Trận cãi vã qua đi, Điền Linh và Tiểu Mẫn trong một khoảng thời gian dài đều không thèm gặp mặt nhau.
Điền Linh càng nhớ tới lại càng tức, cũng càng thêm không thích Tiểu Mẫn.
Cô ta cảm thấy Tiểu Mẫn cùng Lưu Tuệ San đều bị lời chót lưỡi đầu môi của Tổ Kỳ lừa gạt, vì một hòm táo tây đã đối với Tổ Kỳ cảm ân đái đức, nếu là người trưởng thành có chút năng lực suy tính sẽ không như vậy đi?
Mấy ngày sau đó, Điền Linh đều có thể nhìn thấy tên Tổ Kỳ xuất hiện ở trên hot search weibo, theo thời gian trôi đi, thứ tự của cậu vẫn luôn tăng lên.
Điền Linh vào weibo của Tổ Kỳ, phát hiện táo tây đã được bán hết?!
Cùng với đó mấy bình luận chất vấn mắng chửi cũng đã không thấy, mười bình luận đầu đều là đánh giá của người mua táo tây, cơ hồ mỗi người đều đang tranh nhau mà bình luận.
Trong lúc nhất thời, việc mua một quả táo tây trở thành tiêu chuẩn đánh giá sự giàu có, thậm chí có một thành phần giàu có nào đó trên weibo khoe ảnh mình mua 10 hòm táo tây, phía dưới là một loạt bình luận hô to thiệt là giàu có.
Điền Linh: "..."
Chuyện này có vẻ như đang phát triển không đúng hướng.
Vì vậy Điền Linh ném xuống điện thoại di động, tức giận đến mất ngủ.
Hôm sau, có một người bạn tổ chức sinh nhật, mời cả bọn đi ăn cơm, Điền Linh biết Tiểu Mẫn cũng sẽ đến, nhưng cũng không thể không đón xe đến nhà hàng.
Bây giờ đang nghỉ đông, bọn họ mỗi ngày đều ở nhà nằm chơi điện thoại di động, thường thức đêm đến hừng đông ba, bốn giờ, ngày hôm sau thì ngủ đến trưa cũng không dậy nổi, trên mặt nổi lên một đống mụn, da dẻ cũng rất xấu.
Mặc dù Điền Linh đã trang điểm và dùng phấn nền thật dày, vẫn cứ không che giấu nổi mấy nốt mụn đỏ trên trán, cô ta đến phòng ăn nhìn thấy đám bạn cũng mặt đầy mụn, mắt gấu trúc mà cười rộ lên.
"Ai nha mặt cậu nhiều mụn vậy!" Điền Linh không chút lưu tình mà nói.
"Cậu còn không ngại mà đi nói tôi, lẽ nào trên mặt cậu không có mụn?" Bạn tốt không nhịn được liếc một cái.
Điền Linh cười trên sự đau khổ của người khác: "Nhưng mà mụn của tôi không nhiều lắm".
Hai người trêu ghẹo một phút chốc, liền thấy thêm vài người tiến vào, lại bắt đầu trêu chọc những người kia, mãi đến tận khi Tiểu Mẫn chậm rãi xuất hiện, một đám người thoáng chốc sợ ngây người.
Còn nhớ lần trước gặp mặt, Tiểu Mẫn còn nổi mụn đầy mặt, nhưng bây giờ da dẻ trắng mịn không còn chút mụn nào hết.
Nếu không phải Điền Linh tận mắt nhìn thấy trạng thái da dẻ trước đây của Tiểu Mẫn, còn tưởng rằng cô ấy trời sinh không phải thể chất da mụn, nhưng bọn họ trước đây từng cùng nhau chiến đấu với mụn, Điền Linh làm sao không hiểu da dẻ của Tiểu Mẫn?
Trong bữa tiệc, Điền Linh thỉnh thoảng lén lút nhìn về phía Tiểu Mẫn, cô ta rất muốn hỏi Tiểu Mẫn gần đây dùng sản phẩm gì, chỉ là lại nghĩ việc tháng trước cô ta và tiểu Mẫn vì Tổ Kỳ mà cãi nhau một trận, nên không tiện mở miệng.
Cho đến khi ăn xong, đến phân đoạn tặng quà sinh nhật.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tiểu Mẫn lấy ra một chiếc hộp nhỏ đóng gói tinh xảo, cười híp mắt đưa cho thọ tinh: "Cậu không phải hỏi tôi làm sao trị được mụn sao? Ăn cái này là được, là phương pháp dưỡng da tốt nhất."
