉ ra lỗi sai ở từng chương cho editor dễ beta lại nhé!
À còn nữa còn nữa vì để đánh dấu trở lại, tặng quý vị và các bạn bức phát họa nhanh bảo bảo Tiết Thiên Vạn, đừng hỏi tui vì sao bảo bảo nhiều tóc vậy, vì tui thích hahahaah ヾ (o ° ω ° O) ノ゙
À Chúc đọc truyện vui nhé! Nói nữa chắc có người vác dép rượt:))))