Thọ tinh một mặt kinh hỉ, nhất thời không kiềm chế nổi mà mở hộp ra, tiếp theo có chút mơ màng mà lấy ra hai quả táo tây.
"Đây là..." Thọ tinh chần chờ nói.
"Đây là táo tây tôi mua trong cửa hàng của Tổ Kỳ." Tiểu Mẫn nói, "Táo tây bây giờ đã hết hàng, các cậu có muốn mua cũng mua không được, tôi biết nói miệng không bằng chứng, cứ về ăn rồi hẳn nói."
Tuy rằng thọ tinh cũng cảm thấy Tiểu Mẫn có chút không bình thường, thế nhưng lo lắng trước đây Tiểu Mẫn cũng vì táo tây mà cãi nhau với Điền Linh, cho dù tâm lý thọ tinh có chút không thoải mái, cũng chỉ tạm thời đè xuống, cười híp mắt tiếp nhận quà của Tiểu Mẫn.
Thấy cảnh này mọi người cũng bỏ ý tứ muốn tiếp lời Điền Linh, đặc biệt là Điền Linh vốn đang rục rịch thì khựng lại cảm thấy vừa nãy mình bị điên mới định đi hỏi Tiểu Mẫn dùng gì cho hết mụn.
Không thể phủ nhận, cử chỉ của Tiểu Mẫn quả thực có hơi điên.
Vốn là chuyện này xem như là kết thúc, kết quả một hôm, Điền Linh và đám bạn thân hẹn nhau ra ngoài chơi, xoát đến weibo của thọ tinh hôm trước, phát hiện cô ta đã chạy đi Malaysia chơi?!
"Con nhỏ phản bội!" Một người trong đám cả giận nói, "Đã nói là chữa trị mụn xong rồi cùng nhau đi chơi."
Điền Linh mở bức ảnh ra nhìn một chút, hơi kinh ngạc: "Chỉ có Tiểu Mẫn và cậu ta?"
"Chính là hai người họ... Không đúng rồi, quan hệ của hai người họ từ khi nào trở nên tốt như vậy?" Một cô gái khác lại nói, sau đó không biết họ chợt nhìn thấy cái gì, âm thanh đột nhiên trở nên sắc bén, "Các cậu mau nhìn mặt của cậu ấy!"
Trong bức ảnh thọ tinh cười như đóa hoa nở rộ, da dẻ trắng mịn không hề trang điểm, xinh đẹp đến người bên cạnh đều như đang làm nền.
Điền Linh phóng to bức ảnh lớn nhất có thể, ánh mắt ngơ ngác nhìn nửa ngày, rù rì nói: "Mụn trên mặt của cậu ta đã biến mất hết rồi..."
Lúc đầu đám người Điền Linh còn chưa tin, lừa mình dối người mà cho là bức ảnh đó đã qua phần mềm chỉnh sửa, đã đem mụn cà hết, cho đến khi bọn họ tận mắt nhìn thấy thọ tinh đi du lịch trở về ——
Sau đó, táo tây Tổ Kỳ bán nổi tiếng trong vòng bọn họ.
Đáng tiếc khi Điền Linh vội vàng dùng điện thoại di động vào website, mới tuyệt vọng nhớ tới táo tây từ lâu đã hết hàng, trên Taobao và Cá muối* chỉ là mỗi trái tận 300 nguyên, giá tăng gấp sáu lần nhưng còn không biết là thật hay giả.
*Xianyu 闲 hay Indle Fish là một tính năng đi kèm của Taobao nhưng năm 2014 đã tách ra thành trang web bán hàng riêng
Bất đắc dĩ, Điền Linh và đám bạn không thể làm gì hơn là đem hy vọng ký thác trên người Tiểu Mẫn, không ngờ Tiểu Mẫn không nói hai lời liền từ chối.
"Trước đây tôi có lòng tốt muốn chia sẻ táo tây cho các cậu, kết quả các cậu không cảm ơn thì thôi, còn chửi bới Tổ Kỳ, cho nên các cậu vẫn là nên đi tìm biện pháp khác đi." Tiểu Mẫn tựa như cười mà không phải cười, trong ánh mắt kẹp một tia trào phúng nhàn nhạt.
Nghe vậy,đám người Điền Linh mắc cỡ đến đỏ mặt, bọn họ không thể làm gì ngoài há miệng, rồi rời khỏi.
Không lâu sau đó, táo tây Tổ Kỳ bán đã thịnh hành khắp nơi, Điền Linh lúc này mới phát hiện mọi người đều đua nhau mua táo tây.
Cô ta tha thiết mong chờ nhìn mọi người ăn táo tây, rồi da dẻ trở nên nhẵn nhụi, nhất thời hối hận đến xanh cả ruột, hận không thể xuyên về buổi tối cãi nhau với Tổ Kỳ rồi lên website mua 10 hòm táo tây.
Về sau, Điền Linh chưa từ bỏ ý định ở trên weibo phát ra mấy tin cầu mua táo tây, không ngờ táo tây thì không mua được, lại thu được một đống bình luận châm chọc khiêu khích.
【 ôi, đây không phải người chuyên đi hắc Kỳ Kỳ sao? Nếu bạn muốn mua táo tây của Kỳ Kỳ, tốt xấu nên xóa mấy cái bài viết cũ được không? Bài viết trên trang cá nhân của bạn toàn là khen blog doanh tiêu hắc Tổ Kỳ. 】
【 ha ha ha ha ha ha ha làm tui cười chết, thực sự là thiên đạo thay đổi rồi, bạn cũng có ngày hôm nay! 】
【 Cho tui làm ơn đi, bạn có thể có chút ý thức là mình đang làm anti-fan được không?! Bạn làm ơn cứ tiếp tục ghét Tổ Kỳ đi, cũng không cần tạo cơ hội cho cậu ấy kiếm tiền của cậu! Để táo tây nhường lại cho fan và người qua đường tụi tui được rồi! [ đầu chó ][ đầu chó ] 】
...
Điền Linh nhìn weibo một hồi, cuối cùng vẫn là vô cùng hối hận, nằm úp sấp đến trên giường khóc lớn lên.
Không chỉ có Điền Linh, còn rất nhiều người ở trên mạng cũng đang giãy dụa kêu gào hối hận.
Bọn họ mắt thấy táo tây càng ngày càng hot, nhất thời cảm thấy chính mình giống như đã bỏ lỡ một trăm triệu.
Đầu tiên là Liễu Tĩnh liên tiếp chuyển phát weibo và website của Tổ Kỳ, trong đó cũng lộ ra ý tứ năm sau sẽ hẹn Tổ Kỳ phỏng vấn, tiếp liền là Hằng Cảnh Thần cùng Lưu Tuệ San trước sau ra tay.
Làm mọi người cảm thấy kinh ngạc nhất là ảnh đế "bảy trăm triệu" Kiều Y Dương dĩ nhiên cũng đăng một bài liên quan đến táo tây,kèm theo là tấm ảnh hắn đang cầm táo tây chuẩn bị ăn, phía trên chỉ viết một câu.
"Vẫn là táo tây ăn ngon nhất."
Vì vậy khu bình luận trong nháy mắt sôi trào, cũng không có thiếu fan CP của Kiều Y Dương chạy đến bình luận hỏi hắn có phải đang thay vợ tuyên truyền, còn có các lời khích lệ Kiều Y Dương quan tâm vợ.
Bởi vì trong nguyên tác nam chính và nam số hai có chút bán hủ mập mờ, hơn nữa gần đây Kiều Y Dương thường xuyên trên weibo đăng ảnh thân mật với Tổ Kỳ, liền hấp dẫn không ít hủ nữ đến đây vây xem.
Thậm chí fan CP còn tạo một cuộc thảo luận và lập weibo riêng cho hai người, chiêu mộ không ít người viết văn và vẽ minh họa, mỗi ngày phát kẹo, phía dưới thì lại là một đám gào khóc đòi ăn đường.
Bất quá đã có người yêu thích CP Kiều Y Dương cùng Tổ Kỳ, cũng đã có người chán ghét nhóm hủ nữ đem bọn họ ghép lại.
Fan của Kiều Y Dương tỏ rõ chỉ muốn ôm idol của mình về, idol của bọn họ chỉ là muốn ăn táo tây thôi, có chỗ nào mà đám hủ nữ não tàn từ sáng đến tối phát huy, cũng thỉnh vị minh tinh bị hắc kia đừng có mà muốn buộc chặt với idol bọn họ.
Lời ấy vừa ra, nhóm fan của Tổ Kỳ cũng nổi giận, vì vậy mà hồ hởi kéo vào weibo của Kiều Y Dương khiêu chiến.
Đại chiến vừa mới bắt đầu không bao lâu, fan CP của Tổ Kỳ và Tiết Giác cũng gia nhập cuộc chiến, không ngừng cường điệu Tiết Giác cùng Tổ Kỳ mới là phu phu danh chính ngôn thuận, không chấp nhận kẻ thứ ba như Kiều Y Dương chen chân.
Bài vừa đăng lên chưa tới hai giờ, khu bình luận đã tràn đầy lời bẩn thỉu.
Lúc đó Tổ Kỳ mới vừa ở chỗ Kiều Y Dương ăn xong cơm trưa, xoát đến bài đăng không tốt này, rất là ngượng ngùng đối Kiều Y Dương nói: "Xin lỗi, tôi không nghĩ tình huống sẽ phát triển xấu như vậy."
Kiều Y Dương chẳng hề để ý cười nói: "Ngược lại là có nhiệt độ, mục đích của tôi cũng đã đạt được."
Tổ Kỳ cười cười.
"Nhưng nói đi nói lại..." Kiều Y Dương cố ý kéo dài ngữ điệu, dùng ý tứ sâu xa ánh mắt liếc nhìn Tổ Kỳ, "Trên weibo toàn bộ là fan CP của chúng ta, vị kia nhà cậu thấy được sẽ không ăn giấm chua chứ?"
Nói tới Tiết Giác, Tổ Kỳ lúc này mới nhớ tới cậu và Tiết Giác đã rất lâu không video cho nhau.
Khoảng thời gian này cậu bận đóng phim cùng xử lý chuyện ở vườn trái cây, có rất ít thời gian chủ động tìm Tiết Giác nói chuyện, khởi đầu Tiết Giác còn có thể thỉnh thoảng tìm cậu tán gẫu một chút tình trạng gần đây của Tiết Thiên Vạn, sau đó có lẽ là thấy cậu quá bận rộn, liền không có gọi cho cậu nữa.
Cũng không biết Tiết Giác gần đây như thế nào...
[2. Tham ban ]
Nghĩ tới những thứ này, Tổ Kỳ đột nhiên cảm thấy cực kỳ hổ thẹn.
Trước đây khi cậu còn chưa tiến vào đoàn phim, Tiết Giác vô luận bận việc thế nào đều sẽ trở về với cậu và Tiết Thiên Vạn, dù cho có lúc trở về đã là hừng đông một hai giờ, hôm sau chưa tới tám giờ đã rời nhà, hắn vẫn là nằm nghỉ cạnh Tổ Kỳ nghỉ ngơi.
Vì vậy Tổ Kỳ một cách tự nhiên hình thành một loại tư duy theo quán tính, cậu cho là không quản là cậu đi bao xa, chỉ cần quay đầu lại, Tiết Giác vẫn sẽ đứng đó chờ cậu...
Tổ Kỳ thở dài, cầm điện thoại di động lên vào khung trò chuyện Wechat giữa cậu và Tiết Giác, phát hiện cuộc trò chuyện gần nhất là năm ngày trước.
Ngược lại là Ông Ngọc Hương mỗi ngày đều sẽ gọi video qua, nhưng lại không đề cập đến Tiết Giác.
Tổ Kỳ đang do dự có nên gọi cho Tiết Giác hay không, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng giục củaTiểu Đặng Tử.
"Kỳ ca, mau tới đây, khai máy rồi!"
"Tới ngay!" Tổ Kỳ đáp, vội vàng đem điện thoại di động bỏ vào túi áo, lập tức cởi áo khoác há miệng run rẩy chạy tới.
Kết quả Tổ Kỳ mới vừa chạy đi một đoạn, điện thoại trong túi bỗng nhiên chấn động.
Cùng lúc đó, Chu Hải mang theo hộp giữ nhiệt tới, hắn mới vừa ở trong phòng bếp ra, vốn định đưa chút đồ ăn cho nhóm Tổ Kỳ, không ngờ tới đến trễ một bước, Tổ Kỳ đã cùng Tiểu Đặng Tử cùng Đoạn Khải rời khỏi.
Chu Hải nhấc theo hộp giữ ấm đang ở phòng nghỉ ngơi bên trong lung lay một vòng, sau đó tìm cái vị trí dễ thấy đem hộp giữ ấm thả xuống, mới vừa muốn rời đi, bất thình lình nghe từ chỗ nào đó có tiếng rung.
Vì vậy Chu Hải nín thở nghe chốc lát, liền tìm tới áo khoác Tổ Kỳ để trên ghế dựa, hắn cũng không có nghe được đó là âm thanh gì, suy nghĩ một chút, liền cầm lên áo khoác lên.
Một chiếc điện thoại đang rung rơi ra, Chu Hải thấy là điện thoại di động, nhất thời thở một hơi, hắn còn tưởng là đồ vật kỳ quái gì.
"Thật là quái hù người." Chu Hải tự nhủ nói câu, khom lưng nhặt điện thoại lên, chuẩn bị nhét vào bên trong túi áo của Tổ Kỳ.
Một giây sau, hắn trong lúc vô tình nhìn thấy tên hiện lên trên màn hình, thoáng chốc sửng sốt.
Lại là Tiết Giác gọi điện thoại tới.
Chu Hải đột nhiên nhớ tới các loại lời đồn đại có liên quan đến Tiết Giác và Tổ Kỳ, lập tức có chút do dự có nên đưa điện thoại cho Tổ Kỳ hay không, vạn nhất Tổ Kỳ không có tiếp điện thoại của Tiết Giác, sau đó bị Tiết Giác đem ra trêu đùa làm sao bây giờ...
Nhưng này dù sao cũng là việc nhà của người khác, người ngoài như hắn đã nhìn lén điện thoại của Tổ Kỳ còn kêu cậu ấy nghe điện thoại, hình như quản quá rộng.
Sau một hồi do dự, Chu Hải cuối cùng bỏ đi cái ý niệm này, hai tay nhanh nhẹn đem điện thoại di động cất trở về túi của Tổ Kỳ, sau đó rời khỏi phòng nghỉ ngơi của Tổ Kỳ.
...
Sau năm tiếng.
Cũng là chạng vạng sáu giờ rưỡi, Tổ Kỳ cùng đoàn phim đồng thời kết thúc công việc, cậu ở phòng hóa trang để chuyên gia trang điểm tẩy trang rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Mới vừa mặc áo khoác trợ lý đạo diễn đã thò đầu vào: "Tổ Kỳ, chờ một lát có tiệc liên hoan, đừng đi nha!"
"Được." Tổ Kỳ đáp một tiếng.
Trợ lý le lưỡi một cái: "Vậy cậu trước tiên thu thập một chút đi, tôi đi thông báo những người khác, nửa giờ sau chúng ta ở bên ngoài tập hợp."
Nói xong, trợ lý liền chạy mất.
Đợi đến khi Tiểu Đặng Tử cùng Đoạn Khải trở lại, Tổ Kỳ liền đem việc tổ chức liên hoan nói cho bọn họ, vì vậy ba ngồi chờ ở phòng nghỉ.
Vốn là Tổ Kỳ nhàm chán sẽ lướt weibo và chơi game, sau khi thay xong quần áo chuẩn bị lấy điện thoại di động ra, bỗng nhiên nhìn thấy Kiều Y Dương từ ngoài cửa đi vào.
"Kiều ca." Tổ Kỳ lập tức thu cất điện thoại, đứng dậy nghênh đón nói, "Chờ chút nữa đoàn phim liên hoan, anh đi không?"
Kiều Y Dương nói: "Đương nhiên muốn đi, ngày mai là giao thừa rồi, đạo diễn Vương nói hôm nay tổ chức liên hoan tất niên, thời khắc trọng yếu như vậy, tôi làm sao có thể vắng mặt chứ?"
Nói xong, Kiều Y Dương mới nhớ tới mục đích của hắn, "Đúng rồi, các cậu uống cháo của Chu Ca mang tới chưa? Tôi tới đem hộp giữ ấm lấy về."
"Cháo?" Tổ Kỳ nghi ngờ nói, "Cái gì cháo?"
Lúc này, Kiều Y Dương cũng nhìn thấy hộp giữ nhiệt lãng quên ở trên bàn, trong lúc nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, vội vàng kêu Tiểu Đặng Tử lấy bát đến chia cháo ra.
Ăn xong cháo, trợ lý oang oang kêu tập hợp.
Lần này địa điểm liên hoan là do Vương Lục tự mình chọn lựa, là một nhà hàng ẩm thực trung cách thành phố điện ảnh khá xa, nghe nói danh tiếng không tồi, phàm là người đến thành phố điện ảnh đều sẽ ghé nhà hàng này.
Sau đó dưới sự an bài của trợ lý, toàn bộ đoàn phim chia làm 7 chiếc xe đi đến nhà hàng, Tổ Kỳ cùng Kiều Y Dương ngồi ở trên một chiếc xe, còn có Đoạn Khải Tiểu Đặng Tử cùng Chu Hải.
Dọc theo đường đi mấy người cười cười nói nói, Tổ Kỳ thì lại dựa vào trên ghế ngồi cùng Kiều Y Dương đông xả tây xả, từ đầu đến cuối không đụng đến điện thoại di động, cũng căn bản không biết trên điện thoại di động có mười cuộc gọi nhỡ.
Chu Hải ngồi phía sau Tổ Kỳ, lúc mọi người đang nói chuyện tán gẫu, hắn liền biểu tình phức tạp trầm mặc, một lời khó nói hết, tầm mắt liên tục nhìn chằm chằm vào sau gáy Tổ Kỳ.
Chu Hải là một người thông minh, hắn từ biểu hiện của Tổ Kỳ đã hiểu —— Tổ Kỳ không biết Tiết Giác gọi đến cho cậu.
Bởi vậy, vào giờ phút này Chu Hải rất xoắn xuýt.
Một mặt hắn muốn nhắc nhở Tổ Kỳ một chút, mặt khác vừa sợ bị Tổ Kỳ cho là quản việc không đâu, vạn nhất hắn lỡ miệng trêu Tổ Kỳ mất hứng, sau đó Kiều Y Dương muốn ăn nấm cùng táo tây, vậy thì thật là một chút phương pháp cũng không có.
Liền như vậy xoắn xuýt đến xoắn xuýt đi, mãi đến khi xe đến nơi, một đám người mênh mông cuồn cuộn mà đi đến vào phòng đã đặt trước, Chu Hải vẫn chưa xoắn xuýt xong.
Hắn nhìn Tổ Kỳ cười đến thoải mái, không tiếng động mà thở dài, không thể làm gì khác hơn là đem lời tới bên mép nuốt vào trong bụng.
...
Tổ Kỳ cùng Kiều Y Dương tìm vị trí thích hợp ngồi xuống, cậu tự nhiên trong dư quang chú ý tới biểu tình muốn nói lại thôi của Chu Hải, còn tưởng rằng Chu Hải đang lo lắng Kiều Y Dương chứng kén ăn.
Vì vậy Tổ Kỳ đứng lên, đi tới vỗ vỗ vai Chu Hải, trịnh trọng an ủi: "Chu ca, Kiều ca bệnh đã gần như khỏi hẳn,anh không cần tiếp tục lo lắng."
Chu Hải được an ủi: "..."
Tổ Kỳ bị ánh mắt Chu Hải trừng trừng sợ hết hồn, không khỏi sờ sờ mặt của mình nói: "Mặt tôi có dính gì sao?"
Chu Hải thành thật lắc đầu nói: "Không có."
Tổ Kỳ nói: "Vậy anh nhìn tôi như vậy làm cái gì?"
"..." Chu Hải khóc không ra nước mắt, hắn rất muốn gầm thét lên nói cho Tổ Kỳ, cậu mau nhìn điện thoại di động của cậu đi, Tiết Giác đã gọi cậu mấy cuộc rồi, nếu Tiết Giác tức giận thì cậu biết làm sao đây!
Ai tới mau cứu đứa nhỏ ngốc này đi!
Nội tâm của Chu Hải hận không thể nắm vai Tổ Kỳ mà lắc cho cậu tỉnh, nhưng hắn ở bề ngoài như trước bình tĩnh, dùng quyền để môi, ho nhẹ một tiếng hỏi: "Đúng rồi, hiện tại mấy giờ rồi?"
"Hình như là bảy giờ?" Tổ Kỳ không xác định mà nói, cầm điện thoại di động lên liếc mắt nhìn, "Há, nhanh đến bảy giờ rưỡi..."
Ngay sau đó, Tổ Kỳ liền thấy màn hình hiển thị 10 cuộc gọi nhỡ đều là của Tiết Giác.
Tổ Kỳ sắc mặt hơi hơi biến đổi, rất nhanh liền khôi phục khuôn mặt tươi cười, cậu đối với Chu Hải kéo kéo khóe miệng: "Tôi đi phòng vệ sinh chút."
Lời còn chưa dứt, thân ảnh Tổ Kỳ như lùi ra xa hai mét, không lâu lắm, liền biến mất ở trong tầm mắt Chu Hải.
Chu Hải trơ mắt nhìn Tổ Kỳ vội vã đi ra lô ghế riêng, trong ánh mắt không che giấu nổi lo lắng.
Bên cạnh Kiều Y Dương rất nhanh nhận ra được Chu Hải có dị thường, nghiêng đầu lại hỏi: "Anh làm sao vậy? Biểu tình quái quái."
Chu Hải than thở nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không có nhịn việc buổi trưa hôm nay nói cho Kiều Y Dương nghe, cuối cùng còn đau lòng bổ sung: "Xem sắc mặt vừa nãy của Tổ Kỳ, e sợ Tiết Giác sẽ làm khó cậu ấy."
Kiều Y Dương đã sớm từ chỗ Chu Hải biết được một ít bát quái, cũng mơ hồ đoán được Tổ Kỳ cùng Tiết Giác không có chút tình cảm, tuy rằng hắn thay Tổ Kỳ cảm thấy không đáng, mà Chu Hải cũng nói, đó là việc nhà của người khác,người ngoài như bọn họ không có tư cách cùng lập trường nhúng tay.
Chính là bởi vì từ đầu tới đuôi thôi miên bản thân không muốn quản việc không đâu, Kiều Y Dương chưa từng đề cập đến Tiết Giác trước mặt Tổ Kỳ, càng không có trên weibo nói chuyện nhiều với Tổ Kỳ.
Nhưng mà thời khắc này, hắn bỗng nhiên nhịn không nổi nữa.
Kiều Y Dương xẹt một chút liền đứng lên, sầm mặt lại chuẩn bị đi ra ngoài.
Thấy thế, Chu Hải vội vã đưa tay kéo Kiều Y Dương, sốt sắng mà trợn mắt lên: "Cậu muốn đi đâu?"
"Tôi ra ngoài xem xem." Kiều Y Dương âm thanh rất nhẹ, chỉ có hắn và Chu Hải hai người có thể nghe, rồi lại đem từng chữ đều cắn đến rất nặng, cơ hồ là từ kẽ răng bỏ ra, "Coi như tôi không thể xen vào chuyện phu phu của bọn họ, nhưng cũng không thể đứng nhìn Tổ Kỳ bị bắt nạt được."
Nếu là lúc trước, Chu Hải nói cái gì cũng sẽ không cho phép Kiều Y Dương làm như thế, nhưng là bây giờ, hắn cũng không muốn ngăn cản Kiều Y Dương, còn đi theo đến, nói: "Tôi cùng đi với cậu."
Chạy tới phòng vệ sinh Tổ Kỳ cũng không biết Kiều Y Dương cùng Chu Hải ở trong phòng khách thương lượng cái gì, cậu hít sâu hai cái, sau khi bình phục tâm tình sốt sắng, có chút mong đợi mà bấm gọi Tiết Giác.
Nào có biết trong điện thoại di động đô tiếng vang lên rất lâu, cho đến khi ngắt kết nối.
Tiết Giác đều không bắt máy.
Tổ Kỳ nhíu nhíu mày, tại bồn rửa tay trước đứng lặng nửa ngày, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là quyết định tiếp tục gọi Tiết Giác, kết quả liên tiếp gọi bảy, tám lần, đối phương đều không nghe.
Dưới sự bất đắc dĩ, Tổ Kỳ không thể làm gì khác hơn là gọi Ông Ngọc Hương, Ông Ngọc Hương bên kia rất nhanh liền bắt máy.
"Này Tiểu Kỳ, hết bận rồi sao?"
"Ân, đã kết thúc công việc, tụi con đang phòng ăn chuẩn bị ăn cơm." Tổ Kỳ cười híp mắt cùng Ông Ngọc Hương hàn huyên một phút chốc, mới đi vào chủ đề chính, "Tiết Giác về nhà chưa ạ? Con không gọi được cho anh ấy."
"Tiểu Giác?" Ông Ngọc Hương nói, "Tiểu Giác mang theo Thiên Vạn đi tìm con nha, con còn chưa gặp hai đứa nó sao?"